Con ngươi của Lý Tinh Tinh dần trở nên sáng ngời, ánh sáng tỏa ra sáng rọi, giống như có một cánh cửa im lặng mở rộng ra.
Như hiểu ra được điều gì, cô dịu lại kiên định gật gật đầu, như có điều suy nghĩ.
Mà Khương Tiểu Bạch đứng ở phía sau thì lộ ra một tia xúc động, nhìn bóng
dáng của Dương Thần, coi như đã hiểu ra một chút, tăng thêm vài phần
nghiêm túc.
Cậu ta biết lúc này phải thu dọn cục diện rối rắm,
bên trạm trưởng Chu phải dùng quan hệ để ngăn chặn, làm người đàn bà kia ngậm miệng lại, mặt khác cũng phải giải thích cho phía Triệu Quốc Bảo,
để anh ta đi đối phó Mông gia.
Nhưng không biết vì cái gì, lúc
này Khương Tiểu Bạch cảm thấy ‘nhiệm vụ’ này cũng là đáng giá, cậu ta
cảm thấy được chính mình có được không phải ít.
Chờ Lý Tinh Tinh
thay quần áo xong, Dương Thần liền dẫn cô rời khỏi trại tạm giam, cũng
báo cho vợ chồng lão Lý để bọn họ yên tâm.
Khương Tiểu Bạch sau
khi gọi vài cuộc điện thoại, sự việc đại khái được xử lý thỏa đáng,
nhưng cậu ta biết chuyện Mông gia sẽ không dễ giải quyết như vậy. Hơn
nữa, Dương Thần hiển nhiên là có ý truy cứu, cho nên vẫn cùng Dương Thần quay về nội thành, tìm một quán trà yên tĩnh để nói chuyện.
Bởi vì trong dịp tết âm lịch, quán trà cũng vắng vẻ, người bán hàng sau khi đem trà và hoa quả lên, thì yên lặng lui xuống.
Lý Tinh Tinh biết đây là Cục phó cảnh cục, cũng là người do bạn Dương Thần phái tới, lập tức nghiêm túc nói lời cảm ơn với Khương Tiểu Bạch, tâm
tình cô đã ổn định lại, vô cùng tỉnh táo.
Dương Thần nhấp vài hớp trà, đưa vài miếng hoa quả vào miệng, hoàn toàn không còn lệ khí như
vừa nãy, trở về bộ dáng người dân bình thường có quả đầu húi cua.
Loại tương phản dữ dội này khiến Khương Tiểu Bạch có chút sững sờ.
- Được rồi, cậu nói đi, những chuyện này là ai làm.
Dương Thần hỏi.
Khương Tiểu Bạch liếc nhìn Lý Tinh Tinh một cái, sau khi sửa sang lại suy nghĩ thì miêu tả lại đại khái sự việc, cơ bản đó là do Trương Linh âm thầm
sử dụng địa vị của Mông gia để tiến hành trả thủ Lý Tinh Tinh.
Lý Tinh Tinh sau khi nghe được cái tên Trương Linh, mắt lộ ra xấu hổ và giận dữ:
- Bà ta không phải là mẹ của Cục phó Mông sao? Tôi và Cục phó Mông căn
bản không có gì, bà ta dựa vào cái gì nhận định là tôi câu dẫn con trai
bà?
Khương Tiểu Bạch cười cười nói:
- Tôi cũng không rõ,
tôi chỉ biết, Trương Linh này tái giá cùng Sở trưởng Sở Bảo vệ môi
trường Mông Khâm, không phải là mẹ ruột của Mông Triết Tân.
- Một Sở trưởng Sở Bảo vệ môi trưởng, còn không đến mức để lộ ra thân phận
nằm vùng Bộ An ninh giao cho, Mông gia hẳn là không chỉ có chút năng lực ấy.
Dương Thần suy đoán nói.
Khương Tiểu Bạch gật gật đầu, dù sao cũng hỏi đến đây rồi, nhìn trái nhìn phải xác định không có ai ở gần, mới nói nhỏ:
- Lịch sử của Mông gia cũng đã lâu, có thể ngược dòng đến Đại Thanh, chính là gia tộc phân hóa từ Tào Vận Thanh bang.
- Mông gia hiện tại là đại bang phái số một số hai cảnh nội Hoa Hạ, là
gia tộc cầm lái của Hoa Nam bang, lão đại của Hoa Nam bang, Mông Khai
Nguyên, chính là cha Mông Khâm.
- Mông Khâm có một anh cả tên
Mông Khuyết, ông ta là lão Nhị, bởi vì Hoa Nam bang mấy năm nay đều đánh vào chính đàn, ông ta lại là nhân vật đại biểu, Mông Triết Tân lại là
chi thứ, cũng bước chân vào chính đàn.
- Trương Linh vợ ông ta
cũng không đơn giản, là Đường chủ Kim Ngọc đường của Hoa Nam bang, con
gái Trương Duẫn, cho nên dù gả cho Mông Khâm nhưng địa vị không hề tầm
thường.
- Từ vãn Thanh đến nay, Mông gia thay đổi lớn, chiếm cứ
bốn tỉnh ở Trung Nguyên đã hơn trăm năm, thâm căn cố đế, dù là trên kinh tế hay chính trị đều có nhân mạch lớn, vì vậy trung ương cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ với chúng.
- Những năm gần đây, các
thủ trưởng đều dùng chính sách vỗ về để đối đãi, Mông gia cũng biết cứng rắn nhất định không bằng độc tài cơ quan quốc gia, cho nên vẫn coi như
an phận thủ thường, không làm chuyện gì vượt quá giới hạn.
- Sản
nghiệp bạch đạo lớn nhất của Mông gia là công nghiệp Hoa Trung, mấy năm
nay thiên tai nước ruộng cạn, đều là tuyệt bút quyên tiền, còn phái công ty hậu cần dưới cờ tặng vật tư, danh tiếng hiển hách ở không ít địa
phương.
- Nghe nói Mông Khai Nguyên và tướng lĩnh của mấy đại
thực quyền quân đội ở Trung Nguyên cũng là tâm đầu ý hợp. Bởi vì thời kỳ cách mạng cha ông có giao tình, đến đó thì cấp bậc của tôi liền không
biết được nữa rồi…
Dương Thần mặt không đổi sắc, trầm ngâm một lát,
- Tôi cũng không quen những bang phái trong nước, cậu nói cho tôi, so với Thanh Long hội ở Yến Kinh, so với Hồng Kinh hội ở Trung Hải, Hoa Nam
bang này là trình độ gì?
Khương Tiểu Bạch cười khổ:
- Dương tiên sinh, thứ cho tôi nói thẳng, căn bản không cần so…
- Hử?
- Thanh Long hội cũng được, Hồng Kinh hội cũng thế, cũng chỉ là chỗ để
xoay sở cho các tổ chức xã hội đen, mặc dù là ở xung quanh Yến Kinh và
Trung Hải có lực ảnh hưởng không tầm thường, nhưng chỉ là vì ổn định
quốc gia mới để bọn họ tồn tại vài năm thôi, thật sự muốn đánh bại, chỉ
cần mất hai ngày, phái bộ đội tiêu diệt những nhân vật chủ yếu là được.
- Nhưng Hoa Nam này, không nói đám thành viên ở trong những bộ phận then
chốt của cơ quan chính phủ, hơn nữa lại có không ít chỗ dựa là đaị biểu
quân đội, lực ảnh hưởng rắc rối khó gỡ, khiên một động toàn thân.
- Loại bang phái lâu đời này, không phải đám ô hợp, bọn họ có tính kỷ
luật nghiêm cẩn, thậm chỉ trong quy củ còn nghiêm khắc hơn quân đội
nhiều.
- Vạn nhất động vào nhân vật quan trọng gì của Hoa Nam
bang, dẫn đến việc bắn ngược, có thể là tài chính địa phương bị tổn
thất, thế lực ngầm bị phá hư, chức năng của cơ quan chính phủ cũng bị
đình trệ…
- Đây đối với quốc gia mà nói chính là lưỡng bại câu thương. Cho nên… thương cân động cốt, cấp trên đều sẽ không đồng ý.
Dương Thần châm chọc cười:
- Không phải không đồng ý, mà là bị Hoa Nam bang kéo mũi dắt đi, ai cũng
không có can đảm gánh trách nhiệm. Dù sao đối nghịch với một nhánh của
Hoa Nam bang, cũng chính là kẻ địch của toàn bộ hệ thống quan viên Hoa
Nam, còn có thể bị liên kết âm thầm xử lý.
Khương Tiểu Bạch xấu hổ nói:
- Cũng không thể nói như vậy, đại cục làm trọng, có Hoa Nam bang, các thế lực ngầm ở Trung Nguyên cũng sẽ chịu an phận chút…
- Chó má! Nếu là đặt vào thời cổ đại, thì chính là làm loạn phản quốc,
giành đất làm vua, có khác gì nước trong nước? Còn không phải chưa tìm
thấy thời cơ tốt, mà là không có ai có gan đi vuốt râu hổ?
Dương Thần khinh thường nói.
Khương Thiểu Bạch muốn biện luận, nhưng lại mặt đỏ không nói nên lời, quả
thực, lừa mình dối người cũng vô dụng, bất luận là ai cầm quyền thì cũng không chịu nổi, phía dưới có tảng đá lớn chia sẻ đất đai của mình.
Thở dài, Khương Tiểu Bạch chua xót cười nói:
- Dương tiên sinh, thứ cho tôi nói thẳng, tôi biết ngài là Đại thiếu gia
Dương gia. Nhưng lực ảnh hưởng của Dương gia chủ yếu ở trong quân đội,
hơn nữa bộ đội bốn tỉnh Trung Nguyên đều có quan hệ không sâu với Dương
gia.
- Dương gia ở Yến Kinh đúng là một trong tứ đại gia tộc,
nhưng cường long áp không nổi địa đầu xà, Mông gia của Hoa Nam bang
chính là long đầu, mặt khác còn có rất nhiều lực ảnh hưởng không tầm
thường như Trương gia, liên kết lại, chắc chắn không sợ Dương gia.
Bởi vì thân phận ở nước ngoài của Dương Thần cũng không phải nhân viên an
ninh bình thường có quyền hạn tiếp xúc, nên Khương Tiểu Bạch không hiểu
thực lực khác của Dương Thần, chỉ nghĩ là Đại thiếu gia Dương gia.
Dương Thần không cho là đúng, hắn thấy, quốc gia không động vào Hoa Nam bang, chính là không muốn ‘đả thương địch một nghìn tự tổn hại tám trăm’, mà
không phải thật sự là không dám.
- Cậu giúp tôi liên hệ với… cái
tên Trương Linh gì ấy, nói bà ta mang theo con rùa Mông Triết Tân đến
cửa nhà tôi, dập đầu giải thích với Lý Tinh Tinh. Vậy tôi tha cho hai
người bọn họ một con đường sống, nếu không, tôi một mồi lừa thiêu sống
con chó Mông gia!
Bàn tay to của Dương Thần vung lên, một lời đã định.
Khương Thiểu Bạch thiếu chút nữa cọ mông vào sàn nhà, đây thật sự là Đại thiếu gia Dương gia? Hay là thổ phỉ từ trên núi nào đó xuống?
- Dương đại thiếu… chuyện này…
- Tôi bảo cậu làm thì liền đi làm, làm sao, chẳng lẽ tôi phải tự mình đến cửa gọi bọn chúng?
Dương Thần không kiên nhẫn nói.
Khương Tiểu Bạch bị dọa sắp khóc đến nơi, thật quá bá đạo rồi, còn để người ta sống hay không đây. Chính mình đến Mông gia nói những lời này, người
của Mông gia còn để cho mình đường sống không?
Nhớ tới lời dặn
của Lý Độn, làm việc cho Dương Thần, đảm bảo y an toàn. Khương Tiểu Bạch như thế nào đều cảm thấy chẳng khác ‘hy sinh thay hắn’ là mấy.
Nhưng Dương Thần đã không muốn trao đổi nhiều, kéo Lý Tinh TInh đi ra ngoài,
còn quay đầu lại dặn Khương Tiểu Bạch đừng quên trả tiền trà.
Lá
gan Khương Tiểu Bạch có lớn hơn nữa cũng không dám thật sự nghe lời
Dương Thần như vậy. Động vào Mông gia? Cậu ta có một trăm cái mạng cũng
không đủ.
Suy đi nghĩ lại, Khương Tiểu Bạch vẫn là lấy điện thoại ra gọi cho Lý Độn, cậu ta lúc trước không dám liên lạc với thủ trưởng
nhiều lần, nhưng lần này thật không dám tự quyết định.
Sau khi
điện thoại được chuyển, đầu dây bên kia của Lý Độn truyền đến tiếng ngâm nga của phụ nữ, nhưng rất nhanh liền dừng lại, Lý Độn còn hùng hùng hổ
hổ nói,
- Móa, Khương Tiểu Bạch cậu muốn chết phải không? Đang
lúc quan trọng cậu gọi điện thoại không sợ tôi dương… Ách, khí dương
cương tiết ra ngoài à!!!!!
Khương Tiểu Bạch cũng bất chấp Phó bộ trưởng đang làm gì đó, lập tức thông báo chuyện Dương Thần yêu cầu.
Lần này, Lý Độn thật sự cười to, bình tĩnh nói:
- Được rồi, tôi đi xin chỉ thị một chút, xong rồi gọi lại cho cậu…