ĐẠI HỌC YÊU QUÁI

Đám yêu quái “Yes Sir!” xong liền lập tức giải tán, xoẹt xoẹt xoẹt chạy vào lối đi, chừa lại mình Eaton. Ban nãy Diệp Tiếu phân tổ cho hắn hắn không chịu, cứ nói nhất định phải đi dạo cùng cậu mới an tâm được.

Diệp Tiếu ngẫm lại, thấy vẻ ngoài của Eaton quá nổi bật, lại còn là người nổi tiếng trên mạng Internet, ở nơi ồn ào đông đúc như thế này, vẫn là nên để hắn ở phạm vi tầm mắt của mình thì hơn, thế là đành miễn cưỡng đồng ý.

“Thầy sẽ chỉ đứng bên cạnh nhìn em mua, không nói gì, để về sau em còn biết cách sống độc lập ở nhân giới.” Diệp Tiếu một bộ chí công vô tư.

“Chỉ cần Tiếu Tiếu ở cạnh là em đã an tâm thỏa mãn rồi!” Eaton thâm tình nỉ non, “Nếu Tiếu Tiếu không ở bên cạnh em, em chẳng còn tâm trạng đâu mà dạo chợ nữa.”

Diệp Tiếu bĩu môi, đúng là xem lắm phim truyền hình, buồn nôn muốn chết.



Lối vào khu mua sắm ngầm có một cửa tiệm vô cùng “Đặc sắc” vô cùng bắt mắt, trước cửa bắc một cái loa kêu ô ô:

“Nào nào nào, bà con cô bác đi qua thì ghé vô ngó một cái, chớ có bỏ lỡ! Giá gốc tám mốt một trăm gì cũng đều mười khối một món, tất cả đều chỉ mười khối! Mười khối, mua thì chỉ lợi không hại, mười khối, mua đê không sợ bị lừa!”

Đám yêu không có khái niệm về tiền bạc lắm, cơ mà so với giá của quần áo đồ trang điểm với thú nhồi bông họ đã mua, quả thực rẻ hơn rất nhiều! Chẳng khác như đồ đi nhặt về!

Mặc kệ có dùng hay không, tóm cái quần là mua mua mua!

Diệp Tiếu, “…” Tiệm này có quần áo, có giày dép, có đồ lưu niệm, nhưng sao nhìn cái gì cũng giống đồ vứt đi thế này!

Thôi bỏ đi, dù sao cũng không đắt, coi như tiền học phí lấy kinh nghiệm cho đám yêu.

Hơn mười phút sau, đám yêu tên nào cũng xách một túi bự chảng mỹ mãn rời đi, Diệp Tiếu nhìn nhìn, tên nào cũng mua khoảng hơn mười món, hầu hết đều là đồ không xài được, quá lãng phí.

Cùng nhau mua sắm ở tiệm này xong, cả đám tản ra, đi đến những nơi mình thấy hứng thú. Eaton muốn mua thêm mấy bộ quần áo mới đẹp đẹp một tí, hắn vẫn nhớ mãi không quên quả “Chiến bào” gặp được ở cửa hàng bách hóa hồi trưa. “Em thích bộ quần áo buổi sáng lắm, nếu có thể thấy một bộ như thế ở đây thì tốt biết bao, ở cửa hàng bách hóa đắt quá, chắc ở đây sẽ rẻ hơn!”

Diệp Tiếu, “…” Anh quả là cuồng dại không đổi….

Eaton có “Chấp niệm” của chính mình, thế nên đi mua đồ rất có mục tiêu, không xảy ra vấn đề nào lớn, hầu như tiệm nào hắn cũng chỉ bước qua, không tìm thấy mục tiêu của mình thì bỏ đi ngay!

Diệp Tiếu cầu khẩn trong lòng: Cầu trời phù hộ ngàn vạn lần đừng để bộ kia xuất hiện! Người bình thường có thể mặc bộ đấy đi trên đường hay sao!

Khác với Eaton, các yêu quái khác không dễ dàng như vậy.

Hồ Đa Đa cùng nhóm với Kim Thụy và Linh. hắn ưng một chiếc áo phao màu xanh ngọc, nghe nói nhân giới sắp tới mùa đông rồi, giờ trời cũng đã lành lạnh, mua một cái áo phao qua mùa đông đi, cái trước mặt này coi bộ hợp lý lắm.

“Mấy người thấy thế nào? Hợp với tôi không?” Hồ Đa Đa khoa chân múa tay.

“Hợp, rất hợp với màu da của cậu.” Linh hiếm có phun ra lời vàng ý ngọc, xem ra hắn hứng thú với việc mua quần áo lắm, đã vậy nghe nói nơi này còn có thể mặc cả, cực kì phù hợp với thuộc tính “Đồng tử chiêu tài” của hắn.

“Quả không tồi, đến tôi cũng muốn mua.” Kim Thụy cũng thích.

“Phi, không cho, hai chúng ta không thể mặc giống nhau được, tôi không muốn mặc đồ tình nhân với cậu!” Hồ Đa Đa ghét bỏ.

“Phi! Làm như tôi thèm mua giống lắm ấy!” Kim Thụy cũng một bộ ghét bỏ.

“Nếu ưng thì mặc thử xem sao, kiểu áo này tiệm tôi bán chạy lắm, riêng hôm nay đã bán được bốn, năm chiếc rồi.” Chủ tiệm là nữ, nhìn chưa đến ba mươi, thấy hai đại soái ca cùng một “Đại mỹ nữ” bước vào, cô xém thì thụ sủng nhược kinh, nhất là cái anh cao cao kia kìa, ngon giai hơn cả thần tượng trên tivi nữa, cả đại mỹ nữ cũng đẹp quá trời đẹp, cô là nữ mà nhìn còn mê.

Hồ Đa Đa vui vẻ rạo rực cởi áo khoác, tròng thử cái áo phao mới vào người, đứng trước gương lắc qua lắc lại, rất vừa lòng.

“Bao nhiêu?” Mặc dù ở đây có hệ thống sưởi nên mặc hơi nóng, thế nhưng Hồ Đa Đa vẫn không nỡ cởi ra, hắn kích động hỏi giá.

“Các khách hàng khác tôi đều bán năm trăm tám, nhưng mà thấy em trai đẹp trai, tôi bán hời cho cậu, năm trăm, đây là giá thấp nhất rồi đấy!” Bà chủ nghe giọng thì hào phóng mà mặt lại nhăn tịt vào, nhìn cứ như bị cắt đi miếng thịt.

“Mười khối.” Hồ Đa Đa không nói hai lời lập tức mặc cả.

“Hả?” Bà chủ nghĩ tai mình có vấn đề. “Bao nhiêu cơ?”

“Mười khối!” Hồ Đa Đa thò hai ngón tay lắc lắc, ý chính là mười.

Kim Thụy và Linh cũng ừ ừ phụ họa.

Bà chủ: = 口 =! Mịa! Khách hàng mặc cả tôi thấy nhiều rồi, nhưng có ai mặc cả như mấy người không, đây mà là mặc cả hả?! Chém người thì có!

Bình luận

Truyện đang đọc