ĐẠI HỌC YÊU QUÁI

“Tiền giấy gọn nhẹ, có thể dễ dàng mang theo người, nhưng có một loại tiền còn tiện lợi hơn tiền giấy, chính là tiền trong tài khoản ở ngân hàng.” Diệp Tiếu tìm ảnh thẻ ngân hàng, sau đó rút thẻ ngân hàng trong ví của mình ra, giải thích đơn giản tài khoản ngân hàng là gì, “Có tấm thẻ này, khi đi mua đồ thầy chỉ cần quẹt một cái là được, sau đó nhấn mật khẩu, ừm… hơi giống ám hiệu, tiền trong tài khoản sẽ tự động bị trừ đi.”

“Vừa nãy thầy mua đồ trên mạng cũng giống như vậy, thầy có tài khoản trên mạng, muốn mua gì chỉ cần nhập mật khẩu vào là được.” Diệp Tiếu giơ thẻ của mình lên, cười tủm tỉm nói, “Có phải rất tiện không? Có thứ này rồi ra ngoài sẽ không cần phải mang nhiều tiền, hơn nữa cũng không phải quá lo sợ sẽ bị trộm, người khác nếu không biết mật khẩu thẻ của các bạn thì sẽ không dùng được.”

Tuy đám yêu vẫn mù mờ không hiểu tài khoản ngân hàng là cái gì, cơ mà bọn họ hiểu đại khái cách sử dụng.

Quả thật là quá tiện!!!

“Tại sao đưa ám hiệu vào lại có thể mua đồ vật, hơn nữa ai tới so ám hiệu với mình vậy thầy?” Hồ Đa Đa không hiểu liền hỏi.

“Không cần ai tới so, tất cả đều do máy tính xử lý.” Diệp Tiếu chỉ máy tính trên bục giảng, “Đây là máy tính, có rất nhiều loại máy tính khác nhau, về sau các bạn cũng sẽ sử dụng nó.”

“Thứ này đắt tiền lắm đúng không?” Đám yêu cảm thấy thứ vĩ đại như vậy nhất định là đắt lắm đây, có thể tự mình lấy tiền cơ mà!

“Không đắt không đắt.” Diệp Tiếu xua tay, “Thầy đã mua máy tính cho các bạn rồi, nhưng mà giờ các bạn còn chưa biết dùng, cho nên tạm thời vẫn chưa phát.” Đám yêu nộp nhiều học phí như vậy, muốn mua đồ điện tử căn bản không thành vấn đề.

“Vậy đồ ăn vặt có đắt không thầy?” Li Nhị giơ giơ hai gói trống không, hắn ăn nhiều, chút đồ ăn vặt này không đủ nhét vô kẽ răng hắn.

“…Không đắt.” Diệp Tiếu giật giật khóe miệng, quả nhiên vẫn nhớ mong đồ ăn nhất sao.

Eaton đang chiến đấu với chocolate, hắn thấy đồ ăn này ngon lắm lắm luôn, cho nên vô cùng quý trọng nó, khác với các yêu quái khác chọn bẻ chocolate ăn hoặc cắn từng miếng từng miếng nhai, hắn ngậm trong miệng, miệng hắn lại nhỏ, một thanh chocolate to to kia bị ăn đến thê thảm không nỡ nhìn.

Từ mũi đến cằm Eaton dính đầy chocolate, hệt như một con mèo hoa, giờ trời nóng, chocolate hơi chảy ra, cho nên trên giấy gói hơi dính một chút chocolate. Eaton xé từng tí từng tí giấy gói để cắn chocolate, thế nên chocolate cọ tới cọ lui dính đầy lên miệng hắn, biến hắn thành nhem nhuốc như thế này.

Eaton ngồi đầu tiên, ngay chính giữa, vì vậy hắn làm gì Diệp Tiếu cũng nhìn thấy rõ ràng.

Diệp Tiếu thấy Eaton rất đáng yêu, trẻ con đều là vậy, ăn uống gì cũng theo bản năng, chỉ cần không chú ý một chút là tay chân người ngợm sẽ dính đầy thức ăn.

Eaton không biết mình đã biến thành ‘chậm phát triển’, hắn ăn đến là ngon, miệng nhai chóp chép không ngừng, mấy yêu quái bên cạnh ăn nhanh hơn nhìn mà hâm mộ, ăn chậm cũng có chỗ tốt của ăn chậm a!

Sau khi dạy nốt cách sử dụng ví tiền cho đám yêu, Diệp Tiếu tuyên bố kết thúc buổi học, “Được rồi, buổi học sáng nay của chúng ta kết thúc tại đây, trước khi ăn trưa thầy sẽ phát đồng phục cho các bạn, mọi người xếp thành hàng theo mã số học sinh, theo thầy đi tới kho hàng.”

Đám yêu kích động không thôi, ấu giè! Có quần áo mới rồi!

Bác Chu làm việc rất cẩn thận, Diệp Tiếu nhờ ông, ông liền nhanh chóng sai người đi mua, mỗi học sinh đều có ba bộ trang phục, một áo phông, một áo sơ mi, một chiếc quần vải, một quần bò, còn một bộ là quần áo thể dục màu xám, những thứ khác như quần lót, tất, giầy cũng có đủ cả.

Diệp Tiếu dựa theo số đo của từng yêu quái để phát quần áo, vừa phát vừa nói, “Ăn cơm xong là giờ nghỉ trưa, chiều mọi người thay quần áo mới đến học, sau này mọi người sẽ mặc giống với con người.”

“Dạ!” Đám yêu hưng phấn đáp.

Các yêu quái nhận quần áo xong liền cao hứng cầm đồng phục về ký túc xá, bọn họ khẩn cấp muốn mặc thử coi sao!

Eaton đi chậm, hắn là người cuối cùng tới kho hàng, cho nên đương nhiên là người cuối cùng được nhận quần áo, Diệp Tiếu thấy khuôn mặt như mèo con của hắn liền buồn cười, cậu lấy khăn ướt lau mặt cho Eaton, “Coi em kìa, ăn dính khắp mặt như con mèo hoa rồi.”

Vốn dĩ Eaton không biết mình mất mặt như thế, cho nên lúc nhìn thấy khăn ướt bẩn hề hề hắn liền giật mình hoảng hốt.

Hu hu hu, nhất định thầy sẽ nghĩ mình ngu si, biết làm thế nào đây…

Quần áo của Eaton không giống các yêu quái khác, hắn được phát quần áo trẻ con đáng yêu, hơn nữa không chỉ có ba bộ. Giờ hắn đang mặc một bộ hải quân màu trắng nhẹ nhàng được viền màu xanh lam mát mắt, lộ ra hai mẩu tay chân béo ú nu, dễ cưng muốn chết.

Buổi sáng đi học Eaton còn bị các yêu quái vây xem, tất cả các yêu đều ngạc nhiên vì tạo hình này của hắn, trên tivi bọn họ cũng thấy nhiều người mặc quần áo ngắn cũn lộ tay lộ chân rồi, cơ mà xem trên tivi là một chuyện, nhìn thấy tận mắt là chuyện khác, phải biết là, tuy yêu quái bọn họ háo sắc dâm tà, nhưng không có yêu nào ban ngày ban mặt mặc lộ đùi lộ chân đâu nghen! Sẽ bị cảm đó!

Đúng là thói đời ngày nay, nhân loại bây giờ không ngờ lại không biết xấu hổ như vậy.

Eaton hung hăng khinh thường bọn họ một phen, “Mấy người thôi đi, thấy phụ nữ lộ chân trên tivi thì chảy nước miếng tí tách, mất mặt muốn chết! Tám đời chưa thấy phụ nữ à?!” Đúng là mấy tên chưa trải sự đời, chẳng phải chỉ là tí da thịt thôi sao, này tính là gì, Ma giới bọn họ cũng chẳng bận tâm nhiều như vậy.

Ma giới cởi mở hơn Yêu giới nhiều, đa số mỹ nhân đều thích lộ ngực, quần áo còn hở hang hơn cả nhân loại.

Đám yêu quái cảm thấy, bọn họ không nên chấp nhặt với trẻ con.

Bọn tui chảy nước miếng bao giờ, bọn tui là đang nghiên cứu sinh hoạt đời sống của nhân loại! Mi nghĩ đấy là ánh mắt dâm tà à? Nhầm to! Đó là ánh mắt tìm tòi nghiên cứu!

Đúng, bọn tui chính là ham học hỏi thế đấy! Quả thực rất đáng khen! Chính thế, đúng!

Bình luận

Truyện đang đọc