ĐẠI HỌC YÊU QUÁI

“Cái con chim xấu xa này sao anh dám đốt thư của tôi?!” Eaton phát điên, nhìn bức thư dần tan thành mây khói mà ứa nước mắt, hắn mất hai ngày để viết xong lá thư này đó! Đúng là đồ táng tận thiên lương!

Diệp Tiếu cũng ngơ người, cậu biết thần giới và ma giới có thù với nhau, nhưng không ngờ mối thù lại lớn tới vậy. Rõ ràng đã đồng ý gửi thư hộ rồi mà còn đốt thư ngay trước mặt Eaton, khác nào vả bộp bộp bộp vào mặt hắn đâu, anh không thể chờ tụi tôi đi xong hẵng đốt hả!

“Ai đốt thư của cậu, đúng là rồng nhà quê, chẳng biết gì hết.” Tất Phong liếc Eaton, nâng lòng bàn tay khoe khoang: “Lửa của tôi đâu phải lửa bình thường, cậu xem thư bị đốt xong có tí tro nào không?! Đây là một truyền tống trận cỡ nhỏ, thứ gì bị nó đốt cũng có thể xuất hiện ở nơi chúng ta muốn.”

“Vậy hả?” Eaton không tin. “Sao tôi chưa nghe thấy bao giờ.”

“Tên nhóc nhà quê như cậu thì biết cái gì, ma giới nhỏ như thế, thứ cậu chưa nghe bao giờ còn nhiều lắm.” Tất Phong rất hưởng thụ cảm giác trình cao hơn người thế này, “Cậu còn non lắm, đương nhiên không biết thứ pháp thuật cao cấp này rồi.”

Hồi còn ở ma giới, Eaton được nghe bảo rằng thần giới tiên giới hay chém gió lắm, thế nên Tất Phong giải thích kiểu gì Eaton cũng không tin: “Tiếu Tiếu thấy con chim xấu xa này có nói thật không, liệu anh ta có lừa em không?” Eaton hai mắt đẫm lệ, không ngừng khóc thương cho tác phẩm tâm huyết hai ngày dài của mình.

Thực ra Diệp Tiếu cũng không tin lắm, cơ mà cậu là dân nhân giới, càng mù tịt về mấy thứ truyền tống trận gì gì đó, huống chi là chuyện kỳ lạ như vậy.

Diệp Tiếu chưa kịp mở miệng đã nghe Tất Phong nói: “Thầy Diệp, kể cả không tin tôi thì cậu cũng nên tin tưởng uy tín làm ăn của chúng tôi. Kinh doanh trọng nhất chữ tín, chúng tôi tuyệt đối là nhận bao nhiêu tiền làm bấy nhiêu việc. Cậu đã hứa trả tiền, nhất định chúng tôi sẽ làm thật tốt, ân oán cá nhân đều gạt qua một bên. Cậu xem vụ chụp ảnh cho học sinh trường cậu đó, chẳng phải chúng tôi đã cố gắng làm ăn thỏa đáng sao.”

Tất Phong nói thế làm Diệp Tiếu hơi tin tin.

“Tiếu Tiếu trả tiền sao?” Eaton kinh ngạc: “Bao nhiêu tiền?”

“1000 nguyên.” Diệp Tiếu mặt không đổi sắc nói: “Đương nhiên, là trừ tiền của em.” Lần nào cũng chào giá 1000 nguyên, đây là giá cơ bản à?

Eaton: QAQ Biết vậy thà nhờ Hồ Đa Đa gửi thư còn hơn, Hồ Đa Đa có khốn nạn hơn nữa cũng sẽ không thu tiền của hắn! 1000 nguyên đủ để mua biết bao đồ ăn!

Để hắn với Diệp Tiếu tiêu tiền thì Eaton không đau lòng chút nào, thế nhưng tự nhiên đưa tiền cho kẻ khác, đã vậy còn là cho thần thú hẳn phải làm tiểu đệ chân chạy cho mình, cái giá này thực sự quá đắt!

Eaton tức không chịu nổi, đám thần thú này đúng là táng tận thiên lương hệt như trong truyền thuyết!

Tất Phong nhắm mắt làm ngơ trước ánh nhìn hừng hực lửa giận của Eaton, hắn móc một phong thư trong túi ra: “Được rồi, Ma vương có gửi thiệp mời vũ hội tới cho tôi, nhưng không viết chủ đề vũ hội này.” Tất Phong ôm Eaton hỏi: “Cậu là vương tử Ma tộc, chắc sẽ biết nhỉ?!”

“Không nói cho anh!” Eaton giận càng thêm giận, phụ vương mẫu hậu nghĩ gì không biết, tại sao có thể mời một tên thế này tới vũ hội đính hôn của mình cơ chứ, bực bội ghê!

Tất Phong cũng không giận, ôm Eaton vào lòng xoa xoa mấy bận, cảm thán: “Một ngàn năm trước tôi cũng nuôi một thú cưng nho nhỏ giống cậu, nhưng được mấy trăm năm đã lớn tướng rồi, không đáng yêu tí nào, cậu đừng bắt chước nó, cứ thế này là tuyệt nhất.”

Eaton: “…” Eaton điên hết nói nổi, bụng với mặt béo đều phồng lên vì giận.

Diệp Tiếu ở bên cạnh thì cười trộm.

….

Tất Phong quả nhiên không nói sai, Diệp Tiếu và Eaton vừa về trường một lúc đã nhận được hồi âm của Ma giới, lại như lần trước, ma giới gửi thư tới tận cổng bảo vệ.

Diệp Tiếu hết sức tò mò, không biết sao thư này lại được gửi nhanh như vậy, đã thế bảo vệ còn bảo thư này do người đưa thư chuyển tới, bây giờ bưu cục nhân giới có hiệu suất cao vậy hả?

“Là phụ vương em viết.” Eaton phấn chấn nhìn chữ ký ở bì thư, hắn sắp tìm được cách trở lại hình dáng ban đầu rồi!

“Thầy mở ra cho em nhé?” Diệp Tiếu bế Eaton ngồi xuống ghế, mở thư đưa tới phía trước cho hắn đọc.

Lúc đầu mới đọc thư Eaton rất vui vẻ, nào ngờ chẳng bao lâu sau đã rớt nước mắt, ướt đẫm đầu gối Diệp Tiếu.

“Sao vậy, đang yên đang lành tại sao lại khóc?” Diệp Tiếu tưởng Ma giới xảy ra chuyện lớn gì, vội vàng cầm thư lên đọc, lẽ nào bố mẹ Eaton gặp chuyện?!

Đọc ba dòng đầu thư Diệp Tiếu đã 囧 囧, đúng là tự làm bậy thì không thể sống, hóa ra Eaton thành ra thế này đều là do chính hắn!

Bình luận

Truyện đang đọc