ĐẠI HỌC YÊU QUÁI

Bởi vì cần đặt số cơm rất lớn, cho nên Diệp Tiếu chọn một cửa tiệm to to một chút, “Em muốn ăn gì thì chọn đi.” Diệp Tiếu chỉ vào hình ảnh trên mạng, nói với Eaton.

“Oa ——– Nhìn ngon ghê á!” Món ăn được chụp ảnh cẩn thận, đã vậy còn chỉnh photoshop, đương nhiên trông đều tuyệt cú mèo, làm người ta muốn ăn nhiều thật nhiều, Eaton nước miếng chảy ròng ròng, đồ ăn trong cung điện nhà mình cũng không đẹp được thế này!

Cũng giống Yêu tộc, Ma tộc là một chủng tộc sơ sài qua loa, có đồ ăn là tốt rồi, lại còn để ý vẻ ngoài làm chi, món ăn hầu hết đều là đồ nướng, hơn nữa vốn bản thân ma thú bị nướng ngoại hình đã chẳng ra sao, có khi làm người ta nhìn phát gớm.

Vì thế sau khi nhìn thấy đồ ăn tinh xảo như vậy, Eaton càng phát giác đến Nhân giới quả thực quá tuyệt vời! Thực ra từ ngàn năm trước nhân giới đã có rất nhiều mỹ thực đáng chú ý, nhưng Eaton sinh ra sau khi tam giới đóng cửa, chưa từng được thưởng thức sự phồn hoa của Nhân giới, vì thế giờ nhìn cái gì cũng cảm thán khiếp sợ.

Diệp Tiếu bị dáng vẻ thèm ăn sắp chảy nước miếng tới nơi của Eaton manh tới chết, đúng là đứa bé xinh đẹp làm cái gì cũng đáng yêu mà, “Chỉ đi, muốn ăn gì thì nói cho thầy biết, ăn gì cũng được hết!”

Eaton nước miếng tí tách rơi, hắn nhìn trái nhìn phải, vươn mẩu tay vừa ngắn vừa béo núc chỉ, “Cái này, cái này, cả cái này nữa!” Liên tiếp chỉ ba suất!

“Nhiều vậy sao? Em có ăn nổi không?” Diệp Tiếu nhìn nhìn cái bụng nhỏ beo béo của Eaton.

“Ăn nổi, em ăn nổi! Ma tộc và Yêu tộc bọn em ăn nhiều lắm, một người có thể ăn được mấy tô cơm, lúc em ăn tốt còn ăn được một cả một con heo nhỏ cơ!”

Diệp Tiếu trợn to mắt nhìn bụng Eaton, thiệt không vậy, cái bụng bé tí teo kia có thể nhét được nhiều đồ ăn thế sao?

Tuy nhiên nếu đúng theo lời Eaton nói, vậy thì nên đặt nhiều cơm một chút, ăn không hết cũng không thành vấn đề, có thể bỏ vô tủ lạnh, lần sau ăn hâm nóng lại là được.

“Vậy để thầy gọi nhiều nhiều chút.” Diệp Tiếu chọn ba suất Eaton chỉ cộng thêm mấy loại cậu chọn rồi đặt gấp 200 suất, sau đó để lại phương thức liên hệ và địa chỉ của mình.

Bởi vì số lượng rất lớn, cho nên đối phương lập tức gọi điện tới hỏi, Diệp Tiếu nói qua về tình huống ở đây rồi xác định lại thời gian nhận cơm, khoảng nửa tiếng sau cửa tiệm mới gửi đồ đến được.

Giao hàng có hơi lâu, nhưng làm nhiều suất như vậy giao lâu cũng là điều dễ hiểu, Diệp Tiếu xoa xoa cái bụng nhỏ của Eaton, an ủi, “Đợi một lát nữa nhé, đồ ăn sẽ mau chóng được mang tới thôi.”

“Dạ.” Eaton cảm thấy tay của Diệp Tiếu vô cùng dịu dàng, làm hắn hạnh phúc chết đi được, hắn lại rúc vào ngực Diệp Tiếu cọ cọ, đã thế còn dám trộm sờ soạng ngực cậu mấy cái.

“Em muốn xem TV hay đi ngủ một lát?” Diệp Tiếu cho rằng trẻ con đều thích ngủ, nhất là trẻ con tầm tuổi Eaton, giờ đã giữa trưa, ngủ một lát dậy ăn cơm thì vừa khéo.

“Xem TV, xem TV!” Mắt Eaton sáng lên, vừa nãy hắn đã có hứng thú với cái TV to oạch ở ký túc xá rồi, bên trong TV có người đó! Mà phòng này cũng có một cái TV rất bự!

“Vừa nãy thầy đã chỉ cho mọi người rồi, em thử tự mở xem sao.” Diệp Tiếu nhét điều khiển từ xa vào tay Eaton, bây giờ hai người đang ngồi ở sofa đối diện TV.

Eaton hơi hơi kích động, hắn chĩa điều khiển từ xa về phía TV, sau đó khẽ khàng nhấn cái nút màu đỏ, xoẹt một cái TV lên hình, chiếu tin tức.

“Oa —–” Tuy đã thấy không chỉ một lần, cơ mà Eaton vẫn hưng phấn chết đi được, tự mình mở cảm giác không giống với xem người ta mở, ấn nhẹ một cái đã hiện lên hình ảnh, rốt cuộc nhân loại làm kiểu gì thế nhỉ?!

Càng nghĩ càng hưng phấn, Eaton không ngừng chuyển kênh, chương trình nào cũng làm hắn sợ hãi không thôi, nhân loại cũng có nhiều loại ghê, tuy nhiên họ mặc quần áo hơi kì quặc, nhà ở cũng cao hù chết người.

Eaton đang mặc một bộ trang phục quý tộc hoa lệ, lúc người nhỏ đi quần áo cũng thu nhỏ theo, tuy trẻ con mặc thế rất kì lạ, nhưng thực sự là ngầu chết đi được.

Eaton đang không ngừng chuyển kênh, đột nhiên ngừng lại, chỉ vào TV hỏi Diệp Tiếu, “Thầy ơi, nhân loại các người còn lớn lên thế này sao?” Hắn thấy thế này cứ kì kì sao ấy.

Diệp Tiếu đang mua sắm trên mạng, cậu muốn mua các đồ văn phòng phẩm như bút bi, bút chì, tập vở…, tiện thể mua luôn một vài đồ dùng sinh hoạt, vừa nãy cậu thấy trong nhà vệ sinh đã có giấy vệ sinh rồi, nhưng có vẻ không có dư, phải mua thêm mới được.

Về phần tiền mua đồ, cậu cứ trừ vào tài khoản của mình trước, sau đó lấy tiền trong két sắt sau.

Nghe được câu hỏi của Eaton, Diệp Tiếu ngẩng đầu nhìn, bật cười, “Ha ha ha, không phải con người đâu, đây là phim hoạt hình, là thứ do con người hư cấu ra, không phải thật, đều là tranh cả đấy.”

“Tranh cũng cử động được sao?!” Eaton mở to hai mắt, Ma tộc bọn họ không làm được việc này, Yêu tộc cũng không, thậm chí ngay cả Thần tiên cũng chưa chắc có thể làm được.

Diệp Tiếu cười ha ha, cậu phát hiện làm thầy giáo của mấy yêu quái này cũng không đáng sợ đến vậy, phản ứng của các học sinh đều rất thú vị, mỗi lần tiếp xúc với thứ gì công nghệ cao một tí là lại kích động gào to sợ hãi không thôi, vẻ mặt hài muốn chết.

“Là thế này…” Diệp Tiếu tìm một bộ tranh trên mạng cho Eaton xem, chính là loại tranh vẽ ở cuối trang sách, sau đó chuyển trang thật nhanh, tạo thành một loạt chuyển động đơn giản, “Đại khái là dựa trên nguyên lý này.”

Eaton giờ đã không còn chỉ sợ hãi cảm thán, mà đã chuyển thành bội phục không thôi, một đoạn chuyển động nhỏ đã cần nhiều tranh như thế, trên TV chiếu nhiều chuyển động như vậy, rốt cuộc phải cần bao nhiêu bức tranh? Nhân loại đúng là một chủng tộc quá giỏi, rất có nghị lực! Rõ ràng chỉ có thời gian sống ngắn, vậy mà lại thông minh hơn chủng tộc trường thọ của bọn họ, quá có nghị lực!

Eaton không khỏi kính trọng nhân loại sâu sắc.

….

Trong khi Diệp Tiếu mua hàng và Eaton xem TV, các yêu quái khác trong ký túc xá cũng vui vẻ quá trời, ký túc xá đúng là quá tuyệt!

Căn phòng xinh đẹp, đèn nhoáy cái đã sáng, giường nằm mềm mại tinh xảo, phòng tắm tiện nghi cực độ, các “Gia cụ” (thực ra là các dụng cụ điện gia dụng) thần kỳ, đặc biệt là cái gọi là TV, thực sự là siêu siêu thần kỳ.

Cũng giống Eaton, tuy rất nhiều yêu quái đã thấy máy tính, thế nhưng họ vẫn cảm thán cái TV không ngừng, đi thăm nơi mình ở xong, các yêu quái đều chen chúc ngồi bệt trước TV trong phòng mình.

Tuy trong phòng khách có sofa, có ghế dựa, cơ mà mấy yêu quái này chỉ thích chen lên trên xem, hận không thể chui đầu luôn vô trong TV!

“Ai nha, nữ nhân này ăn mặc ít quá đi! Không thấy thẹn gì hết!”

“Ngươi thôi đi, mắt còn nhìn chăm chăm kia kìa!”

“Dáng người đẹp quá ta, da cũng trắng ghê.”

……….

“Nam nhân này sao lại đánh nữ nhân a!”

“Nữ nhân này quá yếu, đổi lại là nhà yêm xem, nhất định là nương yêm đánh cha yêm.”

“Đúng đúng, phải đánh ngược lại!”

….

“Mịa ơi, hù chết yêm, sét trong này giống thiệt ghê đó!”

“Đúng đúng, nhìn còn ghê hơn sét đợt thanh ngưu tinh (yêu quái trâu xanh) cách vách nhà yêm độ kiếp nữa!”

……….

“Này! Sao ngươi có thể tùy tiện đổi kênh như thế!”

“Yêm không thích xem cái này, yêm thích xem kênh sau.”

“Yêm thích a, không cho đổi!”

….

Ngay trong tiếng ồn ào ầm ĩ, nửa giờ mau chóng trôi qua, điện thoại của Diệp Tiếu vang lên, đã đến giờ, cuối cùng cũng được ăn cơm rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc