ĐẠI HỌC YÊU QUÁI

Diệp Tiếu nhìn Eaton ngủ khò khò trên cầu thang, không biết nên khóc hay nên cười. Vừa rồi cậu sốt ruột như thế, còn tính khi nào tìm được Eaton nhất định phải xin lỗi hắn, giờ tìm được chỉ muốn xông tới vỗ cho mấy phát!

Con rồng này đúng là vô lo vô nghĩ, nằm ở đây mà cũng ngủ được!

Cuối cùng, Diệp Tiếu không nỡ xuống tay, rồng ngu nhìn cũng thật đáng thương. Cậu khẽ khàng bế Eaton lên, vào phòng học mở balo cậu mang đi buổi sáng, cẩn thận đặt Eaton vào trong.

Haiz… Cậu nên đưa Eaton về nhà thì hơn! Cái tên khiến người ta phải lo lắng này.

Eaton ngủ như heo, bị Diệp Tiếu để trong balo đi một đường xóc nảy vẫn ngủ say sưa, há hốc miệng chảy nước miếng tùm lum, móng nhỏ còn giật giật mấy cái —

Tới khi vào phòng, mở balo ra, đập vào mắt Diệp Tiếu chính là cảnh tượng như vầy.

“…” Con rồng ngu này! Thế mà còn đòi cưới vợ?! Hay rồi! Ai gả cho anh ta thật đúng là xui xẻo!

Tuy Diệp Tiếu có vẻ khinh bỉ chê bai, nhưng cậu vẫn nhẹ nhàng đặt Eaton xuống giường, đắp chăn cho hắn, thấy hắn ngủ ngon nên không gọi dậy, còn chuẩn bị một ít thức ăn và vàng, chờ khi nào hắn tỉnh thì ăn.

….

Nửa đêm, Diệp Tiếu bị tiếng nhai chèm chẹp đánh thức, tiếng động này rất quen thuộc, vừa nghe là cậu đã biết Eaton đang ăn vàng.

Diệp Tiếu dụi mắt ngồi dậy, quả nhiên thấy Eaton đang ngồi trên chăn nhai vàng thỏi, miệng nhai, móng còn cầm một thỏi khác chuẩn bị bỏ vào miệng, cũng may vàng thỏi dài, hắn có thể miễn cưỡng tự mình ăn.

“Tiếu Tiếu tỉnh rồi.” Eaton ực một tiếng nuốt miếng vàng, hai ba bước nhào vào lòng Diệp Tiếu: “Tiếu Tiếu thật tốt, quả nhiên Tiếu Tiếu vẫn không bỏ được em, em chờ Tiếu Tiếu khổ cực lắm đó.”

Diệp Tiếu kéo hắn xuống, xách hắn lên giữa không trung, cười nhạt: “Ha ha, chờ thầy khổ cực lắm hả?”

“Ừa, Tiếu Tiếu đừng túm em như thế mà.” Eaton vẫy vẫy hai cánh, giãy dụa muốn xuống, hai móng hai chân không ngừng quơ quơ.

Diệp Tiếu làm bộ không nghe thấy. “Nào, nói cho thầy biết, em khổ cực thế nào?”

“Ừm…” Eaton có hơi nghẹn lời, đúng là lúc chờ Diệp Tiếu có khổ thật, sau đó… sau đó…

Không có sau đó…

Lúc tỉnh dậy hắn đã về phòng Diệp Tiếu rồi.

Suy tư một lúc, Eaton bỗng thông minh bất thình lình! “Lúc đó em muốn tìm Tiếu Tiếu, nhưng em sợ Tiếu Tiếu sẽ đi tìm em, cho nên ở trong tòa nhà giảng dạy chờ Tiếu Tiếu, nếu không Tiếu Tiếu không tìm thấy em sẽ đau lòng lắm! Em cứ luống cuống ưu thương chờ đợi như thế đó.”

Còn chuyện vừa đói vừa mệt không nhúc nhích nổi nên mới xụi lơ nằm giữa cầu thang, nói ra nghe mất mặt muốn chết, cứ để nó bay theo gió đi thôi ~

“Oa! Giỏi quá nhỉ!” Diệp Tiếu ngoài cười trong không cười. “Sau đó luống cuống ưu thương ngủ mất à? Em quá giỏi, quá lợi hại, quá phi thường!”

“Em biết lúc đó mình ngủ thế nào không?” Diệp Tiếu không chút lưu tình vạch trần Eaton nói bậy bạ. “Ngủ rớt nước miếng tùm lum! Em gọi đó là ưu thương hả? Em nghĩ chỉ số thông minh của thầy giống em chắc!”

“Em…Em… Em đói bụng nên ngất đi thôi!” Eaton quyết tâm gỡ gạc.

Diệp Tiếu: “…” Con rồng ngu này vì lấp liếm mà liều chết quá.

“Tiếu Tiếu thả em xuống đi, em có tin tốt muốn nói cho Tiếu Tiếu.” Eaton tiếp tục giãy dụa, hắn cảm thấy cứ thế này mà bàn chuyện hôn nhân với Diệp Tiếu thì không ổn chút nào, mất mặt quá sức.

Diệp Tiếu đen mặt, cậu biết Eaton muốn nói gì, nhất định là chuyện cưới Vương phi. Miệng thì nói thích cậu, ấy thế lại còn muốn cưới Vương phi, còn phấn khởi chia sẻ với cậu nữa, đây là việc con người có thể làm được hay sao?!

Thôi được rồi, Eaton cũng không phải là người.

Việc đã đến nước này, Diệp Tiếu nghĩ cậu giận cũng chẳng ích gì, đành thở dài thả Eaton xuống: “Chúc mừng em.” Lúc nói câu này, lòng cậu bỗng thấy chua xót, không nói rõ được là cảm giác gì, chỉ biết rất thất vọng rất mất mát.

Rõ ràng là Eaton một mực theo đuổi cậu, cậu chưa từng đồng ý, thậm chí còn từng nghĩ Eaton đi tìm người khác thì cậu sẽ bớt phiền phức bao nhiêu, vậy mà giờ Eaton muốn tìm đối tượng khác thật, cậu lại thấy khổ sở.

Thật đúng là rối tung tành bành mà!

“Chúc mừng em?” Eaton mơ hồ, hắn cứ thấy Diệp Tiếu phản ứng kì kì làm sao ấy, nếu chúc mừng thì phải vui chứ, nhưng biểu cảm lại không giống vậy, hơn nữa, đây là chuyện của hai người, tại sao lại nói chúc mừng? “Tiếu Tiếu không vui à? Tiếu Tiếu không muốn sao?” Eaton túm hai móng nhỏ, ngẩng đầu cuống cuồng nhìn Diệp Tiếu.

Diệp Tiếu thở dài, thấy Eaton như vậy, cậu không trách hắn nổi: “Không, thầy rất mừng cho em, em lớn vậy rồi, cuối cùng cũng có đối tượng.”

Hai mắt Eaton sáng lên, hắn hưng phấn hỏi: “Vậy tức là Tiếu Tiếu bằng lòng rồi?!”

Diệp Tiếu nỗ lực để mình có vẻ vui hơn: “Thầy có gì mà bằng lòng hay không, bố mẹ em bằng lòng, em bằng lòng, vậy là đủ rồi, cần gì nghe ý kiến của thầy.”

Eaton cứ thế này thì cậu sẽ giận mất. Rõ ràng anh theo đuổi tôi, giờ lại muốn đi lấy người khác, lấy thì lấy đi, anh khiêm tốn một chút được không, còn muốn tôi hoan hỉ đồng ý chúc phúc cho anh, anh có nhân tính không hả!

Hồ Đa Đa nói đúng, quả là tán tận lương tâm!

“Đương nhiên cần Tiếu Tiếu bằng lòng rồi!” Eaton chỉ ước có thể sớm ở bên Diệp Tiếu, nhưng hắn không muốn ép cậu, cưới hỏi cần đôi bên đồng ý mới được, chỉ hắn và phụ mẫu đồng ý thôi đâu có được.

“Thầy bằng lòng cái lông! Em kết hôn cần gì thầy bằng lòng, em có thể đừng hỏi thầy nữa được không!” Diệp Tiếu không nhịn được nổ tung. “Thầy bằng lòng thì có liên quan gì đến việc em kết hôn?!”

“Hả?” Eaton bị mắng cho choáng váng, hắn sửng sốt một lúc lâu rồi mới yếu ớt hỏi: “Nhưng mà… Đối tượng kết hôn của em là Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu không muốn thì em biết lấy ai?”

“…” Giờ đến phiên Diệp Tiếu choáng váng.

Hả??? Rồng ngu nói gì thế, cậu nghe không rõ.

Bình luận

Truyện đang đọc