Cũng khó trách Số 1 muốn mau chóng biết giao dịch cụ thể, dù sao dầu mỏ hiện giờ chính là thành phần chủ yếu mà máy móc trên thế giới này cần để hoạt động, là động lực công nghiệp.
Dầu mỏ không phải anh muốn mua, anh có tiền là người ta nhất định sẽ bán cho, tài nguyên trên toàn thế giới chỉ có từng đó, muốn đoạt được từ lòng bàn tay của Mỹ và liên minh Châu Âu, phải trả giá khá nhiều.
Hoa Hạ là nước nhập khẩu lớn thứ hai sau Mỹ, khát vọng đối với dầu mỏ chỉ có hơn chứ không hề kém. Dù sao, Hoa Hạ không làm được việc phát động chiến tranh vì dầu mỏ, nhưng Mỹ lại có thể.
Loại tranh đoạt thế tục này, giằng co giữa các quốc gia mới là thứ Số 1 quan tâm nhất, về chuyện của tu sĩ Hoa Hạ và Chư thần lại là một trình tự đánh giá khác, Số 1 thân cũng chỉ là ‘người phát ngôn’, không thể trực tiếp nhúng tay.
Biểu tình của Lý Mạc Thân có chút dở khóc dở cười,
- Dương Thần nói, bên cạnh hắn có một người phụ nữ tên là Lý Tinh Tinh, muốn tham chính. Nhưng mà làm từ cấp cơ sở thì quá chậm, hắn hy vọng Số 1 ngài có thể giúp một chút, để Lý Tinh Tinh có thể trực tiếp trong khoảng thời gian một năm ngắn ngủi lên đến bậc trên, có thực quyền.
Không chỉ Số 1 hơi có chút kinh ngạc mà cả Ninh Quang Diệu cũng cảm thấy khó bề tưởng tượng.
- Chỉ đơn giản như vậy?
Thủ trưởng Số 1 có chút khó tin nói.
Lý Mạc Thân gật đầu,
- Hắn nói, không có yêu cầu gì khác.
- Con cháu của Dương gia, quả thực vô cùng cứng rắn, hắn đây chính là không chịu thua.
Số 1 lộ ra vẻ mặt cười tít mắt, bộ dáng hết sức hòa ái dễ gần.
- Thủ trưởng, người con gái tên Lý Tinh Tinh kia tôi đã điều tra tư liệu rõ ràng rồi, không có vấn đề gì, bối cảnh trong sạch, gia cảnh lúc trước rất nghèo khó.
- Lúc trước khi Dương Thần còn bán thịt dê xiên nướng thì quen hắn, sau này sinh ra tình cảm.
Lý Mạc Thân làm thủ lĩnh tình báo, để có được chút tin tức này vẫn là dễ như trở bàn tay.
Thủ trưởng Số 1 khen ngợi gật gật đầu, cười nói:
- Con gái trẻ thời nay có thể thích một người bán thịt dê nướng rong, chứng minh tâm địa cô gái này thuần phác, phẩm tính không có vấn đề gì.
- Như vậy đi, tôi tự mình chuẩn bị một bức thư bổ nhiệm, trực tiếp giúp cô ấy làm một bản lý lịch ngoại giao, nói là đại sứ quán của nước nào đó ở Châu Âu là được.
- Như vậy, cô ấy lấy tư cách cán bộ còn trẻ về nước, vào bộ phận thông tin của Bộ ngoại giao, Bộ trưởng bộ phận thông tin không phải là một đồng chí nữ sao? Như vậy Dương Thần cũng yên tâm hơn phần nào.
- Chờ cô ấy rèn luyện rồi, có thể thử làm người phát ngôn gì đó… Bây giờ cứ như vậy đã… ông xem, như vậy không thành vấn đề chứ?
Lý Mạc Thân đương nhiên đồng ý,
- Sắp xếp của Thủ trưởng rất chi tiết, tôi nghĩ Dương Thần chắc sẽ không có ý kiến. Hơn nữa… ở Bộ ngoại giao mà nói, sau này cũng có thể để Lý Tinh Tinh đi bàn vài chuyện với Dương Thần, để phụ nữ của hắn nói chuyện với hắn, hắn khẳng định sẽ không tiện từ chối.
Trên thực tế, có Số 1 bảo vệ, tất cả mọi người đều phải gỡ bỏ móng vuốt, có ai dám động vào Lý Tinh Tinh chứ?
Số 1 đưa tay chỉ Lý Mạc Thân,
- Ông ấy à, sao phải nói chút ý tứ này của tôi ra chứ.
Nhìn ra được, tâm tình của Số 1 rất tốt, có chút tự đắc, nếu thật sự có thể dùng Lý Tinh TInh để lấy được lợi ích từ chỗ Dương Thần, vậy chính là nhất tiễn song điêu rồi.
Lúc này, sắc mặt Ninh Quang Diệu có chút cứng đờ, Mông Khai Nguyên bảo ông ta giúp đỡ, nhưng bây giờ Số 1 rõ ràng đã động tâm với lợi ích mà Dương Thần đưa cho, hoàn toàn không có lý do không giúp Dương Thần.
Cắn chặt răng, Ninh Quang Diệu gượng cười nói:
- Thủ trưởng, Dương Thần không phải là bốc phét đấy chứ, liên tục năm năm, ba tỷ tấn dầu tho với nửa giá, đừng nói giá cả này là con số thiên văn, ý nghĩa đại diện cũng không tầm thường, khó đảm bảo Liên hợp quốc và dư luật quốc tế không gây nhiều áp lực…
Lời này vừa nói ra, sắc mặt vừa nãy còn cười cười của Số 1 liền thay đổi, ngoài cười nhưng trong không cười mà cúi thấp đầu, lấy chén trà trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
- Thủ tướng Ninh, thanh niên đồng ý giúp sức cho quốc gia, cống hiến cho tổ quốc, lại là hâu thế của tướng môn cách mạng, chúng ta hẳn là nên cổ vũ nhiều hơn, ông nói có đúng không?
Khi ngẩng đầu, trong mắt Số 1 đã mơ hồ có chút băng hàn giận dữ.
Cả người Ninh Quang Diệu giật mình, đây là lần đầu tiên số 1 dùng loại ánh mắt này để nhìn mình, ông ta đường đường là thủ tướng của một nước, nhưng vẫn là bị ép đến không dám thở ra.
Dáng vẻ thoải mái, nụ cười hòa ái kia của Thủ trưởng, lúc này đã không còn chút nào, giống như một ngọn núi cao sừng sững, mang theo uy phong không thể kháng cự, khiến tất cả kinh sợ chính mình.
Đây không phải là tu vi của tu sĩ, mà là uy nghiêm có được của một Thủ trưởng cao nhất của một quốc gia khi ngồi ở vị trí này.
Ninh Quang Diệu có dự cảm mạnh mẽ, Số 1 nhất định đã sớm biết mình có quan hệ hợp tác chặt chẽ với Mông gia rồi!
Chẳng qua, Số 1 tâm tư lấy đại cục làm trọng, không đến cửa quan trọng thì sẽ không vạch trần mà thôi.
Lúc này đây, những lợi ích mà Dương Thần có thể mang đến cho quốc gia này vượt xa vấn đề ‘tiền’ của Mông gia, cho nên, Số 1 không vui khi mình can thiệp vào.
Nuốt nước bọt, Ninh Quang Diệu cười cười gật đầu,
- Đúng vậy, là tôi nghĩ nhiều rồi.
Số 1 lại khôi phục bộ dáng mỉm cười, giống như những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra
- Nếu như ông đã nghĩ nhiều rồi, vậy tiểu tử kia ngay cả CIA của Mỹ đều có thể một mạch xông vào, còn thay cả Cục trưởng cho bọn họ, đây là việc mà có mấy quốc gia của Trung Đông có thể làm ra?
- Hắn chỉ cần chịu làm, thì sẽ không nói phét, chỉ là không đủ lợi ích, hắn sẽ không ngoan ngoan làm việc giúp mà thôi.
- Thủ trưởng, Dương Thần chỉ nói đến yêu cầu này, vậy phía Mông gia thì…
Lý Mạc Thân do dự, không biết phải nói như nào.
Số 1 khoát tay chặn lại, nói:
- Dương Thần không nhắc đến tôi cũng phải quản. Thanh niên dốc sức vì nước, không thể để hắn lạnh tâm được. Ông đi nói với Mông Khai Nguyên, đừng có làm loạn nữa, nên dừng lại thì dừng lại, tuổi ông ấy lớn rồi, phải giữ gìn sức khỏe.
- Bảo ông ta thả con tin ra, trao đổi con tin trên tay Dương Thần, chuyện lần này dừng tại đây, việc xấu trong nhà Mông gia không thể truyền ra ngoài.
- Về chuyện linh bảo, nói Dương Thần không chịu trao đổi linh bảo gia tộc, cũng phải đưa ra chứng cứ rõ ràng, dùng luật giải quyết. Còn dám làm loạn, xử theo pháp luật!
- Nhưng… thế lực sau lưng Mông gia…
- Tôi nói, tâm ở xã hội pháp trị, thế lực sau lưng Mông gia cũng phải tuân thủ pháp luật!
Ngón tay Số 1 gõ trên bàn làm việc.
Lý Mạc Thân cười thầm trong lòng, Số 1 nói thật dễ nghe, cái gì mà ‘xử theo pháp luật’, đơn giản chính là một cảnh cáo đối với Mông gia – Dương Thần được quốc gia trọng dụng, ai dám động hắn, tổn hại đến lợi ích quốc gia, ông ta sẽ không khách khí.
Về phần Số 1 hạn chế thế lực sau lưng Mông gia như nào, khẳng định ông ta có năng lực đó, Lý Mạc Thân cũng không thể hỏi nhiều.
Nói việc này xong, Số 1 còn cố ý nói vài câu về chuyện của Dương gia, Dương Phá Quân lúc trước là Tham mưu quân khu Giang Nam lui về, đến trường quân đội làm giáo sư, Số 1 cảm thấy không biết trọng nhân tài, trực tiếp để ông ta phục nguyên chức, quay về quân khu Giang Nam nhậm chức Tham mưu, cho Tham mưu kia về.
Quách Tuyết Hoa hàng năm dùng tiền mở cô nhi viện, cũng nên thưởng huy chương, tuy lúc trước đã từng có, nhưng loại vinh dự này, càng nhiều càng tốt.
Bãi chức vị trí hàng đầu trong Quân ủy và Chính đàn, cũng chỉ là mấy câu nói mà thôi, không hiếm lạ.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để có những chuyện này chính là, Dương Thần phải trong vòng ba ngày chứng thực xong hợp đồng dầu mỏ, hơn nữa phải đồng ý, sau khi về nước không được chủ động tìm Mông gia gây sự, ngoan ngoan sống cuộc sống yên ổn của hắn.
Số 1 vui vẻ đồng ý, cũng không khiến Dương Thần cảm thấy ngoài ý muốn.
Năm năm ba tỷ tấn dầu mỏ, ai không đồng ý là ngốc!
Dương Thần mặc dù ở nước ngoài thủ đoạn thông thiên cũng không quá đáng, nhưng dù sao những mạng lưới quan hệ đó, phần lớn là dựa vào việc trong lúc vô ý cứu một vài quan to phú quý, hoặc là một số người tìm kiếm bảo vệ, hoặc là tiếp nhận từ tay Minh Vương trước.
Những quan hệ đó không tính đặc biệt thân thiết, tuy rằng nhất định bán mất sĩ diện của mình, nhưng cũng có ích.
Lần tặng dầu mỏ cho Hoa Hạ này, bên trong Dương Thần cũng phải đưa cho mấy đầu sỏ ở Trung Đông chút tiền, tuy đối với Dương Thần mà nói là có thể gánh được, nhưng cũng phải động đến trên trăm tỷ, nói không đau chính là lừa mình dối người.
Bàn Nhược đã biết nguy cơ lần này đã bị Dương Thần dùng dầu mỏ đều triệt tiêu, sùng bái Dương Thần có thể đồng thời có bút tích lớn như vậy, cũng vì Dương Thần mà cảm thấy không đáng.
- Chủ nhân, Thủ trưởng Hoa Hạ quá nhỏ mọn rồi, ngài trả cái giá cao như vậy, nếu là lãnh đạo của các quốc gia khác thì đã sớm giúp ngài xử lý rắc rối rồi! Ông ta sao có thể giả bộ cái gì cũng không hiểu chứ, như vậy quá dễ dàng cho Mông gia rồi!
Dương Thần vừa nói chuyện điện thoại với Lưu Minh Ngọc xong, báo tin tức vợ chồng Lưu Thanh Sơn bình an, lúc này lại phân phó cho lão Ruud đưa du thuyền đi về phía cửa biển Trung Hải, bận xong mới quay người nói với Bàn Nhược:
- Cô sai rồi, đây chính là những gì tôi muốn thấy. Tôi cũng không hy vọng ai thay mình xử lý Mông gia.
Bàn Nhược sửng sốt, lập tức kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ… sau khi chủ nhân về nước, còn muốn tiếp tục khai chiên với Mông gia?
- Không phải bây giờ.
Sóng ngầm trong mắt Dương Thần bắt đầu khởi động,
- Chờ tôi khôi phục thực lực, cũng đủ mạnh mẽ, tôi muốn tự tay rửa sạch sỉ nhục hôm nay. Bị người đánh cho giống như chó chết, anh sẽ giống chó điên mà cắn trả về.
- Người của Mông gia trong lòng anh bày ra hàng rào, ngăn cản ‘đạo’ của tôi, nếu không tự mình loại bỏ bóng ma Mông gia, cả đời này của tôi sẽ vì chuyện lần này mà khó có thể đi tới đỉnh của mình.
Bàn Nhược ngơ ngác nhìn Dương Thần, hiển nhiên, đối với ninja Nhật Bản mà nói, ‘đạo’ là thứ quá mức hư vô mờ mịt, hoàn toàn không có nhận thức.
Dương Thần nhìn bộ dáng ngây ngốc của cô, cảm thấy buồn cười, theo phản xạ xoa lấy trán cô, vuốt lại mái tóc lộn xộn, mỉm cười xoay người đi khỏi khoang thuyền.
Cử chỉ vô tâm như vậy lại khiến Bàn Nhược thẹn thùng cúi đầu, trong đôi mắt xinh đẹp long lanh lộ ra vài phần vui mừng hoài xuân của thiếu nữ.