Cố Mãn Mãn ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, nhìn Đào Triển Minh bước tới quầy thịt nướng.
Dáng người anh cao ráo, đứng ở đó đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Đầu tiên anh nói với ông chủ vài câu, với sự hiểu biết của Cố Mãn Mãn về anh thì có lẽ anh đang hỏi về giá cả và cách chọn món.
Hỏi xong, anh mới từ từ đưa tay tay xắn tay áo lên, cầm đĩa đi chọn món.
Bàn đồ ăn thật sự rất rộng, đủ cho nhiều người chọn cùng một lúc, có lẽ là do khí thế của Đào Triển Minh quá mạnh mẽ nên những người khác đều đứng sau anh, có vẻ nhưg họ muốn đợi anh chọn xong rồi mới đi lên chọn.
Thì ra không phải mỗi cô sợ anh.
Cho nên cũng không thể trách cô nhát, muốn trách thì phải trách khí thế người này quá mạnh mẽ.
Đào Triển Minh chọn thêm vài món nữa, quay đầu nhìn lại, đám người phía sau lập tức lùi lại nửa bước, lúc này anh mới phát hiện phía sau có người đang đợi mình, vì thế nhanh chóng chọn thêm vài món nữa rồi rời khỏi quầy chọn đồ.
Khi Đào Triển Minh quay người có liếc về phía này.
Cố Mãn Mãn thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại di động ra, giả vờ vừa rồi đang nghịch điện thoại chứ không phải lén lút quan sát anh.
Cảm thấy Đào Triển Minh đã dời tầm mắt, Cố Mãn Mãn lại quay đầu nhìn anh.
Nhà hàng này nướng bằng bếp than, Đào Triển Minh khẽ cau mày, ngửa đầu ra sau.
Cố Mãn Mãn nhìn anh, có cảm giác như chàng công tử nhà giàu bị rớt hạng thì không khỏi bật cười.
Khi Đào Triển Minh trở lại bàn ăn ngồi xuống, hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt, hiển nhiên là cảm giác vừa rồi không tốt lắm.
Có lẽ Đào Triển Minh chưa bao giờ đến nơi như này.
Cố Mãn Mãn lấy khăn giấy chậm rãi lau bàn, đồng thời lặng lẽ chú ý đến phản ứng của Đào Triển Minh.
“Uống gì không?” Đào Triển Minh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô.
“Hả?” Cố Mãn Mãn lắc đầu: “Thôi không uống đâu, anh uống không?”
Cô mới ăn tối cách đây không lâu nên không đói, bụng cũng không chứa được nhiều đồ như vậy, càng không thể chứa được nước.
“Không uống.” Đào Triển Minh nhìn cô, lông mày đã giãn ra phẳng hơn trước một chút.
Cố Mãn Mãn lại nhìn Đào Triển Minh một lúc rồi đắn đo hỏi: “Có phải đến nơi này anh cảm thấy không tự nhiên không?”
“Không.”
Đào Triển Minh cũng học theo dáng vẻ Cố Mãn Mãn, rút hai tờ giấy ra cẩn thận lau bàn, lông mày cũng không hề nhướn lên.
Đào Triển Minh vo tờ giấy lại rồi vứt vào thùng rác, sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Mãn Mãn: “Sao lại hỏi vậy?”
“Chỉ là tôi cảm thấy…” Cố Mãn Mãn chống cằm suy nghĩ một lát: “Anh không hợp với nơi này lắm.”
Đào Triển Minh trầm ngâm nhìn cô: “Vậy em thấy tôi hợp với nơi nào?”
Cố Mãn Mãn nháy mắt: “Kim Hải.”
Đào Triển Minh nghe vậy thì mỉm cười: “Đoán linh tinh.”
“Hả?” Cố Mãn Mãn mở to mắt, không hiểu ý anh lắm.
“Đừng nghĩ những câu hỏi nhàm chán này nữa.” Đào Triển Minh rót cho cô một cốc nước rồi đặt trước mặt cô.
Anh có hợp với nơi này không, không quan trọng, miễn là anh hợp với cô là được.
Cố Mãn Mãn bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.
Anh lại nói cô nhàm chán.
Cô luôn cảm thấy lúc nào Đào Triển Minh cũng chèn ép chỉ số IQ của mình.
Đây không phải lần đầu tiên anh nói cô nhàm chán.
Cố Mãn Mãn không vui nên cũng không nói chuyện với anh nữa, lấy điện thoại di động ra nghịch.
Đào Triển Minh khẽ cau mày khi thấy cô cứ luôn chăm chú vào điện thoại.
Nhưng may thay, đồ nướng mà họ gọi đã được đưa lên.
Đào Triển Minh cuối cùng cũng có lý do để ngăn cô chơi điện thoại.
“Ăn đi, đừng chơi nữa.”
Hay quá