- Phó thủ tướng Lý, lời này của chú cũng quá không cho người khác mặt mũi rồi.
Dương Thần có chút bực mình nói:
- Cháu cũng không phải quả hồng nhũn, nói nắm là có thể nắm, cho dù Số 1 bối cảnh phi phàm, nếu ông ta có thể nắm được cháu thì cũng sẽ không để cháu yên ổn ở đây tắm nắng.
Lý Mạc Thân bùi ngùi nói:
- Dương Thần, chú bây giờ là dùng thân phận trưởng bối để nói với cháu những lời này… Chú Lý ta vẫn luôn thích người thanh niên như cháu, thứ nhất là vì quan hệ của cháu và cháu trai ta không tầm thường, đã cứu cái mạng nhỏ của nó. Thứ hai, thế hệ chúng ta đều già rồi, trong số thanh niên Hoa Hạ, người có năng lực quá ít, cháu luôn là hy vọng của chúng ta…
- Chú khuyên cháu một câu, đừng quá coi trọng sĩ diện của mình. Cháu bây giờ còn không có tư cách thực cho rằng mình là thiên hạ vô địch, ở trước mặt Số 1 biểu hiện chút thành ý kỳ thật cũng không có gì to tát, Số 1 cũng không phải loại người không nói đạo lý.
- Cháu nghĩ xem, cháu cho quân hạm oanh tạc Trung Hải, còn đem chuyện tình của Mông Gia nói toạc ra, Số 1 chưa trực tiếp xử lý cháu đã là cho cháu thể diện rồi. Cháu cũng đừng quá ương ngạch, như vậy thì có khác gì với mấy đứa trẻ hư quần áo lụa là?
Lời này của Lý Mạc Thân vừa nói ra, Dương Thần cũng không còn ý tứ anh hùng gì nữa. Quả thật, mình cũng có chỗ quá đáng, một bước cũng không nhường thì thôi, còn làm chuyện ảnh hưởng đến vấn đề quân đội và chính phủ Hoa Hạ.
Đối với Số 1 mà nói, đất nước này là những gì ông ấy bảo vệ, bỗng dưng bị đánh mấy quả đạn đạo, không cảm thấy dọa người mới là lạ.
Nếu không phải lo ngại vì thế lực của mình ở bên ngoài xa xỉ, chỉ sợ Số 1 cũng sẽ không nhịn đến lúc này.
Lý Mạc Thân tiếp tục nói:
- Đám quan viên này, nhất định không thể động vào. Mông Khai Nguyên thậm chí vì củng cố địa vị của lão ta mà hạ quyết tâm dưới con mắt Số 1, ngay cả con trai lão ta Mông Khâm, cháu trai Mông Triết Tân cùng người phụ nữ tên Trương Linh kia đều bị bắn chết rồi!
- Cháu nghĩ lại xem, ngay cả con trai cháu trai đều có thể nói giết là giết, loại người này có thể dễ dàng bị lay động không? Cháu bây giờ còn chiếm cả linh bảo Mông gia, nên dừng lại rồi.
Dương Thần sửng sốt, không ngờ Mông Khai Nguyên thật sự quả quyết như vậy, thật quá xem thường lão già này.
- Chú Lý, chú cũng nói, việc này đã ảnh hưởng đến thể diện Số 1, phải có lời giải thích. Mà Mông gia lại không thể tùy tiện để cháu quay lại Hoa Hạ, hơn phân nửa là phái người gây rắc rối cho cháu.
- Cháu bây giờ cho dù muốn quay về Hoa Hạ, tiếp tục cuộc sống gia đình yên ổn của mình cũng không dễ dàng như vậy.
Dương Thần vài phần bất đắc dĩ nói.
Nói thật, sống ở Trung Hải cùng mấy người phụ nữ, lại có thể nhìn con gái bảo bối lớn lên chính là cuộc sống mà Dương Thần hướng tới.
Lý Mạc Thân nghe ra Dương Thần có ý muốn quay về, cười ha ha nói:
- Lúc trước nghe Dương lão nói, cháu luyện công đầu óc thông minh, nhưng làm ra những chuyện lại là hồ đồ, quả thực không giả.
- Đừng thừa nước đục thả câu, sao chú cũng giống lão gia nhà cháu, lần trước ông còn chỉ bảo cháu cái gì đó, rốt cuộc là có ý gì?
Dương Thần vẫn sầu muộn vì lời nói của Dương Công Minh.
Lý Mạc Thân thần bí cười:
- Kỳ thật… nói cũng đơn giản, nếu như cháu về Hoa Hạ, lại không muốn bị Mông gia quấy nhiễu, chỉ cần Số 1 đồng ý ra mặt, thì mọi việc đều được giải quyết rõ ràng…
…
Trung Nam Hải, trong văn phòng của Thủ trưởng Số 1.
Văn phòng trang trí mộc mạc chiến diện tích rất lớn nhưng không bài trí gì nhiều, mỗi một thứ dụng cụ đều có số tuổi không nhỏ, người lãnh đạo qua các thời kỳ đều từng đụng chạm vào không ít đồ cổ.
Trước bàn làm việc bằng gỗ tử đàn rộng lớn, Ninh Quang Diệu một thân tây trang phẳng phiu đang nghiêm nghị đứng ở đó, đối diện với Thủ trưởng Số 1 tươi cười hòa ái.
- Thủ trưởng, không ít cán bộ ở phía Nam oán giận, quân đội cũng có người tạo áp lực, cho rằng lần này Dương Thần phát hỏa quá lớn, làm nhục quốc uy, nếu tiếp tục không cho lời giải thích gì, chỉ sợ sự việc sẽ ảnh hưởng đến sự đoàn kết trong đảng chúng ta.
Số 1 sắc mặt bình tĩnh cười nói:
- Tôi cũng biết, đang để Bộ trưởng Lý nói chuyện với Dương Thần, Hoa Hạ chúng ta dù sao cũng có lễ nghi, đảm bảo cho sự an toàn của dân chúng mới là việc hàng đầu. Muốn động vào Dương Thần, thật là đả thương mệnh tài.
- Nhưng…
Ninh Quang Diệu khó xử nói:
- Thủ trưởng, Dương Thần vì đối phó Mông gia mà dám điều tra nhiều quan viên quan trọng của chúng ta như vậy, nếu hắn tiếp tục kiêu ngạo bất tuân như vậy, vì trả thù Mông gia mà không tiếc hạ độc thủ với đám quan viên đó, chỉ sợ sẽ tạo thành rung chuyển cho xã hội.
Số 1 cúi đầu, nhìn bản danh sách photo trên mặt bàn và bản danh sách tên phía dưới, đó chính là nội dung tham ô cụ thể của không ít quan viên.
Những tài liệu này, nếu truyền ra ngoài, quả thật đủ để rung chuyển toàn bộ quốc thể, khiến sắc mặt ông ta không dễ nhìn cho lắm.
Ninh Quang Diệu thầm đắc ý trong lòng, thầm nghĩ Dương Thần này quả nhiên vẫn là con nghé mới sinh, thiếu đi chút tâm tư kín đáo…
Lọai tư liệu liên quan đến sự ổn định của quốc gia này, cũng dám nói điều tra liền đi điều tra, nói đưa ra liền đưa ra, còn tưởng rằng có thể đối phó Mông gia. Há có thể dự đoán được, chuyện này ngược lại là giúp Mông gia.
Hắn thực nghĩ sẽ không ai chế phục được hắn? Tuy Ninh Quang Diệu cũng không rõ sau lưng Số 1 rốt cuộc là nhân vật nào chống đỡ, nhưng theo tin tức truyền tới trong gia tộc Ninh gia thì cũng biết được rằng, đó là lực lượng mà Dương Thần tuyệt đối không thể chống cự và áp đảo!
- Đúng rồi, Thủ trưởng.
Ninh Quang Diệu định tiếp tục hạ mãnh dược,
- Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của Mông Khai Nguyên, ông ta nói, tổn thất lần này Mông gia đều phải gánh chịu, hơn nữa còn sẽ quyên tặng hai phần phí quân dụng cho quân khu Giang Nam.
- Mông gia không hy vọng xung đột của gia tộc bọn họ và Dương Thần dẫn đến khó xử cho chính phủ và quân đội, vẫn là thực thông cảm cho công tác của chúng ta.
Số 1 lộ ra vẻ tươi cười,
- A, Mông lão quả nhiên là nhân sĩ yêu nước, nên được khen ngợi.
- Haz, chỉ là Dương Thần kia thật sự không biết tốt xấu, Thủ trưởng ngài nhịn một lần, hắn lại làm càn ba lần…
Ninh Quang Diệu làm ra bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,
- Mông lão nói, Mông gia rất lo lắng Mông Nguyệt đang nằm trong tay Dương Thần, đồng ý lấy vợ chồng Lưu Thanh Sơn để đổi lấy Mông Nguyệt.
- Về phần linh bảo của Mông gia bị Dương Thần cướp mất, nếu Số 1 ngài có thể làm chủ để Dương Thần trả lại linh bảo, bọn họ có thể quyên tặng thêm để xây dựng sân bay lớn cho bốn tỉnh Trung Nguyên.
Cùng là cái lợi như nhau, nhưng bị Ninh Quang Diệu nói ra, tự nhiên trở thành lời của Mông Khai Nguyên.
Mông Khai Nguyên vốn không tiện nói ra lời này, sẽ có hiềm nghi rằng muốn lợi dụng sức mạnh trong tay Số 1. Nhưng lần này, cách làm của Dương Thần đã khiến Số 1 bất mãn, lại biết thời biết thể, để Số 1 cảm thấy được, Mông Khai Nguyên có lợi hơn Dương Thần.
Lông mày Số 1 nhếch lên, cũng không phải không nhìn ra con đường của phương diện này, chẳng qua ông ta làm người lãnh đạo cao nhất, không cần phải suy nghĩ vấn đề lợi dụng hay không lợi dụng, cũng không cần nghĩ xem ai sai ai đúng.
Hiện tại xem ra, xuất đầu thay Mông gia, quả thật có lợi với quốc gia, ông ta đã dần dần mất đi kiên nhẫn với Dương Thần…
Đúng lúc này, Lý Mạc Thân luôn ở bên ngoài nói chuyện với Dương Thần, mở cửa ban công đi vào.
Gia chủ Lý gia lúc này lộ ra vẻ mặt hớn hở, trên mặt mang theo nụ cười không muốn người ta biết, có chút thú vị liếc mắt nhìn Ninh Quang Diệu.
- Thủ trưởng, tôi đã nói chuyện xong với Dương Thần.
Lý Mạc Thân đứng chung một chỗ với Ninh Quang Diệu, cung kính nói.
Số 1 bất động thanh sắc hỏi:
- Hắn có ý hối hận không?
Lý Mạc Thân khẽ gật đầu, nhưng lại lắc lắc đầu,
- Hắn cũng không có ý hối hận, nói là… muốn làm cuộc giao dịch với ngài.
Lời này vừa nói ra, Ninh Quang Diệu ở bên cạnh nhíu mày, hiển nhiên rất là khó hiểu.
- A? Thú vị.
Thủ trưởng Số 1 ha hả cười,
- Tôi từ lúc trẻ công tác trong ngành chưa từng làm buôn bán, ý tứ của hắn thế nào? Đồng ý giao ra kỹ thuật tàng hình của hạm đội kia?
Lý Mạc Thân sau khi chỉnh lý mới từ từ nói:
- Dương Thần vẫn là từ chối giao ra kỹ thuật tàng hình. Nhưng hắn đồng ý thông qua lực ảnh hưởng ở nước ngoài, trong tương lai năm năm, hàng năm gia tăng số lượng dầu mỏ nhập khẩu từ Trung Đông, Trung Á lên sáu mươi triệu tấn, nhập khẩu với giá chiết khấu năm mươi phần trăm so với giá cũ.
- Cái gì?
Không chỉ là Số 1 biến sắc, Ninh Quang Diệu ở bên cạnh của giật mình mở miệng.
- Không thể nào! Đây… đây chẳng phải là dùng nửa giá mỗi năm nhập thêm một phần năm dầu mỏ sao? Trong vòng năm năm, tương đương với việc mỗi năm chỉ dùng nửa giá để mua thêm dầu mỏ?
Ninh Quang Diệu thất thanh hô.
Người ở chỗ này đều là đại nhân vật hiểu rất rõ nguồn năng lượng là mạch máu đối với kinh tế quốc gia, lấy Hoa Hạ hàng năm hiện tại nhập khẩu không đến ba tỷ tấn dầu mỏ mà nói, mỗi năm nhập khẩu sáu mươi tỷ tấn với nửa giá đại biểu cho cái gì, không ai rõ ràng hơn bọn họ!
Giờ khắc này, mắt Số 1 lộ ra vài phần cuồng nhiệt, lần đầu tiên hưng phấn lên,
- Nói, điều kiện giao dịch của hắn là gì?