- Chỉ bằng chút tài mọn Không gian pháp tắc này, một thân cậy mạnh, thực nghĩ có thể đấu qua được lão phu đã tinh diệu pháp thuật Hoa Hạ sao?
Đạo pháp thượng cổ thủ tự ‘Trầm sa thuật’ này, vừa hay có thể khắc Không gian pháp tắc của ngươi. Ngươi có cảm nhận được, toàn thân đều bị Chân
nguyên hút lấy, khó có thể nhúc nhích?
Mông Khoát đắc ý cười dài nhìn Dương Thần giãy dụa giữa không trung, đắc ý đến cực điểm.
Dương Thần căm tức trong bụng, nếu mình có tu vi như trước kia, lực thiên
địa vừa ra, đối phương chẳng qua chỉ là Quỳ Thủy Kỳ, chút tính dính chặt của thổ linh ấy căn bản trong nháy mắt có thể bài trừ. Nhưng Không gian pháp tắc của mình quá yếu, căn bản không thể chặt đứt Chân nguyên lực
đó.
Mông Khoát nhe răng cười một tiếng, giơ tay chém xuống. Lúc
này, Thiên quân trọng nhận thẳng tắp bổ về phía thân thể Dương Thần,
tránh cũng không thể tránh!
Dương Thần dựa vào một thân cậy mạnh, nghiêng người, nhưng vẫn bị đao phong chém vào đầu vai!
Leng keng!!!
Lưỡi đao chém vào vai Dương Thần, giống như chém vào kim loại kiên cố, Chân
nguyên lực một trận bạo động chạy tán loạn, Chân nguyên màu vàng đất
giống như lưu quang bắn ra bốn phía.
Thân thể Dương Thần như bị sét đánh, thẳng tắp mà rơi vào trong biển, giống như một quả đạn pháo.
Ầm!!
Bọt nước cao ngất tóe lên trên mặt biển, vai Dương Thần vô cùng đau đớn,
thân thể không khống chế được mà rơi xuống hơn một trăm mét dưới biển
rồi mới từ từ ngừng lại.
Độ sâu của đáy biển như vậy, người bình
thường nếu không dựa vào trang bị đặc biệt thì đã sớm không chịu được áp lực nước. Nhưng Dương Thần lại chỉ cảm thấy bả vai cùng gân mạch cơ thể mình đang nhanh chóng khôi phục.
Không gian pháp tắc lần thứ hai có thể sử dụng, Dương Thần sau khi liên tục tiến hành Không gian hoán
vị thì lao ra khỏi mặt biển.
Ba người Mông Khoát thấy tình cảnh này đều có chút kinh ngạc, thân thể của Dương Thần lại có thể phục hồi lại như cũ rồi ư?
Vừa rồi rõ ràng là bị Thiên quân chém cho máu thịt lẫn lộn, thấy cả xương
đấy, nhưng chỉ trong chớp mắt chỉ còn thấy quần áo gần bị xé nát, lộ ra ngoài không khí là thân hình mạnh mẽ, hoàn toàn không có dấu hiệu bị
thương.
- Có thể chịu đựng, ngươi cho là như vậy thì lão phu
không chém chết được ngươi sao? Vừa hay, lão phu có thể chém một cách
thoải mái! Cũng không tin là chém rụng đầu rồi, người có thể hồi phục!
Mông Khoát quơ Thiên quân, lại một lần nữa nhắm về phía Dương Thần, không
ngừng thi triển Trầm Sa Thuật quanh thân, giống như Sa bạo long cuốn
mình bay giữa không trung, một khi Dương Thần bị bao phủ trong đó, sẽ
khó có thể nhúc nhích.
Dương Thần thử dừng Không gian pháp tắc để né tránh, nhưng bởi vì Chân nguyên lực ở bốn phía đã hoàn toàn làm
nhiễu loạn không gian song song quanh mình, Dương Thần hoàn toàn không
thể tự do di chuyển.
Liên tục tránh né, đổi lấy, chỉ là bị Chân nguyên thổ linh không ngừng dính chặt, sẽ lập tức bị Mông Khoát khống chế.
Thiên quân trên tay Mông Khoát may mắn chỉ là pháp bảo trung phẩm, hơn nữa
cũng không phải lấy sắc bén làm chủ, cơ bản là trầm ổn rất nặng. Nếu
đó là một pháp bảo thượng phẩm, lại cực kỳ sắc bén, vậy Dương Thần căn bản không chịu được vài nhát chém.
Bên trong một mảnh Chân
nguyên màu vàng đất, ngực, lưng, chân, thậm chí những vùng lân cận của
nơi dễ yếu nhất của Dương Thần đều lọt vào vùng công kích của Thiên
quân!
Vết cắt của lưỡi dao khiến trên người Dương Thần từng tia
máu tung bay. Dương Thần ở giữa không trung giống như miếng thịt cá bị
người ta chặt chém, không ngừng quay cuồng.
- Ta trảm! Trảm!! Trảm!!!
Mông Khoát đã lười dùng cái gì mà pháp thuật đặc biệt để tăng cường đao uy, Không gian pháp tắc của Dương Thần đã bị ông ta chém nát hoàn toàn, hơn nữa còn bị pháp thuật của ông ta khống chế, hoàn toàn không còn năng
lực chống cự.
Ông ta chính là căm tức, Dương Thần chung quy vẫn
dùng di động thật nhỏ để khiến ông ta không chém được đến những vị trí
trí mạng nhất.
Mà mỗi một miệng vết thương của Dương Thần sau khi bị chém vào, không bao lâu sau đều nhanh chống hồi phục.
Điều này khiến lão ta vô cùng căm tức, nhưng lão ta cũng có thể nhận thấy
được, theo sự tiêu hao máu tươi của Dương Thần, sinh mạng của hắn đã yếu dần đi. Như vậy thì chỉ cần chém hơn trăm đao nữa, Dương Thần sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết.
Chỉ cần không có tu vi, không dẫn được
linh khí thiên địa, Dương Thần cũng không còn là một khối thân thể cường đại nữa, chỉ còn là thân thể nhân loại bình thường mà thôi.
Mông Điền Mông Vệ ở bên cạnh nhìn thấy Mông Khoát như điên như dại bạo ngược cuồng chém, mà Dương Thần vẫn có thể kiên trì không chết đều có chút
nghẹn họng nhìn trân trối.
Bọn họ không thể không bội phục sức mạnh sinh mạng của Dương Thần. Nhưng, tóm lại là vẫn không kiên trì được nữa.
Dương Thần sớm đã quên cái gì gọi là đau đớn, hắn không ngừng né tránh công
kích, cũng lọt vào công kích. Mặc kệ chảy ra bao nhiêu máu, hắn đều vẫn
giữ ý đồ tiếp cận Mông Khoát.
Cắn răng, Dương Thần buồn bực không lên tiếng, chỉ cần mình vẫn còn hơi sức để phản kháng thì sẽ không
chọn động đến tu vi. Bởi vì, như vậy chính là thua cho Hỗn Độn! Có thể
sẽ không còn có thể quay về là chính mình nữa!
Ở phía xa, Bàn
Nhược ở trên du thuyền cũng tốt, mà nhóm quan chỉ huy trên ba chiếc
chiến thuyền cũng vậy, tất cả đều dùng mắt thường hoặc kính viễn vọng để nhìn một màn giữa không trung này.
Bàn Nhược nhìn thấy Dương
Thần thế mà lại bị lão già mặc hắc bào kia không ngừng tàn sát điên
cuồng chém, máu tươi chảy ròng, tức đến đỏ cả hai mắt, muốn đi lên hỗ
trợ, nhưng lại căn bản không biết làm thế nào để bay lên giữa không
trung.
Cô rõ ràng, thực lực của mình vào giờ khắc này không bằng con kiến, nhưng không thể ngồi nhìn không quản.
- Thuyền trưởng Ruud! Sao không phóng đạn đạo? Ngài Minh Vương bị công kích như vậy nữa sẽ chết đó!
Bàn Nhược kích động hô lớn.
Ruud ở bên cạnh cau mày, trầm giọng nói:
- Cô Bàn Nhược, mục đích ngài Minh Vương đưa chúng ta ra xa chính là để
chúng ta tránh đi, công kích của chúng ta sẽ chỉ khiến ngài ấy càng khó làm hơn thôi.
- Nhưng…
- Chúng ta phải tin tưởng vào lựa chọn của Ngài Minh Vương!
Âm thanh của Ruud đủ tiêu chuẩn như tiếng chuông lớn.
Giữa không trung, Mông Khoát chú ý thấy Dương Thần có ý đồ đến gần để công kích mình, tức giận đến phát run.
- Nghiệt súc! Xem ngươi có thể chống chế được bao lâu!
Mông KHoát hét lớn một tiếng,
- Thiên quân cuồng lôi trảm!
Thiên quân trường đao trên tay bám theo một dòng điện lưu sét đánh, dòng điện lưu cực nóng này tuy không phải thiên lôi gì, chỉ là lực điện lôi bình
thường, nhưng cũng vì cực nóng cùng lực phá hoại rất mạnh, uy lực không
giống bình thường.
Trường đao được điện lưu quấn quanh lại một
lần nữa chém vào ngực Dương Thần, đồng thời mang theo vết thương dài nửa thước, làm cơ thể cùng làn da của Dương Thần cháy đen!
- A!
Dương Thần rốt cục không nhịn được nữa phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể lại một lần nữa nặng nề rơi vào trong biển rộng, một cột sóng lớn cuồn
cuộn nổi lên.
- Trưởng lão, tiểu tử này sắp không chịu được nữa
rồi, không bằng ba người chúng ta cùng đánh, băm thây vạn đoạn hắn.
Trưởng lão đánh lâu như vậy rồi, cũng để hai anh em chúng tôi trút chút
ác khí đi.
Mông Điền tiến lên cười lạnh nói.
Sắc mặt Mông Khoát âm trầm, liếc nhìn Mông Điền và Mông Vệ một cái, gật đầu nói:
- Cũng được, đêm qua các người cũng bị hắn chỉnh cho sứt đầu mẻ trán, kế tiếp thì để các người đâm cho hắn mấy kiếm.
Mông Điền cùng Mông Vệ đều lộ ra sắc mặt vui mừng, hai người đều gọi ra phi
kiếm của mình, đều là loại pháp bảo hạ phẩm, nhưng đối phó với Dương
Thần bây giờ thì như vậy cũng đủ rồi.
- Chờ tiểu tử này chết,
lấy ra linh bảo Mông gia từ người hắn, sau đó diệt sạch toàn bộ thủ hạ
dưới tay hắn, nhiệm vụ của chúng ta ở lần rời núi này đến đây cũng sắp
xong rồi.
Mông Khoát vô cùng đắc ý.
Lúc đang nói chuyện, Dương Thần ở trong biển đã hồi phục thân thể bị thương, lại một lần nữa bay lên không trung.
Lúc này chạy trốn là không khả thi nhất, thứ nhất là rất khó khăn, thứ hai
cũng không thể bỏ lại những người bạn lâu năm của mình ở lại.
Nhưng muốn thắng được ba tu sĩ Độ Kiếp Kỳ này, Dương Thần cảm thấy không động tu vi là không thể, chẳng lẽ mình thật sự phải liều chết, thử dùng tới
tu vi?
Thân thể mình đã càng ngày càng suy yếu, nếu không phải
thân thể mình biến thái, tu sĩ Độ Kiếp Kỳ sớm đã giết chết mấy chục lần
rồi. Nhưng chỉ sợ lại nhận thêm mấy chục đao nữa, sẽ bắt đầu ý chí mơ
hồ.
Dương Thần có chút ảo não, bản thân quá sơ xuất, hẳn là nên
để con thuyền xâm nhập sâu vào Thái Bình Dương một chút, nơi này cách
Hoa Hạ khá gần. Chư thần ở gần đây, Poseidon đang sống ở Hawaii, có thể
Poseidon đã phát hiện cuộc chiến ở đây, nhưng gã có lẽ là băn khoăn về
tu sĩ Hoa Hạ, lại cảm thấy mình nhất định sẽ không có chuyện gì, vì vậy
không hề chạy tới.
Dương Thần quả thật đã đoán hơn phân nửa, vừa
dùng Không gian pháp tắc, đương nhiên sẽ kinh động đến Chư thần khác,
nhưng bổn sự của Dương Thần, Chư thần đều rất rõ ràng, nhưng bọn họ lại
không biết chuyện Dương Thần không thể dùng tu vi.
Tự nhiên là
nghĩ đến, nếu có trận đấu mà Dương Thần không ứng phó được, vậy bọn họ
đi cũng uổng công. Huống hồ là ở xung quanh Hoa Hạ, vẫn là không tất yếu phải khơi gợi ra tranh chấp.
Dương Thần đang liên tục cười khổ,
nghĩ có phải thật sự phải liều lĩnh dùng đến tu vi không. Hai anh em
Mông Điền và Mông Vệ đã dùng phi kiếm hóa thành hai đạo cầu vồng, một
trái một phải đâm về phía Dương Thần!
Tốc độ của Dương Thần trong chốc lát hoàn toàn không sử dụng được, bị bao phủ trong Chân nguyên lực của ba người, di dời của Không gian pháp tắc vô cùng chậm.
Mắt
thấy lại bị hai thanh kiếm vẽ ra miệng vết thương máu tươi đầm đìa, hai
thanh phi kiếm cũng là ở khoảng cách cách Dương Thần hơn mười cm, đột
nhiên vặn vẹo vòng vèo cực độ!
Giống như là bị phản xạ từ vách tường, hai phi kiếm không chút lưu tình đâm về phía hai chủ nhân là Mông Điền cùng Mông Vệ!