Bà ta tuy hung hăng ngang ngược âm độc, nhưng là biết có vài thứ chọc
vào sẽ tự rước lấy họa, chỉ là lần này thật sự không ngờ, con nhỏ viên
chức mình muốn giáo huấn một chút kia, lại có thể là đàn bà của Đại
thiếu gia Dương gia Yến Kinh.
Trên thực tế, trước đó nếu bà ta để lộ ra ý tứ muốn chỉnh Lý Tinh Tinh với Mông Triết Tân, Mông Triết Tân
biết được bối cảnh của Dương Thần tất nhiên sẽ ngăn cản bà ta, chỉ đáng
tiếc, Trương Linh làm một cách ‘quá bí mật’.
Sau khi cố gắng tỉnh táo lại, Trương Linh thấp giọng nói:
- Dương Thần kia đã đưa Lý Tinh Tinh đi, chứng minh tiện nhân đó cũng không có chuyện gì, việc này nên kết thúc rồi.
Khương Tiểu Bạch cười thầm trong lòng, người phụ nữ này không phải quá ngốc, biết tình hình nghiêm trọng.
- Bà Trương, Dương tiên sinh không có ý muốn bỏ qua. Anh ấy nói…. Nếu
ngày mai bà không dẫn theo Cục phó Mông đến nhà anh ấy, cúi đầu nhận sai với Lý tiểu thư, vậy anh ấy sẽ….
Trương Linh nghe đến đó thì mắt đã cháy lên lửa giận, trầm giọng nói:
- Nói, hắn sẽ làm gì?
- Anh ấy sẽ một mồi lửa đốt cháy Mông gia…
Trương Linh đầu tiên là sửng sốt, sau đó thiếu chút nữa thì không nhịn được mà cười to.
- Hắc hắc hắc... đầu của hắn không phải thiếu dây thần kinh nào chứ, hay
là bị nước vào? Anh có nói với hắn về bối cảnh của Mông gia và Hoa Nam
bang không?
Trương Linh lúc này cảm thấy Dương Thần chính là kẻ ngốc nhất trên đời.
Khương Tiểu Bạch kỳ thật cũng hiểu được có thể Dương Thần chỉ khoác lác vậy
thôi, thật sự sẽ không làm cái gì, nhưng vẫn nghiêm túc nói:
- Tôi đã nói rồi, nhưng Dương tiên sinh cố ý muốn nói như vậy, tôi cũng chỉ có thể chi tiết chuyển lời.
- Bà Trương, tôi cảm thấy anh ấy cũng là nóng lên đầu, không bằng mọi
người biến chiến tranh thành tơ lụa, tôi liên hệ nói chuyện với Dương
tiên sinh, hai bên lúc tỉnh táo lại gặp mặt giảng hòa, bà thấy thế nào?
- Anh cảm thấy có thể không? Hừ… tôi cũng không phải thật sự sợ hắn, chờ
trưởng bối trong nhà nói cho hắn biết, Mông gia mà hắn muốn đốt là gia
tộc như nào, hắn đương nhiên sẽ không dám nữa.
Trương Linh đắc ý nói:
- Sang năm mới, tối đa phải tặng hắn vài bao lì xì, không phải chỉ là Dương gia Yến Kinh sao.
- Lương Thắng của Lương gia kia là muốn tạo phản, ai cũng không chấp nhận được hắn, Mông gia chúng tôi lại tuân theo pháp luật, mỗi năm còn vì
đất nước mà bỏ ra không ít tiền, hắn có thể làm gì chúng tôi?
Khương Tiểu Bạch cũng biết, Lương gia không thể đánh đồng với Mông gia, dù sao tính chất sự việc và nhân vật cấu thành không giống, cậu ta chỉ là muốn tận khả năng để mâu thuẫn đừng bùng nổ, ít nhất là chờ đến lúc cấp trên hạ lệnh.
Lời nói của Trương Linh cũng hiểu rất rõ ràng, Dương
Thần đồng ý nhận lễ, bà ta liền phái người đưa đến con số khả quan, nếu
không nhận, bà ta cũng không sợ, càng không tin Dương Thần dám động vào
mình.
Trương Linh cũng không ngu, bà ta biết, nếu như thuật lại
lời nói của Dương Thần một lần, trưởng bối Mông gia cho dù không trách
bà ta, cũng sẽ vì sĩ diện mà bảo vệ bà ta.
Đương nhiên, Trương Linh cũng không thông minh đến mức tìm hiểu kỹ càng bối cảnh của Dương Thần, chỉ suy nghĩ chủ quan.
Khương Tiểu Bạch sau khi gọi cuộc điện thoại này, do dự xem có cần nói với
Dương Thần một tiếng không. Đúng lúc này, điện thoại cá nhân của mình
vang lên.
Khương Tiểu Bạch vừa nhìn, thấy là điện thoại Lý Độn
gọi tới, không khỏi thật cẩn thận nhìn xem ngoài văn phòng có ai không,
sau đó mới nhận điện thoại.
- Phó bộ trưởng, có mệnh lệnh chưa?
Lý Độn giả bộ nghiêm trang ho khan hai tiếng rồi mới nói:
- Ông cụ nhà tôi nói, muốn cậu không cần thiên về bất kỳ bên nào, nhưng
cũng đừng làm bất kỳ bên nào tức giận. Xảy ra chuyện, không cần biện
pháp dự phòng, cứ việc điều động nhân viên vũ cảnh cùng đặc chủng địa
phương, trước tiên là bảo vệ người và tài sản của dân an toàn, đừng làm
lớn chuyện, cũng đừng để liên lụy đến người dân vô tội…
- Điều này…
Đại não Khương Tiểu Bạch ngắn lại, hỏi:
- Ý là muốn động vào Mông gia sao?
- Nhảm! Thủ trưởng bảo cậu yên lặng theo dõi kỳ biến, cái gì gọi là động vào Mông gia?
Khương Tiểu Bạch khóc không ra nước mắt, mệnh lệnh nước đôi như vậy, cậu ta
cũng không biết phải chấp hành như nào. Làm như vậy, không phải là đắc
tội với cả hai bên, không thu được kết quả gì tốt sao?
Nhưng quân lệnh như sơn, cậu ta đành phải làm theo, kính cẩn đồng ý.
Sau đó, Khương Tiểu Bạch chỉnh lý lại suy nghĩ rồi mới gọi cho Dương Thần.
Trong nhà Mạc Thiến Ny, mẹ con vú Vương cùng Tiêu Chỉ Tình cũng đã tới. Tiêu
Chỉ Tình nghe Lam Lam trở lại liền mua một cái máy PS3 ở bên ngoài, vội
vã mang về để chơi cùng Lam Lam.
Lam Lam lần đầu tiên tiếp xúc với loại máy trò chơi này, nhìn hình ảnh hoa cả mắt, mở to hai mắt, cảm thấy rất có hứng thú.
Có lẽ là mê mẩn các kiến thức về phương diện máy tính, Tiêu Chỉ Tình ngay
cả chơi game cũng vô cùng thành thạo, lập tức có chung sở thích với bé
mập.
Năng lực học tập của Lam Lam rất mạnh, chỉ cần Tiêu Chỉ Tình nói một lần, cô bé lập tức có thể nhớ kỹ. Rất nhanh, hai người bắt đầu
kịch liệt đánh nhau, vừa đánh vừa không ngừng gào lên, có tới có về.
Dương Thần phát hiện bản thân mình người chỉ biết chơi trò chơi máy tính
dường như có chút tách rời thời đại. Nhưng cũng không có hứng thú học
với các cô, cảm thấy rất mất mặt.
Nhưng nhìn thấy Tiêu Chỉ Tình
vui vẻ với Lam Lam, Dương Thần thật nhẹ nhàng thở ra. Vốn tưởng rằng Lam Lam sẽ buồn bực không vui, khóc lóc làm loạn vì Lâm Nhược Khê rời đi,
nhưng có Tiêu Chỉ Tình có thể vui đùa cùng cô bé như vậy, mang theo đứa
nhỏ dường như khá nhẹ nhàng.
Vú Vương không thể trách cứ con gái thích chơi trò chơi, cười đến có chút bất đắc dĩ, bà cũng không có cái sở thích kia.
Vốn định giúp Mạc Thiến Ny làm việc ở phòng bếp, nhưng Mạc Thiến Ny tay
chân nhanh nhẹn, ngay cả Mẫn Quyên cũng không phải làm gì mấy, làm thức
ăn vừa nhanh vừa đặc sắc, khiến vú Vương cảm thán không thôi.
Nhìn bộ dáng làm việc này, bà liền cảm thấy Mạc Thiến Ny đúng là người phụ
nữ trời sinh để làm hiền thê lương mẫu, khó trách Lâm Nhược Khê có áp
lực, nỗ lực học nấu ăn. Nhưng có rất nhiều thứ đều là thiên phú, Lâm
Nhược Khê trời sinh biết làm ăn, đi làm việc nhà, luôn cảm giác thiếu
chút gì đó.
Màn đêm buông xuống, Mạc Thiến Ny đã làm xong một bàn lớn thức ăn, phong phú không nói, mùi thơm tứ phía khiến người ta thèm
nhỏ dãi.
Bé mập sớm đã vội vã ngồi vào vị trí, một tay cầm miếng nem rán.
- Dương Lam Lam, cô giáo nhà trẻ dạy con thế nào, có biết trước khi ăn
cơm phải rửa tay không? Tay vừa chơi điện tử lại trực tiếp cầm vào đồ ăn sao.
Tiêu Chỉ Tình giả bộ giáo huấn nói.
Lam Lam tuy tương đối sợ bà mẹ Lâm Nhược Khê, nhưng căn bản không sợ các dì khác, nũng nịu cãi lại nói:
- Bụng Lam Lam rất tốt, không sợ đau bụng.
- Làm gì có đứa bé nào tự nói bụng mình tốt.
Tiêu Chỉ Tình bật cười, quay đầu hỏi Dương Thần:
- Ông xã, có muốn uống một chút không, em biết ở chỗ chị Thiến Ny có rượu Margaux thượng hạng!
Một trong năm xưởng rượu sản sinh rượu ở nước Pháp, xưởng rượu Margaux sản
xuất rượu ấm nhuận tinh tế, tao nhã hút người, là trân phẩm hiếm thấy.
Dương Thần đương nhiên không ý kiến, gật đầu đồng ý. Trên thực tế hắn cũng đã lâu không uống rượu sa hoa.
Tiêu Chỉ Tình bỗng nhiên vui vẻ, đắc ý chạy đến bên cạnh Mạc Thiến Ny,
- Chị Thiến Ny, nghe thấy chưa, ông xã cũng muốn uống rượu, em đi lấy nhé.
Mạc Thiến Ny không nề hà cười cười, giả bộ ai oán nhìn Dương Thần nói:
- Tình Nhi nhung nhớ chai rượu kia từ rất lâu rồi, em nói đó là trân quý
phẩm một người bạn học cùng đại học mang từ nước ngoài về, Chateau
Margaux được sản xuất 15 năm rồi, không để cô ấy tùy tiện uống, cô ấy
đây là mượn anh để uống.
Dương Thần không khỏi vui vẻ,
- Không phải là Chateau Margaux 15 năm sau, trong thành bảo của anh có cái tốt hơn, hôm nào cho em rượu nho để tắm cũng được.
Mạc Thiến Ny mắt sáng ngời, cô thật sự muốn đến ‘nhà’ của Dương Thần ở Địa Trung Hải, nhưng vẫn không rảnh để phân thân,
- Đây chính là ông xã anh nói nha, em hôm nào sắp xếp xong công việc, anh phải đưa em đi đấy.
Dương Thần kỳ thật cũng muốn quay về đất nước di vong, có lẽ trạng thái hiện
tại không thể động vào tu vi bản thân, đi ra nước ngoài càng an toàn,
chỉ là chưa xử lý xong chuyện của Lâm Nhược Khê, hắn không muốn lên
đường.
Rất nhanh, Tiêu Chỉ Tình đã cầm chai rượu trị giá mấy vạn ra, vui rạo rực rót rượu vào ly thủy tinh, rót cho mỗi người một ly.
Là người phụ nữ từng làm lừa đảo ở Mỹ, đối với các loại xa xí phẩm trên
thế giới đều thuộc như lòng bàn tay, Tiêu Chỉ Tình đương nhiên biết rượu ngon thì nên thưởng thức như nào.
Có rượu ngon và cao lương mỹ
vị, lại còn có không khí vui vẻ cùng con gái và phụ nữ, Dương Thần cảm
giác bữa cơm chiều này còn vui vẻ hơn nhiều so với bữa cơm tất nhiên hôm qua, trong lúc nhất thời, vẻ lo lắng bớt đi không ít.
Giữa lúc Dương Thần uống được hai ngụm rượu ngon, thời điểm đang lâng lâng, Khương Tiểu Bạch liền gọi tới.
Dương Thần nghe điện thoại hỏi:
- Thế nào, con mụ điên kia chuẩn bị mang thằng công tử bột đến dập đầu chưa?
Khương Tiểu Bạch xấu hổ khoan thai cười nói:
- Dương tiên sinh, bà Trương Linh nói, bà ấy đồng ý bồi lượng lễ vật nhất định cho ngài và Lý tiểu thư, hoặc là đưa lì xì mừng năm mới. Về phần
chuyện dập đầu này, người của Mông gia không làm được…