Dương Thần rất vừa lòng với 2 loại sức mạnh hoàn toàn mới của mình,
tuy có chút hơi yếu, nhưng dù sao cũng là 1 lực tấn công, có hiệu quả
như vậy rất không tồi.
Đúng như suy nghĩ trước đây của Dương Thần, sợ rằng dưới Nhược Thủy kỳ, đều không phải đối thủ của mình.
Ba đối thủ này không đủ mạnh, đến cả việc dùng sức mạnh hỗn độn cắn nuốt bọn họ cũng không có hứng thú, giết luôn cho rồi.
Phía dưới, người của Mông gia đã choáng váng, vừa rồi còn vây quét
Dương Thần đánh đến không thấy bóng dáng, lúc này, 2 vị trưởng lão không hiểu sao đã bị giết rồi!?
Sắc mặt đám người Mông Khai Nguyên và Mông Khuyết đều trắng như giấy, còn trong mắt Mông Nguyệt lại tràn đầy kinh ngạc và suy nghĩ phức tạp.
Thi thể Hàn U từ trên trời rơi xuống, Ngô Mai Nguyệt lại hài cốt không còn!
Chỉ còn lại Mông Kỳ, ở giữa không trung, thân thể run rẩy, cũng không dám tin vào mắt mình!
- Không….sao có thể….có thể như vậy….
Vẻ mặt Mông Kỳ thất kinh, bởi vì sợ, khuôn mặt già vặn vẹo, điên cuồng hét lên 1 tiếng, lách mình muốn chạy trốn!
Dương Thần chẳng buồn nhìn nữa, giữa không trung ngưng tụ ra 1 sợi dây thừng lửa dài màu xanh, cột lấy Mông Kỳ!
Mông Kỳ chẳng qua là tu vi của Hóa Thần Kỳ, tốc độ, hay thần thức,
đều quá bạc nhược, căn bản không cách nào trốn thoát khỏi phạm vi tinh
thần nắm bắt của Dương Thần, né tránh cũng không có chỗ để trốn.
- Cho tu sĩ Hóa Thần Kỳ như ngươi chết dưới lam hỏa của ta, cũng là vinh hạnh của ngươi. Dương Thần thản nhiên nói.
Nhưng căn bản Mông Kỳ không thể phát giác lam hỏa này rốt cuộc có gì
kỳ diệu, bởi vì tu vi và thân thể của lão so với lam hỏa thật sự chênh
lệch quá nhiều!
Hợp thể Tam Muội chân hỏa và Minh thủy, vừa mới tiếp xúc Mông Kỳ, liền hòa tan lão!
Giống như là đem cơ thể người biến thành 1 vũng chất lỏng, tiếp đến bốc hơi trong không khí!
3 chiêu đơn giản, Dương Thần đã tẩy trừ 3 vị trưởng lão Mông gia, nếu trên mặt đất không có mấy ổ voi, thậm chí cũng không có ai sẽ nghĩ rằng vừa mới xảy ra chiến đấu.
Trong ánh mắt sợ hãi của đám người Mông gia và bang Hoa Nam, Dương
Thần nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, cười tà nhìn đám người Mông Khai
Nguyên.
Thực lực tuyệt đối, khiến cho bọn Mông Khai Nguyên mất hết can đảm,
bọn họ không biết làm sao ngăn cản 1 Dương Thần xa lạ mà hùng mạnh.
Cuối cùng, Mông Khai Nguyên chỉ có thể cố gắng ra vẻ thong dong kiên cường mà nói:
- Dương Thần, tốt nhất là ngươi nên suy nghĩ cho rõ, Mông gia bọn ta
không chỉ có chút thực lực đó, ngươi dám đả thương bọn ta, thì phải chịu sự tức giận của các vị tổ tông trong gia tộc họ Mông!
- Nếu hôm nay ngươi chịu bỏ qua như vậy, tôi thề, có thể hòa khí bàn bạc với ngươi, sẽ không truy cứu thêm chuyện hôm nay!
Dương Thần cười ha hả, trêu tức nói:
- Ngươi đang bàn điều kiện với ta? Ta tưởng ngươi sẽ ngoan ngoãn quỳ
xuống, dập đầu cho ông đây, hoặc là có chút khí phách, đừng để ta vấy
bẩn, tự mình kết liễu chứ.
Ngươi….ngươi đừng hòng làm nhục ta! Con cháu Mông gia ta, thề chết cũng không khuất phục!
Mông Khai Nguyên mắt đỏ lên gào thét.
Nhưng lúc này, Mông Nguyệt đột nhiên nhanh chóng nhảy lên, đến trước mặt Dương Thần, cung kính quỳ xuống.
- Chủ nhân! Chúc mừn chủ nhân giành thắng lợi, trả thù mũi tên ngày đó!
Đám người Mông Khai Nguyên và Mông Khuyết đều nhất thời muốn sụp đổ.
- Mông Nguyệt!!?
- Mông Nguyệt con….
- Nguyệt Nhi….
- Không ngờ con lại phản bội chúng ta!?
Mông Nguyệt bị đám người gia tộc mắng đủ các câu dơ bẩn, bất động, vẫn mang vài nét quyến rũ, ái mộ nhìn Dương Thần.
Dương Thần quét mắt nhìn người của Mông gia và Mông Nguyệt,
- Ồ, cô thật sự vui mừng vì tôi thắng rồi?
- Đương nhiên!
2 bên mặt Mông Nguyệt không ngờ lại ửng hồng lên, xấu hổ nói:
- Xin chủ nhân thứ tội, Nguyệt Nhi thật sự không thể cùng chiến đấu
với chủ nhân, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng, cũng may chủ nhân không tổn hao gì.
- Không biết xấu hổ! Tiện nhân! Mông gia ta quả thực đã nuôi 1 con sói cái ghê tởm!
Mông Khai Nguyên gân xanh đã nổi lên.
Mông Nguyệt chợt xoay người lại, sắc mặt lạnh lẽo thâm độc nói:
- Hừ! Các người thật sự tưởng rằng tôi sẽ giúp các người, phản bội
chủ nhân sao? Từ lúc các người xem sự sống chết của tôi không quan
trọng, thì tôi đã thề, phải tiêu diệt hết đám người đê tiện gọi là người thân các người, các người có lỗi với tôi trước, thì đừng trách Mông
Nguyệt tôi trở mặt!
- Ta phải đích thân giết chết con nghiệt nữ này!
Mông Khuyết tức kinh khủng, xông lên quét chân về phía Mông Nguyệt!
Mông Nguyệt tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, hoàn toàn không sợ ba, cũng dùng 1 cái quét chân, đá Mông Khuyết bay ra xa!
Rơi xuống liên tiếp lăn mấy vòng, Mông Khuyết tức đến phun ra máu, chỉ Mông Nguyệt không nói nên lời.
Mông Nguyệt cao ngạo nhìn đám người bang Hoa Nam, xoay người cung kính với Dương Thần:
- Chủ nhân, bởi vì lão tặc Mông Khai Nguyên đó canh quá nghiêm,
Nguyệt Nhi không thể bố trí thuốc nổ, xin chủ nhân hãy báo thù giúp
Nguyệt Nhi, giết chết mấy lão già này. Từ nay về sau Nguyệt Nhi có thể
nắm trong tay bang Hoa Nam, dốc sức phục vụ chủ nhân tốt hơn!
Dương Thần lặng lẽ cười, 1 tay kéo Mông Nguyệt qua, phi thân lên giữa không trung.
Mông Nguyệt không hiểu Dương Thần muốn làm gì, sợ hãi đến mức tim đập thình thịch.
- Đám người này, đối với tôi, chỉ là con kiến, hoàn toàn không cần ta giết từng người một, ngươi đã không bố trí thuốc nổ, vậy thì ta sẽ cho
chúng thoải mái chút vậy.
Dương Thần cũng không có hứng thú lãng phí lời lẽ với đám người Mông
Khai Nguyên, chênh lệch thật sự quá lớn, những người này hoàn toàn không cùng 1 cấp bậc với mình, nói cũng là vô nghĩa.
Gọi ra 1 con trường long Ly hỏa cực lớn, gào thét dữ tợn, trường long Ly hỏa liền xoay quanh toàn bộ sườn núi của Quỳnh Nguyệt sơn trang.
Ly Hỏa đối với những người đến Hóa Thần Kỳ cũng không đến, là đả kích mang tính hủy diệt tuyệt đối, không bao lâu, hỏa long liện thịnh nộ bắt đầu đốt đến vùng đất trung tâm.
Mông Khai Nguyên và tất cả những người của Hoa Nam bang, đều chỉ có
thể trơ mắt nhìn bản thân bị ngọn lửa ăn mòn, bao phủ, cháy thành tro
tàn….
Tiếng kêu thảm thiết, liên tục không ngừng, vang vọng núi rừng, xen lẫn tiếng than khóc và kêu rên.
Ánh lửa màu đỏ thắm chiếu sáng bầu trời đỉnh núi như ban ngày.
Trong lòng Dương Thần không khỏi có chút thổn thức, đêm nay mình lại giết mấy trăm người, nhưng tâm trạng lại rất bình tĩnh.
Nhưng Mông Nguyệt bị mang theo bên cạnh lại không bình tĩnh, cho dù
trong lòng thật sự không xem những người này như người thân của mình,
nhưng nhìn thấy thoáng cái người thân gần như chết hết, cô vẫn run hết
cả người!
Trong lòng 1 luồng âm hàn cực lớn, khiến cô cảm thấy, Dương Thần bên
cạnh quả thật là 1 ác ma, giết mấy trăm người mà hoàn toàn tùacute; như
hái rau!
Dương Thần cũng mặc kệ cô nghĩ như thế nào, bóng người lóe lên, đến trên đỉnh núi không người gần đó, thả Mông Nguyệt xuống.
- Bây giờ, cô còn nghĩ đến những lời nói dối đó sao?
Dương Thần cười khó hiểu.
Thân thể mềm mại của Mông Nguyệt run lên, nặn ra nụ cười lấy lòng, chủ động quỳ trên đất,
- Chủ nhân, ngài sao vậy?
- Cô thật xem tôi là thằng ngốc, có 2 vị trưởng lão được mời đến, cô
không báo trước ta 1 tiếng, chẳng lẽ không phải cô muốn xem thử, rốt
cuộc ai có thể thắng sao? Chỉ sợ cô mong cả 2 đều thiệt, tôi thua, thì
cô có thể lập công rồi. Ta thắng, cô cũng có thể trở thành gia chủ của
Mông gia, dù sao ai thắng ai thua, cô đều có lợi không phải sao?
- Không….không phải vậy!
Mông Nguyệt vội vàng lắc đầu,
- Chủ nhân, chỉ là Nguyệt Nhi không kịp thông báo, bị canh quá chặt!
- Ồ? Vậy tại sao bọn họ biết, trên người tôi có linh đan? Tôi có kêu
cô giữ bí mật, chẳng lẽ lúc cô tu luyện bị bọn họ biết cô sử dụng linh
đan? Không trùng hợp vậy chứ….
Dương Thần cười khinh bỉ hỏi.
Mông Nguyệt gật đầu mạnh,
- Đúng….chính là như vậy, là tôi không cẩn thận bị bọn họ phát hiện. Dù sao tôi tiến bộ quá nhanh rồi.
Dương Thần “ồ” 1 tiếng, làm như chợt hiểu ra,
- Vậy….vậy những điều này đều là suy đoán của tôi, bởi vì không có chứng cứ, cho nên không thể phán định cô đã phản bội tôi?
Mông Nguyệt cắn chặt răng, gật đầu nói?
- Đúng vậy, chủ nhân, từ ngày Nguyệt Nhi rời khỏi thuyền đã thề, đi theo chủ nhân, trung thành không thay đổi!
- Tiếc quá….
Dương Thần bước đến trước mặt Mông Nguyệt, nhìn cô từ trên cao xuống.
- Cô không biết 2 sự việc….Thứ nhất, Dương Thần tôi muốn giết 1
người, không cần chứng cứ, chỉ cần hoài nghi, thì đã đủ rồi….Thứ hai,
căn bản tôi cũng không tin tưởng, 1 người đàn bà vì thù hận mà có thể
hủy hoại dung nhan của mình, 1 người đàn bà vì thù hận mà có thể hại
chết người thân của mình, trung thành trong miệng….
Sắc mặt Mông Nguyệt trắng bệch, giống như tờ giấy, mồ hôi lạnh lã chã chảy xuống, thân thể gần như nằm trên mặt đất, khóc lóc cầu xin:
- Chủ nhân! Xin chủ nhân đừng giết Nguyệt Nhi….Nguyệt Nhi….bất…. cứ thứ gì Nguyệt Nhi cũng có thể cho chủ nhân….
Mông Nguyệt đột nhiên dùng sức xé rách chiếc váy ren màu đen trên
người, lộ ra là da trắng bóng bên trong, hai tòa tuyết nhấp nhô theo hơi thở, trá nho màu đỏ trên đó kiều diễm du tích.
Mông Nguyệt 2 mắt đẫm lệ, cực kỳ đáng thương, lộ ra ánh mắt vô tội, nhìn Dương Thần, cầu khẩn nói:
- Chủ nhân….lấy Nguyệt Nhi đi, Nguyệt Nhi là sạch sẽ, nhất định chủ nhân sẽ cảm nhận được tấm chân tình của Nguyệt Nhi….