ĐẠI HỌC YÊU QUÁI

Từ khi ngộ ra cả trường chỉ có mình Hồ Đa Đa gửi được thư, Eaton liền cả người bất ổn. Diệp Tiếu thì lại thấy buồn cười, thật đúng là đang trong lúc tuyệt vọng bỗng tìm được cách, nào ngờ cách này chẳng dễ thực hiện chút nào. Giờ người duy nhất giúp được lại có thù oán với Eaton, không biết Eaton sẽ quyết định thế nào.

“Em tính nhờ ai gửi?” Diệp Tiếu đưa cho Eaton một thỏi vàng: “Làm miếng vàng cho tỉnh táo đi.”

Eaton: QAQ Bây giờ em không còn lòng dạ ăn gì nữa, sắp đau lòng chết rồi.

“Có thế nào….Có thế nào thì em cũng không muốn nhờ Hồ Đa Đa!” Eaton trái lo phải nghĩ, hắn mới cãi nhau ủm tỏi với Hồ Đa Đa, giờ lại thỏa hiệp nhờ hắn giúp, mất mặt chết mất.

“Vậy nhờ hai thần thú gửi à?” Diệp Tiếu chẳng sao cả: “Nhưng không phải Ma giới các em có thù oán với Thần giới sao.”

Eaton thầm than chẳng phải là em hết cách rồi sao, mắt đảo đảo mấy vòng, hắn mới tìm được lý do thoái thác: “Em đành phải để bọn họ gửi thư vậy, sai bảo bọn họ, biến bọn họ thành chân sai vặt của em tuyệt biết bao, phụ vương mẫu hậu mà biết nhất định sẽ khen ngợi em! Tiếu Tiếu thấy có phải không?”

Diệp Tiếu: “…” Mệt anh nghĩ ra được cái cớ “Cơ trí” như vầy.

….

Sáng thứ hai tiếp tục tổ chức một buổi tự kiểm điểm. Lần này tốt hơn lần trước rất nhiều, nhờ có mấy “tấm gương” trước đó nên các yêu quái không phạm phải những sai lầm cơ bản nữa.

Buổi chiều lại là chuyên mục cũ – kiểm tra.

Xét thấy hai học sinh xuất sắc Kim Thụy và Linh gần như luôn đạt điểm tối đa, Diệp Tiếu miễn thi luôn cho bọn họ, cũng bổ nhiệm bọn họ làm giám thị tạm thời, bởi vì chiều cậu phải tới “Ảnh viện áo cưới Thần Đa Đa” nhờ hai thần thủ gửi thư. Chuyện này cậu phải đích thân làm, không nhờ người khác được.

Hồ Đa Đa không vui tí nào, hắn đường đường là lớp trưởng, cớ sao không chọn hắn làm giám thị, thành tích của hắn cũng tốt mà.

Hồ Đa Đa chẳng xem biểu hiện của mình gì cả, trừ kiểm tra lý thuyết ra thì cái gì hắn cũng tệ, nhất là thực hành, Diệp Tiếu sao yên tâm giao nhiều học sinh cho hắn được, nếu Hồ Đa Đa lại nổi hứng đăng gì lên mạng thì trường này sẽ lộ mất.

Eaton cũng đi theo Diệp Tiếu, đương nhiên chỉ là trốn trong balo của cậu. Eaton ngồi lâu thành quen, dù sao người hắn tự phát sáng được, ở trong balo không phải chịu cảnh tối thui, hắn vừa ăn vàng vừa xem phim thần tượng cẩu huyết trên điện thoại, nom cũng thư thái tự tại phết.

“Ừm… Ảnh viện áo cưới Thần Đa Đa.” Diệp Tiếu tới trung tâm thành phố, chẳng mấy chốc đã tìm được tiệm ảnh do thần thú mở trong truyền thuyết: “Là chỗ này hả, cũng khí phái ghê, cửa hàng ngay mặt tiền phố lớn chắc tiền thuê cao lắm.”

Thực ra ảnh viện này khá nổi tiếng, ông chủ vừa chụp ảnh đẹp lại vừa bô giai, nhiều fan nghe ngóng được tới đây rất đông, chỉ tại Diệp Tiếu ít khi đi đâu đó nên mới không rõ.

Ảnh viện trang hoàng tinh xảo đẹp đẽ, khách ra vào tấp nập, cậu vừa vào đã có nhân viên nhiệt tình bắt chuyện. Diệp Tiếu thầm nghĩ: Hai thần thú này biết làm ăn thật, sống ở nhân giới hết sức thuận buồm xuôi gió.

“Xin chào quý khách.” Nữ nhân viên xinh đẹp mở lời đón tiếp.

“Chào cô, tôi có hẹn ông chủ Bạch lúc hai giờ chiều, anh ấy có ở đây không?” Trước khi đến Diệp Tiếu có gọi cho Bạch Văn.

“À, thì ra là Diệp tiên sinh, ông chủ có báo rồi, xin mời theo tôi.” Nữ nhân viên dẫn Diệp Tiếu lên tầng ba, gõ cửa căn phòng ở giữa.

“Mời vào.”

“Ông chủ, Diệp tiên sinh đến rồi.”

“Ừ, cô đi làm việc tiếp đi.” Đây là một phòng làm việc rất lớn, người ngồi bên trong chính là Tất Phong. Hắn đứng dậy, khóa cửa phòng, mời Diệp Tiếu ngồi xuống sofa, còn mình thì ngồi đối diện cậu: “Chào thầy Diệp, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

“Chào Tất tiên sinh, Bạch tiên sinh đâu?” Diệp Tiếu gọi cho Bạch Văn, cho nên cậu thấy hơi kì lạ khi không thấy hắn đâu.

Tất Phong rót trà cho Diệp Tiếu: “Bạch Văn đang chụp ảnh cho một khách hàng lớn, vì vậy tạm thời cậu ấy không đi được, cậu ấy đã nói chuyện con rồng kia với tôi rồi, tôi cũng có thể gửi thư đi được.”

“Vậy thì tốt quá.” Diệp Tiếu không quá bận tâm, chỉ cần gửi thư đi là được. Cậu mở balo gọi Eaton: “Ra đi.”

Eaton vươn móng nhỏ chân ngắn cùng cái thân mập ú bò ra ngoài, trước đây khi là trẻ con hắn đã nho nhỏ ngắn tũn, giờ nhìn từ xa thì đúng là không khác gì quả cầu.

“Phụt!” Tất Phong không nhịn được cười, hả hê chỉ Eaton: “Tôi đã thấy video với ảnh hồ ly ngốc chụp cậu, không ngờ nhìn tận mắt còn khôi hài hơn, rốt cuộc tại sao cậu lại thành ra thế này?”

Tất Phong cười mãi không ngừng nổi: “Dù gì thì cậu đã hơn bảy trăm tuổi rồi, huyết thống cũng không có vấn đề, sao lại như vậy? Ăn nhầm thứ gì hả?”

“Tiếu Tiếu!” Eaton không thiết gì nữa, hắn tới sai thần thú làm chân sai vặt chứ không phải để thần thú cười nhạo hắn. Eaton nước mắt lưng tròng vươn móng cầu ôm: “Chúng ta về đi thôi, em không cần anh ta gửi thư nữa, chẳng thà để tên khốn Hồ Đa Đa kia gửi còn hơn!”

“Ngoan ngoan, anh ta không cố tình mà, đừng khóc.” Từ khi biến về nguyên hình Eaton bỗng biến thành tên mít ướt, hơi chút là nước mắt đầm đìa, Diệp Tiếu cũng chỉ biết dỗ hắn như dỗ trẻ con.

Tất Phong vươn tay về phía Diệp Tiếu, cười nói: “Tôi đã bế không ít thần thú con rồi, nhưng chưa bế Ma tộc con bao giờ, có thể để tôi bế thử được không?” Nom có vẻ nắn nắn bóp bóp sướng tay lắm.

Diệp Tiếu không cảm thấy gì, thoải mái chìa Eaton ra, cơ mà Eaton không chịu: “Em không muốn em không muốn! Em không muốn anh ta bế em!” Chân ngắn tay ngắn cánh ngắn cộng thêm đuôi ngắn vùng vẫy kịch liệt: “Tiếu Tiếu đừng vứt bỏ em!” Vừa nói mắt vừa mở nước.

Diệp Tiếu giật giật khóe miệng, liên quan gì đến vứt bỏ?! Thế là cậu nhét thẳng Eaton vào tay Tất Phong: “Cho anh, muốn bế bao lâu thì bế!”

Eaton: QAQ

Tất Phong hớn hở bế cái thân núc ních tròn xoe của Eaton, mặc kệ hắn giãy dụa chân tay: “Chà chà, nặng phết nhỉ, khéo tới năm cân, thế này là bán được giá đấy.”

Eaton: QAQ

Tất Phong ngắm nghía Eaton một lúc xong, cuối cùng lương tâm cũng trỗi dậy: “Lấy thư ra đây đi, tôi gửi cho cậu.”

Diệp Tiếu lấy thư trong balo ra, cậu đã chọn một phong bì thật đẹp cho Eaton, còn tỉ mỉ ghi tên và địa chỉ người nhận.

“Gửi tới địa chỉ trên phong bì sao?” Tất Phong lật qua lật lại phong thư, chìa trước mặt Eaton để hắn kiểm tra lại.

“Ừ, là địa chỉ này.” Hai mắt Eaton còn ngân ngấn nước, cả thân rồng đều chìm trong cảm thương.

“Vậy được rồi.” Lòng bàn tay Tất Phong bỗng xuất hiện một ngọn lửa nho nhỏ, to bằng quả trứng vịt, nhiệt độ rất cao, tới Diệp Tiếu cũng cảm thấy trong phòng nóng hơn nhiều, khiến cậu bắt đầu đổ mồ hôi.

Sau đó, Tất Phong liền dùng ngọn lửa trong tay đốt phong thư.

Diệp Tiếu & Eaton: Σ(ttsu °Д°;) ttsu Nà ní?!

Bình luận

Truyện đang đọc