- Nói như vậy, ý là bảo tôi không dám đi phóng hỏa đốt nhà đúng không.
Dương Thần nhếch miệng cười lạnh.
Nếu là đơn thuần xé rách khuôn mặt, thắt lưng thẳng tắp không chịu thua
kia, Dương Thần lại coi trọng đối phương vài lần, nhưng Trương Linh thế
mà lại định dùng tiền để xua đuổi mình, Dương Thần nhất thời cảm thấy
đây là một loại khinh thường nhục nhã.
Bà ta nếu biết một phần bối cảnh cảnh mình, nên biết mình không thiếu tiền, muốn lì xì của bà ta để làm gì?
Vì đang ở bên bàn ăn, Dương Thần không chút kiêng dè những người ở đây,
cho nên một tiếng ‘phóng hỏa’ này đều khiến Tiêu Chỉ Tình và Mạc Thiến
Ny đều liếc mắt qua.
Dương Thần cũng không coi các cô là người
ngoài, tự nhiên cái gì cũng công khai nói, bản thân giết người đều giết
rồi, phóng hỏa đã là cái gì?
Khương Tiểu Bạch xấu hổ cười nói:
- Chuyện này tôi cũng không rõ ràng, tôi dù sao cũng là người của quốc
gia, theo lập trường của tôi mà nói, không hy vọng hai nhà các vị sinh
ra điều gì không vui.
- Tuy tôi cũng biết, với thực lực của tôi
không thể ngăn được Dương tiên sinh ngài, nhưng tôi hy vọng Dương tiên
sinh có thể đừng làm ảnh hưởng đến người vô tội, loại việc như phóng
hỏa… vẫn là khó sắp xếp.
- Được rồi, không có việc gì nữa tôi cúp máy đây.
Dương Thần căn bản không có ý muốn trưng cầu, trực tiếp cúp máy.
Tóm được cơ hội, Mạc Thiến Ny thân thiết hỏi:
- Ông xã, có phải xảy ra chuyện lớn gì không?
Dương Thần không giấu diếm, nói lại sự việc đã xảy ra của Lý Tinh Tinh, sự
việc từ đầu đến cuối, nhất thời làm các cô oán giận. Tuy rằng có nghi
ngờ, nhưng dù sao cũng là người một nhà, huống hồ cách làm của Trương
Linh thật sự rất đáng giận.
- Ông xã, anh muốn đi đốt đại viện Mông gia sao? Có cần em giúp anh không?
Tiêu Chỉ Tình bỗng nhiên giảo hoạt cười.
Dương Thần sửng sốt, cười khổ nói:
- Tình Nhi, em đừng chọc anh, em không thể tu luyện, theo anh đi phóng hỏa có thể giúp được gì.
- Không phải giúp anh đi phóng hỏa đâu, anh không biết đại viện Mông gia ở đâu, em có thể thông qua kỹ thuật hacker giúp anh xâm nhập cơ sở dữ
liệu khắp nơi, tìm được mấy bất động sản của Mông gia. Loại gia tộc có
tính chất bang phái này, luôn có khu nhà mang tính tượng trưng.
Tiêu Chỉ Tình nói.
Dương Thần còn đang nghĩ tới việc làm thế nào để có được tư liệu của Mông
gia, mà quên mất bên cạnh còn có cao thủ máy tính, không khỏi vui mừng,
bốn mắt nhìn nhau với Tiêu Chỉ Tình, phát hiện ra có pháo hoa khác
thường.
Vú Vương ho khan, cau mày nói:
- Tình Nhi, con nên khuyên cô gia đừng đi phóng hỏa mới đúng, sao lại gây rối cùng cậu ấy như vậy.
- Mẹ, mẹ không biết, khuyên cũng không khuyên được, lấy gà theo gà gả chó tùy chó, con đương nhiên đi theo người đàn ông con yêu rồi.
Tiêu Chỉ Tình không nói đạo lý, cô cũng mặc kệ Mông gia là thế lực gì, chết
còn không sợ, còn để ý tội đồng lõa phóng hỏa làm gì?
Dương Thần
cảm thấy lời này của Tiêu Chỉ Tình rất hợp với khẩu vị của mình, nếu mỗi người phụ nữ đều ‘nghe lời’ như vậy, vậy mình nhẹ nhõm nhiều rồi.
Ăn cơm chiều xong, xem TV một lát, vú Vương liền thu xếp về đi nghỉ, Tiêu
Chỉ Tình đồng ý tra tư liệu về Mông gia cho Tiêu Thần, nói muộn một chút mới quay về.
Lam Lam bởi vì sớm ăn no rồi, lên tầng tắm rửa đi ngủ, có Mẫn Quyên chăm sóc cô bé, Dương Thần cũng bớt lo.
Mạc Thiến Ny sắp xếp cho Dương Thần nghỉ ở phòng Tường Vi lúc trước, bên
trong còn có các loại thiết bị điện tử đầy đủ, Tiêu Chỉ Tình không cần
phải mang theo laptop của cô nữa.
Đêm dài người vắng, trong biệt viện Tây Giao chỉ còn lại thưa thớt vài bóng đèn.
Phòng ngủ còn lưu lại mùi thơm cơ thể Tường Vi, Dương Thần ngồi trên giường
lớn, nhìn ngón tay Tiêu Chỉ Tình bay nhanh trên bàn phím máy tính, sau
khi đưa vào một lệnh hắn căn bản không hiểu. Dần dần, hiện ra vài trang
web của chính phủ.
Tiêu Chỉ Tình bình thường hiển nhiên làm không ít chuyện như vậy, vô cùng thuần thục, không bao lâu sau đã tìm ra một
phần báo cáo kỹ càng về tải sản của Mông gia.
Bộ An ninh quốc gia đương nhiên đòi hỏi thường xuyên kiểm tra rõ ràng, tình hình cơ bản của Mông gia rất lớn, cho nên danh lục tài sản của Mông gia cũng là một
trọng điểm lớn.
- Ông xã, Mông gia này quả nhiên không bình
thường. Anh xem… cả trang đều chi chít thứ, có một vài nơi là khách sạn
năm sao, sơn trang nghỉ dưỡng nổi tiếng.
Tiêu Chỉ Tình nói.
Dương Thần nhíu mày nhìn vài lần,
- Tìm xem tổ trạch của Mông gia ở đâu?
Tiêu Chỉ Tình tìm kiếm một lát, chỉ vào một chỗ tên là đại viện ‘Mông gia từ’, nói:
- Trong nội thành cổ thành phố Hán Trung, tuy không mấy phồn hoa nhưng
nhà cửa dày đặc… Xung quanh hình như là khu kiến trúc bảo hộ dân quốc
đối với du khách công khai.
- Giấu thật đủ sâu, muốn người không biết quỷ không hay đốt đi cũng khó, phỏng chừng lửa còn chưa phóng đã bị diệt rồi.
Dương Thần bĩu môi nói.
Tiêu Chỉ Tình buồn bực nháy mắt mấy cái,
- Sao có thể, ông xã chỉ cần bỏ một mồi Nam Minh ly hỏa, cho dù bọn họ
muốn dập lửa cũng không dập được. Đó chính là thiên hỏa, chờ đốt xong tổ trạch của Mông gia, lại dùng Quỳ thủy dập tắt là được.
Dương Thần buồn rầu gãi đầu,
- Tình Nhi, hôm nay anh gọi em đến, kỳ thật vẫn còn chút chuyện muốn nói cho em.
- Hử?
- Anh hiện tại không được động vào tu vi.
Dương Thần vài phần bất đắc dĩ.
Tiêu Chỉ Tình đầu tiên là giật mình mở to mắt, sau đó lại nhìn thấy bộ dáng không giống nói đùa của Dương Thần, lo lắng hỏi:
- Sao… có thể như vậy?
Dương Thần liền đem chuyện mình trải qua và tình hình hiện tại đơn giản nói với cô.
- Ngày mai Jane sẽ đến Trung Hải, cô ấy hy vọng sẽ lấy được một vài tư
liệu hữu dụng từ chỗ của em, chuyện này anh không muốn những người khác
biết, chỉ có thể để em và Jane giúp anh nghĩ cách.
Dương Thần nói.
Tiêu Chỉ Tình đi tới bên cạnh Dương Thần rồi ngồi xuống, nghiêng người ôm cổ Dương Thần, hôn lên mặt hắn,
- Ông xã, anh yên tâm, theo cách nói của anh, anh chỉ là cần một loại lực lượng có tính quyết định đánh vỡ cân bằng.
- Hỗn Độn mặc dù âm dương giao hợp, ngũ hành hỗn loạn, mãnh thú đặc biệt
nhất thượng cổ. Vốn nên không chê vào đâu được, nhưng nó bởi vì hung
tàn, thú hồn tràn ngập bạo khí, có Vi Thiên Hòa, chúng ta chỉ cần có thể tìm được đủ trung chính bình hòa, linh bảo hoặc là công pháp cầu thắng
trong ổn định, không chừng có thể áp chế nó.
- Em không tuyệt đối nắm chắc, nhưng em có thể cùng Jane nghĩ cách, chúng ta cái này gọi là Đông Tây kết hợp, thiên hạ vô địch!
Tuy biết cô gái này là an ủi mình, có thể chống đỡ bạo khí của Hỗn Độn
giống như thiên bảo linh bảo nào có dễ dàng như vậy, nhưng Dương Thần
vẫn là dấy lên không ít hy vọng.
Ôm thân thể người phụ nữ mềm mại như không có xương vào lòng, vỗ vỗ vai Tiêu Chỉ Tình, Dương Thần mỉm cười nói:
- Bảo bối Tình Nhi, em không sợ người đàn ông của mình không dùng được tu vi, sẽ không có cách nào bảo vệ em sao?
- Sao có thể, không có anh, em đã sớm chết tha hương vì hàn độc rồi. Ông
xã làm cho em quá nhiều rồi, em cũng muốn làm chút gì đó cho anh.
Tiêu Chỉ Tình dịu dàng nói.
- Thật sao? Sao anh lại cảm thấy giọng điệu của em giống với lúc ở Mỹ.
Dương Thần cười quái dị nói.
Tiêu Chỉ Tình lại tưởng thật, sốt ruột nói:
- Em không lừa anh, em sớm đã không làm mấy chuyện đó rồi! Em tuy đã từng làm lừa đảo, nhưng sẽ không lừa người mà mình yêu.
- Hiện tại anh đây muốn em làm cho anh chút chuyện, em đồng ý không?
- Chuyện gì, anh nói đi.
Tiêu Chỉ Tình còn nghiêm túc nói.
Dương Thần giả bộ có bài bản hẳn hoi tiến đến bên tai Tiêu Chỉ Tình, thấp giọng liến thoắng vài câu…
Tiêu Chỉ Tình sau khi nghe được yêu cầu của người đàn ông mặt dày kia, khuôn mặt hoa mỹ nhất thời như rặng mây đỏ, đôi mắt quyến rũ liếc mắt nhìn
hắn một cái, biết là hắn vừa đùa giỡn chính mình.
- Sao? Bảo bối Tình Nhi không dám sao?
Dương Thần tà cười.
Tiêu Chỉ Tình không trả lời, mà yên lặng bò rạp nửa người xuống, một bàn tay trắng nõn im lặng với đến giữa hai chân Dương Thần, sau khi nhẹ nhàng
cảm nhận thứ đang phồng lên cao vút kia, nhẹ nhàng chậm rãi kéo khóa
xuống.
Dương Thần vừa thấy, không khỏi cười khanh khách,
- Tình Nhi, vừa rồi là anh đùa giỡn, không phải ép em làm chuyện này.
Tiêu Chỉ Tình ngửa mặt, hờn dỗi nói:
- Muộn rồi, em muốn cắn đứt tên vô lại này.
Nói xong cô liền cúi đầu, mái tóc rũ xuống, bắt đầu bày ra kỹ xảo ngây ngô mà non nớt…
Tiêu Chỉ Tình đương nhiên là nói đùa, cô sẽ không nỡ làm tổn thương tên tiểu tử khiến cô vừa yêu vừa hận này.
Dương Thần cảm nhận được ấm áp ướt át ở phía dưới, được bao bọc, nhưng bởi vì hắn vốn quá mức hùng hậu, Tiểu Chỉ Tình lại là mỹ nhân xinh đẹp điển
hình, thật sự không thể làm được quá nhiều kỹ xảo chuyên sâu, chỉ biết
dựa vào những hiểu biết của cô qua những bộ phim mà bắt chước.
Nhưng như vậy, Dương Thần vẫn là có chút thỏa mãn, ngẩng đầu phát ra tiếng than nhẹ thoải mái.
Phụ nữ mình có không ít, nhưng vì nguyên nhân thân phận gia giáo, rất ít có thể thật sự trong lúc hoan ái mà thoải mái được, hơn nữa Dương Thần
cũng rất thương những hồng nhan tri kỷ đó, rất nhiều kiểu mẫu không dám
làm, có đôi khi nghĩ mà có chút tiếc hận.
Dần dần, một bàn tay lớn của Dương Thần đỡ lấy gáy Tiêu Chỉ Tỉnh, theo bản năng muốn tiến vào sâu trong chỗ ấm áp của cô…