CÔ VỢ TỔNG GIÁM ĐỐC XINH ĐẸP CỦA TÔI

Người con gái Nhật Bản quả nhiên biết hầu ahj, luôn luôn sẵn sàng, Bàn nhước rõ ràng biết chăm sóc, chỗ ấy của nàng trắng tươi một mảng, chỉ một màu hồng mơ hồ Bàn Nhược bị Dương Thần quét nhìn thân thể với ánh mắt như vậy, trong lòng cũng có chút kích thích và vui sướng khó diễn tả thành lời, nếu như nhìn kỹ một chút, đều có thể nhìn thầy, từ trong đào nguyên màu hồng nhạt kia của cô, chính là có dòng nước nhè nhẹ tuôn ra. Trong chất mẫn cảm, khiến Bàn Nhược cảm thấy cảm giác này tê dại khó mà chịu được, cứ như có hàng nghìn hagnf vạn con kiến đang bò lên, rất ngứa ngáy.

May mà số Ninja kia bieetsthwcs thời, sau khi biết là Dương Thần đều trốn đi rất xa, nếu không lúc này nhìn thấy thủ lĩnh, chắc chắn cũng sẽ ngạc nhiên đến mức rơi con ngươi ra ngoài. Dương Thần cũng không làm một động tác gì, mà lại dang rộng hai tay, thản nhiên nói: -Bàn Nhược à, em cũng không cần căng thẳng quá, anh không phải là thanh niên trẻ tuổi nôn nóng, thấy thân thể của em c ũng tuyệt, nhưng cũng chỉ là chút thích thú, cũng không nghĩ đến chuyện làm cái gì đó với em. -Chủ nhân mốn, Bàn Nhược lúc nào cũng có thể. Ánh mắt Bàn Nhược hiện ra sự rung động tâm trạng chờ đợi. -Hả Dương Thần lắc đầu -Mà em trên thực tế vẫn còn là một cô gái trong trắng, hơn nữa vì anh mà làm không biết bao nhiêu chuyện, anh hiểu sự nỗ lực cố gắng của em. -Thực ra nếu như em giao hội Bát Kỳ cho một người có thể tin tưởng được, anh ngược lại cũng ủng hộ em trở thành một cô gái nữ tính bình thường, có thể làm hiền thê lương mẫu, anh rất ủng hộ em. -Không, trong mắt Bàn Nhược, ngoài chủ nhân ra, những người đàn ông khác đều không đáng tin. Bàn Nhược nói chắc như đinh đóng cột, như một cô gái cứng đầu, thậm chí có chút ấu trĩ. Dương Thần kinh ngạc, thở dài, cũng không khuyên thêm gì nữa. Nữ Ninjia này có hihf thức tư duy, truyền thống đến mức phong kiến, ngốc đến nỗi có chút đáng yêu, nên lại nói: -Em chắc chắn muốn biết, anh tại sao lại lừa Mông Nguyệt đến đây đúng khoogn, chuyện là như này…

Dương Thần nói đại khái một lượt những chuyện xảy ra trước dây. Một khi nói đến chuyện chính sự như này, Bàn Nhược lập tức tập trung tinh thần lại, chút hòn phấn trên mặt cũng không còn nữa. -Cái đó….Chủ nhân muốn Bàn Nhược làm gì?

Bàn Nhược tò mò hỏi. Dương Thần liếc mắt nhìn Mông Nguyệt còn chưa tỉnh lại nói: -Mông gia bây giờ tử thương trầm trọng, nhân vật trong yếu, chỉ còn lại Mông Nguyệt, đương nhiên rồi, cái mà anh muốn nói chính là Mông gia ở Hoa nam bang thế tục. -Lần này anh giết rất nhiều người của Mông gia, chắc chắn sẽ tạo nên đại laonj trong nội bộ của Mông gia và Hoa Nam bang. Bốn tỉnh của trung nguyên Hoa Hạ, thiếu đi thế lực ngầm của Mông gia, tất nhiên sẽ sụp đổ, xã hội sẽ hỗn loạn. -Như vậy tuyệt đối sẽ khiến thủ trưởng số 1 của Hoa hạ bất mãn, mặc dù anh không biết ông ấy có bối cảnh như nào, nhưng anh nghĩ không phải là người mà chúng ta có thể chọc giận, hơn nữa anh cũng không muốn Hoa hạ gặp rắc rối, ảnh hưởng đến dân chúng.

-Cho nên, anh cần một người, mau chóng hòa nhập Hoa Nam bang và Mông gia, theo anh, nếu như có thể giúp anh tiến một bước hiểu thêm về thực lực phía sau Mông g ia, cũng có thể khiến số 1 không tát lửa giận lên người anh. -Vốn dĩ Mông Nguyệt là một nhân vật lãnh tụ không tồi, có thể dẹp loạn được chuyện này, vì cô ấy là dòng giống Mông gia, lại là đường chủ của Hồng Hoa đường, nắm trong tay công nghiệp của Hoa Trung.

-Nhưng người con gái như Mông Nguyệt này, tâm cơ quá thâm sâu, qua mấy lần anh dò xét thử, phát hiện cô ấy hoàn toàn không có chính kiến tận cùng của mình, người như này, anh cũng sẽ không dùng, cô ấy nhiều nhất cũng chỉ là một con chó cái tự cho mình là nhất mà thôi. Bàn Nhược suy nghĩ trong chốc lát, nói: -Có phải chủ nhân muốn em phái Ninja giả mạo Mông Nguyệt, sau đó tiến vào Mông Gia? -Thông minh. Dương Thần cười cười, khen ngợi nói:

-Em lúc trước có kinh nghiệm phái người tiếp nhận Liễu gia, tiếp nhận Mông gia mặc dù khó hơn nhiều, nhưng anh nghĩ cem có thể làm được. Dương nhiên, tu sĩ của Mông gia nếu như xuongs núi, phát hiện ra em, thì anh sẽ giúp em bình ổn, anh quả thực còn sợ bọn chúng không đến, không tìm được bại bản doanh của bọn chúng. Bàn Nhược nói: -quả thực rất khó, quan hệ của Mông gia vô cùng rắc rối phức tạp, em phải từ chỗ Bàn Nhược lấy được phần lớn tin tức, sau đó nhất nhất phải nhớ kỹ, cũng không thể làm lỗi được. Em nghĩ em phải đích thân dịch dung giả mạo Mông Nguyệt, giao cho các Ninja khác em không yên tâm.

-Thời gian cho em không nhiều, tối nay chết nhiều người như này rồi, Mông Nguyệt mất tung tích, e rằng ngày mai sẽ gặp rắc rối. Em cần phải thu thập đủ tin tức từ chỗ Mông Nguyệt trước khi trời sáng, sau đó anh sẽ dẫn em đến Mông gia trước, em lại phái Ninja thân thủ tốt khác, cugnf trà trộn vào Mông gia, thay em diệt trừ nhưng tên đầu sỏ đó.

-Còn về Viêm Hoàng Thiết Lữ kia, anh sẽ liên lạc với Thái Vân Thành tướng quân, yêu cầu ông ta thả những Ninja của hội bát kỳ các em, có quan hệ của anh, thì vấn đề cũng không lớn. cho dù bọn họ cũng sẽ không muốn khiến cho Mông gia đại loạn. Dương Thần tính trước kỹ càng. Bàn Nhược biết gấp gáp rồi, cũng không dám ở lại lâu, bỗng nhiên đứng dậy trong suối nước nóng, dòng nước từ trên đôi gò bồng đảo của cô rơi xuống, hai bầu ngực rung động, dòng nước từ từ nhảy xuống cặp đùi trắng nõn của cô, vô cugnf dẹp. -Chủ nhân, vậy sau khi hỏi xong rồi, vậy thì giết chết Mông Nguyệt, hay là giữ lại? Dương Thần nhếch miệng cười nói:

-Một buoir tối, cũng không thể nào hỏi được hết tất cả mọ thứ, cứ giữ lại trước đã, sau này còn cái gì cần biết nữa, thì có thể từ từ hỏi. -Đương nhiên, để tiện trong coi cô ấy, anh sẽ phế bỏ tu vi của cô ấy, biến thành một người con gái bình thường, đối phó với một cô con gái nhà giàu được nuông chiều từ bé, anh nghĩ em cũng có không ít biện pháp đâu.

Bàn Nhược mỉm nụ cười tà mị: -em thấy, cô ấy còn là một thân hình hoàn mỹ, em tin là dưới hội Bát Kỳ chúng em cũng có không ít những tụ điểm đèn đỏ, đều sẽ bồi dưỡng cô ấy trở thành một hoa khôi cao cấp. có lẽ lần đầu tiên của cô ấy, cũng có thể bán với không tồi đâu. -Ha ha, cái này thì em tự đi mà lo, yêu c ầu của anh chỉ có một….sáng sớm mai, anh phải nhìn thấy Mông Nguyệt đạt yêu cầu do em đóng vai đấy!

-Vâng, chủ nhân!

Bàn Nhược gật đầu, trên mặt chỉ có vẻ phục tùng thuần túy. Đối với Dương Thần mà nói, phế bỏ tu vi của Mông Nguyệt cũng chỉ trong nháy mắt, chuyện tiếp theo thì giao cho Bàn Nhược giải quyết. Trong một căn phòng mở mịt, ánh đèn chiếu sáng một khoảng nhỏ giữa căn phòng. Mông Nguyệt tóc tai bù xù tỉnh lại, lại phát hiện ra chân khí thân thể mình đã hoàn toàn mất hết, lại phát hiện Bàn Nhược đang ngồi trước mặt mình, xung quanh toàn bộ là màu đen nghịt, thân thể trần trụi, một người đàn ông trai tráng đầu bịt khăn đen.

-Đây…đay là đâu? Dương Thần đâu? Chủ nhân đâu? Mông Nguyệt cảm thấy lạnh lẽo, sợ hãi không biết phải làm sao. Bàn Nhược mặc một bộ áo da gợi cảm, trên tay cầm một sợi roi da, nhẹ nhàng gõ xuống, từ trên c ao nhìn xuống Mông Nguyệt nói:

-Nghe cho kỹ, cô bây giờ chỉ là một phế nhân, nếu như cô còn muốn sống, vậy thì ta hỏi cô cái gì, thì cô trả lời cái đó. -Nếu để cho tôi nhìn thấy trong mắt cô có chút tia do dự nào, cô yên tâm, tôi sẽ không cướp đoạt tấm thân trong trắng kia của cô đâu, nhưng, trong những người đàn ông trong này, sẽ có một người, sẽ cho cô một ân huệ lớn…trong này có hơn ba mươi người đàn ông trai tráng, cô không cần lo bọn họ không đủ tinh lực, cho nên, tốt nhất là cô cứ ngaon ngaoxn phối hợp với tôi. Mông Nguyệt dường như đang nghẹt thở, cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc này hai mắt trắng dã, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Trong mắt Bàn Nhược hiện lên một ita bất cần, tu vi mất rồi, thân phận địa vị cũng mất rồi, người con gái nàếu đuối như vậy, quả tực cũng không xứng làm người hầu của cô. Nhưng thế cũng tốt, ngược lại dễ dàng đánh tan tâm lý phòng tuyết trong lòng cô, sau khi ra lệnh người khác mang nước lã giội lên người cô ta, chính thức bắt đầu thẩm vấn….

Trung Hải, đêm đã khuya, biệt thự ngoại ô phía Tây cũng đã chìm vào tĩnh mịch, ngoại trừ những tiếng côn trùng kêu van trong đêm. Một chiếc Audi A8 dừng trước cửa tòa nhà cao cấp. Ninh Quang Diệu toàn thân mặc chiếc áo khoác màu nâu đen thong thả bước xuống xe, cởi áo, nhìn như một tưởng bối nhà bình thường, vô cùng thân thiết g ần gũi.

Đi tới cửa, Ninh Quang diệu liền ấn chuông cửa. Giọng nói của vú Vương bên trong liền vọng ra: -Đến đây! Một lát sau c ửa được mở rộng, bên trong truyền ra ngoài âm thanh kịch truyền hình, rõ ràng là vú Vương đang xem ti vi. Khi ngước nhìn thấy rõ người đang đứng ngoài cửa, vú Vương liền hít sâu một hơi, vô thức lùi lại hai bước, giọng nói có chút run rẩy. -Ninh…thủ tướng?

Ninh Vũ Vương nằm mơ cũng không ngờ đến, vào lúc này, Ninh Quang Diệu lại đến nơi này, bà có nghe nói, quan hệ cha con giữa Ninh Quang Diệu và Lâm Nhược Khê cũng đã thành bí mật công khai rồi, nhưng cũng không cảm thấy cảnh như này lại xuất hiện. -chào bà, Vú Vương, ngại quá đêm muộn như này còn đến làm phiền, nhưng ban ngày quả thực tôi không có thời gain, Nhược Khê có ở đây không?

Ninh Quang Diệu khiêm tốn cười nói. Không thể không nói, khiến một người đường đường là thủ tướng c ủa một nước lại hạ giọng và hòa khí nói chuyện gần gũi như này, vú Vương trong lòng cũng có chút vui mừng khó nói thành lời. Mặc dù biết Ninh Quang Diệu đã từng làm một số chuyện có lỗi với Lâm Nhược Khê, những cũng khó có thể ghét một người đàn ông trung niên tướng mạo tuấn lãng như này.

-Tiểu thư, tiểu thư cô ấy… Không đợi vú Vương nói xong, một giọng nói trong trẻo từ trong đại sảnh vọng tới. -Vú Vương, ai đến thế?

Bình luận

Truyện đang đọc