ĐẠI HỌC YÊU QUÁI

Eaton không nhắc thì suýt nữa Diệp Tiếu quên mất Ma tộc vốn là oai ma tà đạo. Đám học sinh của cậu rất nghe lời, bình thường cùng lắm cũng chỉ tham ăn thôi, chưa làm chuyện gì thực sự xấu, cho nên cậu chưa từng nghĩ bọn họ theo chiều hướng như thế.

Được rồi, có lẽ đối với yêu ma thì oai môn tà đạo mới là chính đồ.

“Tiếu Tiếu?” Eaton thấy Diệp Tiếu không lên tiếng, cứ tưởng cậu ngại ngùng, “Tiếu Tiếu đừng ngại, việc này ở Ma giới bọn em là bình thường, tốt cho cơ thể lắm đó ~” Hắn nhẹ giọng dụ dỗ, “Mình thử nhé?”

“Thử cái đầu em!” Diệp Tiếu cả người đều không ổn, cậu đã suy nghĩ đủ loại khả năng, cái gì mà tu luyện thành tiên, cái gì mà ăn linh đan thần dược, còn uống máu rồng ban nãy nữa, đủ thể loại, thế nhưng không hề nghĩ đến cách XXOO để kéo dài tuổi thọ!!! Phương pháp thúi tha gì đây!!! Còn gì thúi tha hơn nữa không!!!

Diệp Tiếu dùng hết sức bú mẹ đẩy Eaton trên người mình ra, sau đó nhanh như chớp bật đèn bàn. Cậu cảm giác bóng tối cực kì bất lợi với mình, con rồng này khỏe lắm, mình không nhìn thấy gì sẽ bị bắt ngay.

“Thầy nói cho em biết, thầy tuyệt đối không đồng ý dùng cách này!” Giọng Diệp Tiếu run run.

“…” Bây giờ Eaton gần như trần truồng, trên vai vắt vẻo miếng vải vụn, vẻ mặt bi thương, hắn không biết vấn đề ở đâu mà ra, rõ ràng vừa rồi Tiếu Tiếu mới đồng ý với hắn, nói nếu có thể kéo dài mạng sống thì sẽ mãi ở bên hắn, vì sao đột nhiên lại nổi giận lật lọng như thế?

Để tìm kiếm cảm giác an toàn, Diệp Tiếu ôm chặt gối vào lòng, cậu cúi đầu, chẳng may nhìn thấy nửa người dưới của Eaton, sắc mặt thoáng cái càng đen thêm mấy tông.

Tôi đi chết đây, lớn gì mà lớn thế! Quả nhiên quyết định ban nãy của cậu là sáng suốt, với sức của cậu nhất định sẽ không được nằm trên, XXOO một trận xong chắc mất luôn nửa cái mạng! Còn bảo là tốt cho cơ thể? Đừng đùa nữa đi, vừa nhìn đã biết không tốt rồi!

Diệp Tiếu khá là sợ ‘bé’ Eaton.

Hai người cứ ngồi trên giường giằng co như vậy, Diệp Tiếu vẻ mặt đề phòng, Eaton vẻ mặt bi thương. Hai người ngồi một lúc, xong cái Diệp Tiếu xuống giường cầm áo ngủ đưa cho Eaton, “Mặc quần áo vào.” Cả hai có đều là đàn ông thì cũng không nên lột hết ra như vậy.

“…Dạ.” Eaton trề môi nhận áo, đúng là hắn hay giả bộ đáng thương thật đấy, nhưng giờ thì hắn thương tâm thật. Eaton không ngờ Diệp Tiếu sẽ cự tuyệt mình, hơn nữa còn từ chối một cách kịch liệt như thế, khác hẳn với tưởng tượng trong đầu hắn, hắn còn tưởng Diệp Tiếu sẽ rất vui chứ.

Không biết có phải Eaton đã hiểu suy nghĩ của Diệp Tiếu không hay vì lý do gì khác mà từ khi mặc áo ngủ vào người, Eaton không hành động thiếu suy nghĩ nữa, hắn còn chủ động nằm một góc giường, vô cùng nhu thuận.

Tuy thấy là lạ nhưng Diệp Tiếu cũng thở phào một hơi, con rồng này hiểu được là tốt rồi.

Cả đêm Eaton không dán vào cậu một xíu nào, tới khi trời gần sáng, hắn còn chủ động về phòng mình, tránh cho người giúp việc trong biệt thự thấy mà hiểu lầm. Diệp Tiếu rất vừa lòng với biểu hiện thức thời này của Eaton, về sau cứ vậy là tốt nhất, đỡ khiến cậu hao tâm tổn trí nhiều.

Sau chuyện tối qua, Eaton đã hoàn toàn yên tĩnh, cả sáng hắn chỉ nói mỗi câu chào hỏi với mọi người trong biệt thự, khi ăn bữa sáng hắn yên lặng, ăn xong đến trường hắn cũng yên lặng. Diệp Tiếu đi bên cạnh Eaton còn tưởng thân thể này đổi cho người khác rồi chứ, bình thường Eaton có thể yên lặng như thế sao? Không thể nào.

Diệp Tiếu nghĩ có lẽ Eaton đang giận dỗi, chắc một lúc nữa sẽ ổn thôi, nào ngờ tên này dỗi cả ngày. Trưa Eaton không về nhà ăn cơm với Diệp Tiếu, Diệp Tiếu cũng không thấy gì, cơ mà tới tối Eaton cũng không theo cậu về, đến đây thì to chuyện rồi!

“Em nói muốn ở lại trường?” Diệp Tiếu giật mình, cậu không ngờ Eaton sẽ chủ động yêu cầu ở lại trường, trước kia Eaton còn trăm phương ngàn kế muốn theo cậu về nhà cơ mà.

“Dạ.” Eaton cúi đầu nói. Hắn cao hơn Diệp Tiếu mười cm, vậy mà cái dáng cúi đầu bi thương của Eaton lại khiến hắn ỉu xìu không chút sức sống, nói phóng đại thêm tí thì nom hắn hệt như bị thu nhỏ thành thú con.

“Nếu Tiếu Tiếu không thích em, em nghĩ mình không nên tiếp tục quấn quýt Tiếu Tiếu nữa. Tivi nói rồi, người như em gọi là bám dai như đỉa, ai ai cũng ghét, trước kia em không tự mình biết mình, gây đủ rắc rối cho Tiếu Tiếu, nhất định Tiếu Tiếu cảm thấy em đáng ghét lắm đúng không?” Eaton dùng chân vẽ vòng vòng trên mặt đất.

Diệp Tiếu, “…” Cậu không biết nói gì với một Eaton như bây giờ, nhìn hắn thực sự rất đáng thương…

Cơ mà tử đạo hữu bất tử bần đạo (bạn bè chết kệ bạn bè mình sống là được), Eaton không đáng thương thì sẽ tới lượt cậu đáng thương. Diệp Tiếu ngẫm lại thứ đồ sộ hùng vĩ kia của đối phương, không khỏi run rẩy cả người, sợ quá không thông cảm nổi.

“Ừm… Không ghét, nhưng nếu em thấy ở trường tốt hơn thì cứ ở lại trường đi. Tập quen sống độc lập cũng tốt cho em.” Diệp Tiếu nói xong liền chạy nhanh như chớp, chỉ sợ không chịu nổi lại đi thông cảm mủi lòng với đối phương, sau đó tự hãm hại chính mình.

Eaton, “…” Một cơn gió tiêu điều thổi qua, con tim Eaton thoáng cái từ thu mát chuyển qua đông lạnh lẽo…

***

Ai ai cũng biết Kim Thụy ghét Eaton. Cái này dễ hiểu thôi, tuy hai người không nói ra miệng, cơ mà ai chẳng rõ họ là tình địch, cả trường to đùng chắc chỉ có mỗi Diệp Tiếu không biết.

Chính vì vậy, Kim Thụy nhiệt liệt hoan nghênh Eaton dọn về, y cho rằng: Eaton chuyển về tức là quan hệ của con rồng thúi này với thầy Diệp đã xảy ra vấn đề.

Kim Thụy vui sướng vô ngàn! Cơ hội của y sắp tới rồi!

***

Tại nhà Diệp.

“Tiếu Tiếu, học sinh kia của cháu đâu rồi, Eaton lớn anh của bé Eaton nói sẽ ở một thời gian mà, sao hôm nay không về?” Bác Chu hiếu kỳ hỏi.

“Dạ, cậu ấy nói tạm thời cậu ấy muốn ở lại trường.” Diệp Tiếu gẩy cơm, tâm tình cậu hơi loạn, dáng vẻ đáng thương của Eaton cứ lắc lư trong đầu cậu không đi.

“…Hai người các cháu không cãi nhau chứ?” Bác Chu não bổ tí chút, sáng nay bác đã thấy có gì là lạ rồi.

“Nào có, bác Chu đừng nghĩ linh tinh, cậu ấy ở lại trường để chăm sóc em trai mà.” Diệp Tiếu phất tay phịa một lý do.

***

Diệp Tiếu nghĩ qua vài ngày mọi chuyện sẽ trở lại bình thường, Eaton sẽ mau hết buồn. Nào ngờ, hai tuần sau, Eaton vẫn rầu rĩ không vui, thậm chí còn có dấu hiệu nghiêm trọng hơn, cả người hắn lúc nào cũng uể oải không phấn chấn.

Tới giờ thì Diệp Tiếu bắt đầu hoảng rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc