- Cha sợ?
Dương Thần thần sắc bình tĩnh hỏi.
Lưu Thanh Sơn hí mắt.
- Đừng dùng kế kích tướng với cha, cha chỉ tin vào những gì chắc chắn.
Nếu con hiểu rõ về Mông gia và Hoa Nam thì cũng nên biết, bọn họ hoàn
toàn không cùng cấp độ với chúng ta.
- Thanh Long hội của ta có
thể thống nhất ở đất Yến Kinh, chính là dựa vào việc quốc gia cần chúng
ta để duy trì trật tự, Hồng Kinh hội ở Trung Hải cũng là đạo lý này, tin rằng con cũng hiểu được.
- Chúng ta có nển tảng căn bản của
mình, từng bước xâm chiếm các thế lực ở tỉnh Tô và tỉnh Giang, cũng là
những việc có thể làm trong hồng tuyến của quốc gia vạch ra, mà không
phải là tùy tiện mở rộng.
- Nhưng Hoa Nam bang không giống như
vậy, bọn họ là chúa đất, bọn họ không phải dựa vào việc quốc gia ném
xuống một khối thịt cho cơ hội sống sót, mà dựa vào cương đao trên tay
mình, cắt lấy một mảnh lãnh địa, giằng co đến tận bây giờ với quốc gia,
hình thành thế cục vi diệu.
- Hơn nữa nói bọn họ là một bang phái, không bằng nói là liên minh lợi ích có bối cảnh.
Tay Dường Thần đưa lên bàn trà lấy một quả quít đưa tới, tự mình bóc vỏ, đưa vào trong miệng.
- Cha vợ, cha cũng biết, con trước nay nước giếng không phạm nước sông,
bọn họ nếu không trêu chọc con, con còn không biết họ là ai.
-
Chỉ là lần này có người đã không cho mặt mũi, con cũng không phải là
người ngại phiền phức, lời nói ra bị coi là rác rưởi, vậy cũng quá mất
mặt.
- Mông gia sao có thể không lý do mà làm quan hệ căng thẳng với con?
Lưu Thanh Sơn buồn bực nói.
Dương Thần đem chân tướng sự việc nói một lần,
- Đổi lại là cha, ngày lễ tết, người phụ nữ của mình không dưng bị đập
xe, còn bị đưa vào trại tạm giam, cha có thể chịu được sao?
Lưu
Thanh Sơn khẽ hừ một tiếng, tựa hồ cảm thấy khinh thường đối với việc
Dương Thần làm vì người phụ nữ khác, lăn lộn trên đời, cơn tức này khó
mà nuốt trôi.
- Vậy con cũng không cần phải làm rõ ràng với Hoa Nam bang, không phải chỉ là một người đàn bà chanh chua sao.
Lưu Thanh Sơn nói:
- Con nếu oan có đầu nợ có chủ thì là hảo hán, nếu bởi vì một mình bà ta
mà khiến những người ngay đến con là ai cũng không biết phải chịu tội,
cái này đúng là vi phạm đạo nghĩa giang hồ.
Dương Thần không cho
là đúng, hắn mặc kệ cái gì mà đạo nghĩa hay không đạo nghĩa, nhưng Lưu
Thanh Sơn đã nhắc hắn một điểm, nếu mình đi đốt từ đường Mông gia, vậy
kỳ thật không tính là làm tổn thương Trương Linh, có lẽ chính mình nên
đem mục tiêu định trên người người đàn bà kia mới đúng.
- Cha vợ, con hôm nay đây không phải để cha thay con làm đầu pháo, chuyện này tự
con có thể đối phó. Chỉ là con nghĩ, Hoa Nam bang nhất định cũng cần sĩ
diện.
- Trương Linh kia dù sao cũng là con dâu Mông gia, bà ta
gây tội, Mông gia ra mặt vì bà ta là rất bình thường, bằng không bọn họ
sao còn có thể lăn lộn nữa? Cho nên, đến lúc đó con liền thuận lý thành
chương diệt đi Mông gia.
- Nhưng Mông gia bị diệt, Hoa Nam bang
sẽ như rắn mất đầu, cái này ảnh hưởng đến ổn định của bốn tỉnh Trung
Nguyên. Mà đi dọn dẹp cục diện rối rắm này, con hy vọng là người nhà
mình…
- Cái này gọi là, nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài. Ban đầu, Hồng Kinh hội có quan hệ với con sâu hơn một chút, nhưng hiện
giờ Tường Vi đã bỏ mặc rồi, vậy quan hệ của Hồng Kinh hội không còn gần
với con như Thanh Long bang nữa.
Dương Thần cười tủm tỉm nói xong, cái bánh ngọt được đưa ra vô cùng hấp dẫn.
Hoa Hạ chắc là không cho phép Dương Thần để người của hắn tiến vào chiếm
giữ quốc nội, xâm nhập Trung Nguyên, để Hoa Nam bang giúp khống chế thế
giới ngầm. Cho nên, chỉ có thể lực ngầm bản thổ đi đón tay, quốc gia mới có thể dễ dàng tha thứ.
Mà Thanh Long hội có thể coi là thống
nhất thế giới ngầm Yến Kinh, không thể nghi ngờ chính là phong cách làm
việc coi như hợp khẩu vị của các lãnh đạo quốc gia, đi tiếp thủ Hoa Nam
bang, chỉ sợ lực cản ít đi rất nhiều.
Nhưng Lưu Thanh Sơn vẫn cảm thấy Dương Thần nói quá nhẹ nhàng,
- Thằng nhóc này khẩu khí cũng quá lớn, con coi Hoa Nam bang là một con gián, muốn dẫm chết là chết được sao?
Dương Thần chậc chậc miệng, cha vợ này thật đúng là cẩn thận, khoát tay áo nói:
- Con đều nói rồi, chính là đánh tiếng với cha, đến lúc đó chuẩn bị phái
người đi tiếp quản là được rồi, không cần cha phải phái người liều mạng.
Lưu Thanh Sơn không khỏi nở nụ cười,
- Con tới chính là để nói chuyện ‘bánh từ trên trời rơi xuống’? Bao lì xì năm mới này cũng quá lớn rồi, Lưu mỗ ta phấn đấu nửa đời người cũng
chưa từng được ăn qua bữa cơm nào lớn như vậy.
- Đương nhiên là phải có điều kiện. Hôm nay con tới, chủ yếu muốn thông qua đường đi của Thanh Long hội, để có chút… hàng cấm.
Lòng Lưu Thanh Sơn lộp bộp, cau mày nói:
- Con nói là…?
- Hắc hắc, con cuối cùng cũng là không thể cầm bật lửa đi đốt nhà Mông gia được.
Dương Thần sờ sờ đầu, có chút xấu hổ.
Trên thực tế, Dương Thần cũng có thể vận chuyển một ít từ Macedonia vào Hoa
Hạ, nhưng Hoa Hạ kiểm tra rất nghiêm ngặt, quản lý lại là Thái Vân
Thành, gây phiền phức cho ông ấy không hay lắm.
Cho nên, trong nước còn có một con đường của Lưu Thanh Sơn, là lựa chọn thứ hai.
- Yên tâm đi, cha vợ, cha nên biết, con không phải kẻ lỗ mãng, chuyện
mình không nắm chắc con sẽ không làm, lại càng không mang đến phiêu lưu
cho mọi người.
Dương Thần lại nói.
Lưu Thần Sơn cau chặt
mày, đứng dậy thong thả bước một lát, dường như có chút đau đầu, cầm lấy một bao gấu mèo trên bàn trà, châm cho mình một điếu.
Ông không
hay hút thuốc ở nhà, nhưng bởi vì chuyện Dương Thần mang đến làm tiêu
hao khá nhiều trí lực, nên ông ta nhất thời không ra quyết định được.
Cho nên, tiếp tục như nào đều bị tra ra quan hệ, nếu Dương Thần thật sự có
thể đánh cho Mông gia kia tàn phế, vậy Thanh Long hội sẽ thật sự trở
thành rồng bay trên trời. Nếu Dương Thần không xử lý sạch sẽ, hoặc nếu
như thất bại, sẽ dẫn đến việc điên cuồng trả thù!
Ông ta không chỉ lo lắng cho bản thân người nhà mình, còn phải lo cho hàng ngàn anh em.
Ít nhất, trước kia, Lưu Thanh Sơn không có chút ý niệm muốn đụng chạm đến
địa bàn của Hoa Nam bang, lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết.
Hút xong một điếu thuốc, Lưu Thanh Sơn dụi tàn thuốc, ánh mắt lóe ra hỏi:
- Chuyện này… con đã nói với lão nhân trong nhà chưa?
Dương Thần lắc đầu, không chút do dự nói,
- Không cần, ai phản đối cũng vô dụng. Có một số việc, con trước giờ đều độc tài.
Lưu Thanh Sơn ngạc nhiên, tiểu tử này cũng quá ngang ngược, còn cuồng vọng
vô cùng, nếu đặt trong thời cổ đại thì không phải kiêu hùng cũng là bạo
quân, dù sao cũng chả phải thứ gì tốt.
Nhưng, lòng lại rất hứng thú với hắn.
Nghĩ đến sau này, Lưu Thanh Sơn cất tiếng cười, sau khi cười gượng vài tiếng thì nói:
- Cha chỉ có thể cung cấp đồ, nhưng cụ thể phải làm thế nào, con tự nghĩ
cách, tự tìm người. Một thủ hạ ta cũng không cho con mượn, việc thành
công, ta đương nhiên vui mừng, nếu như không thành, con cũng đừng trách
ta vô tình, dù sao người ta phải chịu trách nhiệm không phải chỉ có một.
Dương Thần chỉ chờ những lời này. Đùa à! Cho dù không có vật lực, hắn cũng
không cảm thấy phiền toái là mấy, đường đường là một trong những chủ
thần, cho dù Hoa Hạ này một mảnh phân thành ba phần cũng được, thế mà
ngay cả một bang hội cũng không làm được gì, chẳng phải là khiến người
khác cười đến rụng răng sao?
- Nói đi, con muốn gì, quá cao đương nhiên không được, dù sao trong nước cũng không so được với nước ngoài,
nhưng ta có thể đưa đến một tỉnh nào đó cho con.
Lưu Thanh Sơn hỏi.
Dương Thần nghĩ nghĩ, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà dị…
…
Hơn nữa canh giờ sau, nói xong toàn bộ mọi chuyện, Dương Thần từ chỗ Lưu
Thanh Sơn về nhà, vừa vào nhà đã ngửi được mùi thức ăn xông vào mũi.
Mạc Thiến Ny tận lực đem công việc sắp xếp thành lộ trình có thể tiết chế
xa, sau khi tham gia hai cuộc họp thì về nhà. Đối với cô mà nói, nấu cơm cho người đàn ông mình yêu là chuyện có ý nghĩa hơn.
Mà khiến
Dương Thần có chút ngoài ý muốn mà vui mừng chính là, An Tâm đã lâu
không gặp không ngờ cũng ở đây, đang cùng Lam Lam ngồi trên ghế sa lon
chơi PS3.
Áo khoác màu nâu nhỏ kết hợp với váy ngắn màu đỏ, một
cái khăn lụa màu tím, trẻ trung mang theo vài phần quyến rũ, cô trong
mùa rét lạnh vẫn vô cùng rực rỡ đầy mị lực.
Nhưng An Tâm nhìn thấy Dương Thần vào cửa, chỉ liếc mắt một cái, ậm ờ gọi một tiếng:
- Ông xã.
Sau đó lại lập tức tiếp tục cùng Lam Lam chiến đấu.
Dương Thần vẻ mặt rối rắm, bản thân không ngờ còn không hấp dẫn bằng trò chơi điện tử?
- Dì An Tâm ngốc chết mất! Lam Lam lại thắng rồi!
Bé mập nhất thời vui mừng quyệt miệng, nhân vật cô bé khống chế đã đánh nhau kịch liệt và vật ngã nhân vật của An Tâm.
Dường như cảm thấy đối thủ quá kém cỏi, Lam Lam cao ngạo ném điều khiển từ xa,
- Chờ dì Chỉ Tình đến lại chơi, dì An Tâm quá ngốc rồi!
An Tâm ủy khuất buông tay, dường như cảm thấy bị một đứa trẻ đánh bại thật quá mất mặt, cãi cọ nói:
- Đó là bởi vì dì rất ít chơi.
- Hôm qua Lam Lam mới học chơi đó.
Bé mập lại chặn miệng cô lại.
An Tâm nghẹn lời, xám mặt chạy đến bên cạnh Dương Thần, ôm lấy thắt lưng Dương Thần, dịu dàng nói:
- Ông xã, Lam Lam ghét bỏ em, em thật khổ sở…
Dương Thần biết cô nói đùa, đang muốn trêu đùa vài câu thì thấy bé mập bỗng nhiên nhảy lên ghế sô pha, nhảy về phía mình.
Dương Thần buông An Tâm ra, đi đón lấy con gái, tuy biết là không thể có chuyện gì nhưng vẫn đau lòng.
- Tiểu tổ tông của tôi ơi, cha nói với con bao nhiêu lần rồi, lúc đi lại đừng có nhảy nhót, con cho là ai cũng đỡ được con sao.
Dương Thần buồn bực nói.
Lam Lam ôm lấy cổ Dương Thần, dịu dàng nói:
- Ba về nhà đầu tiên phải ôm Lam Lam, sau đó mới được ôm những người khác.
Thì ra là con gái đã biết ‘ghen’, Dương Thần ha hả mừng rỡ, đắc ý hướng về phía An Tâm ở bên cạnh,
- Bảo bối An Tâm, anh thấy em không ở chung với con gái được rồi, em xem Lam Lam rất thích anh này.
An Tâm nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ, các người là cha con có thể giống sao, đôi mắt đẹp lại đảo đảo, ôn nhu cười nói:
- Tiểu Lam Lam, dì An Tâm hai hôm nữa đưa con đi sân chơi chơi được không?
Lam Lam vừa nghe thấy thế, lập tức giãy lên thoát khỏi Dương Thần, chạy đến trước mặt An Tâm, ôm lấy cái đùi dài thon đẹp của cô, hai má phì nộn
mềm nhẵn cọ cọ trên đùi,
- Dì An Tâm thật tốt…