ĐẠI HỌC YÊU QUÁI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Vườn bách thú?” Eaton nghiêng đầu hỏi, “Đó là chỗ nào?” Hắn vừa nói vừa ngậm đũa nguyên trong miệng.

Diệp Tiếu vươn tay bỏ đũa trong miệng hắn xuống, “Không được ngậm đũa nói chuyện, vườn thú là nơi có rất nhiều động vật, như sư tử, hổ, hươu cao cổ, gấu trúc…con nào cũng có, chúng ta sẽ tới vườn thú lớn nhất thành phố, thú vị lắm, trẻ con nào cũng thích vô đó.”

Eaton không hứng thú mấy, sư tử với hổ các kiểu ở yêu giới chỗ nào chẳng có, còn biết nói chuyện nữa kìa! Động vật ở nhân giới không biết nói chuyện, cũng không biết biến thân, có gì thú vị đâu, ma thú viên ở Ma giới bọn họ vui hơn nhiều.

Hơn nữa trẻ con thích đi xem thì sao, hắn có phải trẻ con đâu, Tiếu Tiếu sao còn coi hắn là trẻ con chứ!

Cơ mà Eaton cảm thấy mình là một tình nhân vô cùng ôn nhu săn sóc, cho nên hắn phải nhường nhịn Tiếu Tiếu của hắn, nếu Tiếu Tiếu muốn đi vườn thú, vậy hắn sẽ cao hứng đi cùng cậu, tuy đi xem động vật không vui lắm, nhưng đây là một cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm với Tiếu Tiếu, giống như trên tivi nói, cái này chính là hẹn hò!

Tưởng tượng thế, hứng thú của Eaton tăng vọt, “Dạ! Đi vườn bách thú!”

Eaton không biết, một ngày bi thảm của hắn sắp sửa bắt đầu, hôm nay hắn gặp phải hai chuyện bất hạnh, còn chuyện nào bất hạnh hơn, chỉ có chính hắn mới biết.

Ăn xong bữa sáng, Diệp Tiếu giúp Eaton thay quần áo, hôm nay Eaton mặc một bộ trang phục hình bọ rùa, balo đi kèm được may giống cánh bọ rùa, rất nổi bật.

Eaton không thích balo này lắm, hắn thấy nó quá bất tiện, balo phải đeo sau lưng nên lúc lấy đồ ăn vặt phiền phức muốn chết, hắn thích đeo túi chéo hơn.

Đúng vậy, giờ việc Eaton nhét đầy đồ ăn vặt vào balo đã là chuyện thường ở huyện, tuy nhiên bình thường Diệp Tiếu toàn canh chừng hắn, không cho hắn ăn nhiều, dù là rồng nhưng ai ăn nhiều đồ này cũng đều không tốt cho sức khỏe, ảnh hưởng đến sức ăn ba bữa chính, cho nên đồ trong balo của Eaton phần lớn chỉ để trưng bày, nhưng hắn vẫn vui vẻ trong lòng, cái này cũng giống như hồi xưa hắn nhét đầy của cải vào túi ấy, không nhất định phải tiêu hết, cứ để đó thôi cũng đủ thích rồi.

Diệp Tiếu cảm thấy lối suy nghĩ có gì tốt là phải mang theo người này đúng là có bệnh, ngộ nhỡ đánh rơi mất thì sao, lại còn tốn chỗ nữa chứ, nặng lắm đấy!

Hôm nay Diệp Tiếu mặc một bộ quần áo thể thao thoải mái, cậu bế Eaton ngồi trong xe của nhà mình, để lái xe đưa đến vườn thú, một bảo tiêu và một người giúp việc trẻ tuổi ngồi ở ghế sau, cũng theo hai người đến vườn thú.

Eaton có chút khẩn trương, thực ra vừa nãy khi Diệp Tiếu chỉ vào xe nói sẽ đi bằng thứ này Eaton đã khẩn trương rồi, giờ vào xe ngồi lại càng không biết phải làm sao. Hắn đã thấy ô tô trên tivi nên biết, cái xe này đi nhanh hơn xe ngựa, thậm chí còn nhanh hơn cả ma thú chuyên để cưỡi nữa, phong cảnh trên màn hình tivi cứ qua xoẹt xoẹt xoẹt, không dùng phép thuật, cũng không có động vật kéo xe mà lại chạy nhanh như vậy, quả thực quá thần kỳ!

Eaton ngồi trong lòng Diệp Tiếu ngó trái ngó phải, không ngừng quan sát thiết bị trong xe: cửa kính có thể hạ lên hạ xuống, bùa bình an lắc lư, động cơ phía trước, gương nhìn thấy phía sau….tất cả đều khiến Eaton vô cùng mới mẻ.

Nhưng mà hắn thực sự không thấy thứ này có cấu tạo gì đặc biệt để có thể đi nhanh như vậy, thật là ngoài sức tưởng tượng.

Đang xem xét, xe bỗng khởi động, Eaton cảm thấy người mình hơi rung rung.

Vài giây sau, xe chậm rãi chuyển động, di chuyển ra khỏi cổng nhà Diệp, rồi đi đến đường lớn, tốc độ xe cũng tăng lên, cảnh sắc ngoài cửa xe lùi về sau, Eaton cảm thấy rất thú vị, ô tô đúng là quá tuyệt vời! Vậy mà lại có thể tùy ý thay đổi tốc độ theo ý muốn của người lái, dễ điều khiển hơn cả ma thú!

Eaton chưa vui được bao lâu liền thấy không ổn, đầu hắn hơi choáng choáng.

Trước kia Eaton chưa ngồi xe bao giờ, cho nên chưa bao giờ say xe, lại càng không biết mình đang bị say xe, đầu hắn càng ngày càng choáng mà lại không biết nguyên nhân tại sao.

Đây là lần đầu tiên Eaton ra ngoài chơi, Diệp Tiếu nghĩ tốt xấu gì mình cũng coi như chủ trì, cho nên cậu nhẹ giọng giới thiệu cảnh sắc chung quanh cho Eaton nghe, lúc mới đầu trông hắn còn hứng khởi, giờ lại ngồi im trong lòng cậu không nhúc nhích.

“Sao vậy?” Diệp Tiếu xoay người Eaton để hắn ngồi đối mặt với mình, phát hiện sắc mặt tên này rất tệ, vẻ mặt cũng vô cùng thống khổ, “Sao vậy, mới rồi còn tốt mà.” Diệp Tiếu cuống quýt, còn chưa đi được mười phút nữa.

“Hay bé bị say xe?” Người giúp việc ở ghế sau nhìn sắc mặt Eaton, “Đột nhiên khó chịu như vậy, chắc là say xe rồi.”

“Eaton, có phải đầu em khó chịu, choáng váng không.” Diệp Tiếu xoa bóp cánh tay nhỏ bé của Eaton, nhỏ giọng hỏi.

“Dạ.” Eaton nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, “Choáng lắm, rất khó chịu….Em sắp ói ra rồi.”

“Quả nhiên bị say xe.” Diệp Tiếu nhíu mày, cậu không say xe, người làm công trong nhà cũng không ai bị, cho nên không chuẩn bị thuốc chống say, mà dù có thì cậu cũng không dám tùy tiện cho Eaton uống, giờ Eaton còn đang trong cơ thể trẻ con, ăn vào có vấn đề thì nguy, hơn nữa cậu không biết cơ thể yêu quái có chịu được thuốc tây không, vì các loài khác nhau sẽ có những khác biệt và hạn chế khác nhau, tương tự như việc chó mèo không thể ăn chocolate.

“Tìm một tiệm thuốc mua Hoắc Hương Chính Khí cho bé uống thử xem sao.” Còn lâu mới tới vườn thú, Diệp Tiếu nghĩ phải tìm cách mới được.

Không bao lâu sau bọn họ liền nhìn thấy một tiệm thuốc, người giúp việc vào mua thuốc, sau đó Diệp Tiếu đút thuốc nước cho Eaton uống, vị của thuốc này rất khó hình dung, Eaton không thích uống, nhưng vì nó có thể chữa bệnh cho hắn, cho nên hắn đành cắn răng chịu đựng.

“Nếu em vẫn khó chịu thì hay là hôm nay chúng ta không đi nữa, về nhà nhé.” Nhìn Eaton bây giờ thực sự rất đáng thương, Diệp Tiếu không biết hắn thế này có còn đi nổi hay không.

Eaton sao mà chịu, đây là lần đầu tiên hắn và Tiếu Tiếu của hắn hẹn hò, là một ngày có tính lịch sử, đáng giá kỉ niệm, sao có thể vì việc cỏn con này mà hủy được!

Eaton lắc đầu như trống bỏi, “Không được không được, Tiếu Tiếu đã hứa sẽ đưa em đi vườn thú rồi, không được đổi ý!”

“Được rồi được rồi.” Diệp Tiếu day huyệt thái dương cho Eaton.

Nửa giờ sau, nhóm Diệp Tiếu tới nơi.

Hoắc Hương Chính Khí coi bộ không có tác dụng với Eaton, hắn không chỉ không đỡ mà còn thấy buồn nôn hơn, bụng quặn lại như sóng cuộn biển gầm.

Nhưng vì để duy trì hình tượng hoàn mỹ trước mặt người trong lòng, Eaton giả bộ mình vẫn ổn, nhìn bề ngoài trông hắn chỉ hơi mệt mỏi một chút thôi, ủ rũ đáng thương khiến người ta thấy mà xót cả ruột.

Chẳng thế mà đã có khá nhiều du khách vây xem Eaton, hiển nhiên đã bị vẻ ngoài nho nhỏ xinh đẹp của hắn hấp dẫn.

Mua vé xong, Diệp Tiếu bế Eaton cùng bảo tiêu người giúp việc vào vườn thú, Eaton nói hắn chưa thấy gấu trúc bao giờ, thế là Diệp Tiếu dẫn hắn đi xem gấu trúc đầu tiên.

Bị Diệp Tiếu ôm xóc nảy, Eaton càng buồn nôn hơn, hắn cảm giác mấy thứ trong dạ dày hắn đều nảy lên, đầu đau muốn nứt ra, khó chịu muốn chết, thì ra đây là say xe, còn khó chịu hơn bị ốm nữa!

Một ngày gấu trúc phải ăn rất nhiều trúc, khi nhóm Diệp Tiếu đến, có hai gấu trúc đang ăn, một con ngồi bệt dưới đất, con còn lại thì ngồi trên ghế trúc.

Thực ra đây cũng là lần đầu tiên Diệp Tiếu thấy gấu trúc ăn trúc, trước kia cậu không hề biết gấu trúc lúc ăn trông lại trâu bò thế này, xem phim hoạt hình còn thấy gấu trúc nhai lá trúc trông manh muốn chết, giờ nhìn bọn nó ăn mới thấy sợ hãi không thôi!

Con gấu trúc nửa nằm nửa ngồi trên ghế hai móng cầm thân trúc màu vàng dài thật dài, Diệp Tiếu cảm thấy không có con gì ăn được thứ cứng như thế, nhưng gấu trúc có thể! Nó há cái miệng đầy răng sắc bén ra cắn một góc trúc, kế đó tách từng sợi trúc mảnh, bỏ vô miệng chậm rãi nhai nuốt, không hề bị cắt vào miệng, vô cùng thần kỳ!

Hồi xưa nghe người ta bảo gấu trúc thích ăn thân hơn ăn lá Diệp Tiếu còn tưởng nói đùa, không ngờ vậy mà lại là thật, con này nhìn thì manh manh dễ cưng, cơ mà bộ nhai thì đúng là số zách! Coi cái răng kia kìa, chậc chậc!

Diệp Tiếu say sưa xem, các du khách bên cạnh cũng cảm thán không thôi, chỉ có Eaton sắc mặt càng ngày càng tệ, hắn vốn đã khó chịu trong bụng, nghĩ đến đồ ăn đã buồn nôn, nhìn thấy người khác ăn cũng buồn nôn chẳng kém.

Vì thế khi thấy hai con gấu trúc đang cao hứng phấn chấn ăn, hắn sắp không nhịn nổi nữa.

“Nhìn kìa, chẳng phải em chưa thấy gấu trúc bao giờ sao, đây là động vật quý hiếm chỉ có quốc gia chúng ta mới có đó!” Diệp Tiếu đắc ý vỗ vỗ cánh tay Eaton.

Không vỗ thì thôi, vỗ cái liền có chuyện xui xẻo, Eaton nhịn không nổi, hơi cúi người ọe một cái ói hết ra, phun luôn bên chân Diệp Tiếu, may mà hắn ăn không nhiều, nôn ra không được bao nhiêu, hơn nữa trước khi nôn còn biết chọn vị trí hợp lý, cho nên không dính vào người hắn và Eaton.

Gấu trúc đang ăn, tự nhiên đứa nhỏ lại ói ra, quần chúng vây xem không rõ chân tướng giật mình, đứa nhỏ này sao nhìn gấu trúc ăn mà lại ói ra thế?

Diệp Tiếu sợ hãi, sao lại ói?! “Có phải vì say xe không? Thuốc mới uống không có tác dụng sao?” Diệp Tiếu vội vàng thả Eaton xuống đất, ngồi xổm xuống lau miệng cho Eaton, rồi đưa nước khoáng cho hắn súc miệng.

“Dạ….Vẫn khó chịu lắm.” Eaton không giả bộ nổi nữa, mặt đã mất sạch sành sanh rồi, đã để Tiếu Tiếu thấy dáng vẻ vô dụng nhất của mình rồi, hết đường giả bộ mất rồi….(;A ;)

Cõi lòng Eaton nát tan, vui rồi, hôm nay hắn mất mặt như vậy, về sau có khi nào Tiếu Tiếu không bao giờ thèm để tâm đến hắn nữa không?

“Chúng ta không đi chơi nữa, mau về nhà thôi, em như vậy cần phải nghỉ ngơi.” Diệp Tiếu luống cuống tay chân, vội vã bế Eaton ra khỏi vườn thú, định ngồi xe về, nhưng chuẩn bị lên xe cậu mới nhớ ra vấn đề nghiêm trọng, Eaton không thể ngồi xe nữa, trong bụng hắn chẳng còn gì để ói hết.

Phiền to, không ngồi xe thì bọn họ về kiểu gì đây? Vườn thú này cũng không gần nhà.

Cuối cùng, Diệp Tiếu nhìn bãi đậu xe ngoài cổng vườn thú, đầu chợt nảy ra một ý, cậu bảo người giúp việc đi mua một chiếc xe đạp và ghế cho trẻ con, nếu Eaton ngồi xe đạp mà còn say thì sau này khỏi cần đi học nữa, hắn căn bản không thích hợp với cuộc sống hiện đại!

Quả nhiên thay sang xe đạp mọi chuyện liền ổn, Eaton không say nữa, cơ mà hắn còn chưa tỉnh táo lại từ cơn say ban nãy, mềm oặt te tua ngồi trên ghế trẻ con lắp sau xe đạp, bảo tiêu đạp xe có điểm 囧, hắn cao lớn thô kệch mặc tây trang, lại đèo một cục cưng đáng yêu, tổng thể coi bộ có vẻ kì quặc.

Diệp Tiếu vốn muốn tự đạp, nhưng cậu không biết đi xe đạp, từ bé tới lớn chưa được học kỹ năng này, thế nên cậu đành ngồi trong ô tô, hạ cửa kính nhíu mày nhìn xe đạp chạy bên cạnh.

Lăn lộn khổ sở hơn một tiếng mọi người mới về được nhà, Eaton nôn xong cảm giác người mình bẩn thỉu, vì thế hắn đi tắm một phát, xong rồi nằm lăn trên giường để Diệp Tiếu nhẹ nhàng lau tóc cho hắn, mơ mơ màng màng ngủ mất.

Eaton mơ một cơn ác mộng, hắn mơ thấy Diệp Tiếu ghét bỏ hắn, ghét bỏ hắn bẩn, ghét bỏ hắn vô dụng, ghét bỏ hắn… Nói tóm lại là đủ loại ghét bỏ, hơn nữa đầu còn không thôi choáng váng, Eaton ngủ cũng không được yên.

Đây là chuyện bất hạnh đầu tiên trong ngày hôm nay của Eaton.

Đương nhiên Diệp Tiếu không biết hắn gặp ác mộng, cậu còn đang ngồi trong phòng khách vui tươi hớn hở tiếp khách kìa!

Diệp Trạch và Phong Sở dắt theo hai nhóc con nhà bọn họ tới.

Tháng bảy này Diệp Trạch phát hành ca khúc mới trong nước, tháng sáu là giai đoạn tuyên truyền quảng cáo, mà tới tháng tám thì đại hội Oẳn tù tì của anh đã bắt đầu rồi, cho nên phần lớn thời gian hiện tại anh đều hoạt động trong nước, các hoạt động ở Mỹ thì tới tháng mười mới bắt đầu.

Diệp Trạch đã lâu chưa gặp Diệp Tiếu, anh rất nhớ cậu, vì vậy anh đã dành riêng hai ngày mang theo cả nhà tới nhà cậu chơi, tối nay dự định sẽ ở ngủ ở nhà cậu.

Diệp Tiếu nhận được điện thoại của Diệp Trạch liền vui muốn chết, thậm chí cậu còn cảm thấy may mà Eaton say xe, nếu không cậu mà đưa Eaton đi chơi rồi thì anh cậu biết làm sao.

Trong lòng Diệp Tiếu, địa vị của Diệp Trạch hiển nhiên cao hơn Eaton nhiều.

“Anh! Rốt cuộc anh đã về, em còn tưởng anh ở Mỹ lâu quá nên quên em mất tiêu rồi chứ!” Diệp Tiếu và Diệp Trạch ôm ôm ấp ấp, khỏi nói thân thiết biết bao nhiêu.

Phong Sở không vui tí nào, Diệp Trạch nhà gã chỉ có thể ôm ấp mình gã, dù Diệp Tiếu có là em trai cũng không được! Có còn là trẻ con nữa đâu.

Vì thế Phong Sở vươn tay ngăn hai người lại, sau đó bế bừa một trong hai thằng con của mình nhét vào lòng Diệp Tiếu, “Muốn ôm thì cậu ôm nó đi, hai người đều lớn rồi, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì!”

Diệp Tiếu bĩu môi, anh Diệp Trạch với cậu thân thiết như anh em ruột, ôm một tí có làm sao!

Tuy nhiên vì trong lòng có cục cưng đáng yêu, cho nên Diệp Tiếu không giận, “Quả Quả có nhớ chú không?” Diệp Tiếu bế đứa nhỏ ngồi xuống sofa, thơm một miếng hôn một miếng, yêu thích không rời tay.

Điểm Điểm và Quả Quả là con của Diệp Trạch và Sở Phong, cả hai mới chỉ hơn hai tuổi.

Con của Diệp Trạch tên Quả Quả, trông không giống Diệp Trạch lắm mà giống mẹ hơn, rất thanh tú, song tính tình thì như cùng một khuôn đúc với Diệp Trạch, ổn trọng đứng đắn, không quấy không khóc, rất dễ nuôi.

Con của Phong Sở tên Điểm Điểm, nhìn cực kì giống Phong Sở, ngó cái là biết con ai liền! Lúc mới sinh nhóc cũng là một đứa bé rất ngoan ngoãn, nhưng tuổi tăng, sự đáng sợ của gen di truyền bắt đầu bộc phát, không chỉ ngoại hình, đến tính tình cũng giống hệt Phong Sở, trăm phần trăm bản chất của một tên thổ phỉ, không biết xấu hổ là gì! Đường não cứ thích chạy theo lối kì quặc, lại còn ham của!

Ngay cả Diệp Trạch cũng thấy gen nhà họ Phong thật đáng sợ, ba Phong Sở, Phong Sở, giờ đến Điểm Điểm, ai cũng có EQ thấp đến mức khiến người khác giận sôi, chỉ cần tưởng tượng mai sau Điểm Điểm lớn lên giống Phong Sở thì đã thấy kinh khủng rồi!

“Nhớ!” Quả Quả nhu thuận trả lời, nhóc cọ cọ cái đầu nhỏ vào mặt Diệp Tiếu tỏ vẻ thân thiết, chú đối với nhóc tốt lắm, nhóc thích chú thích nhiều thật nhiều.

Một lớn một nhỏ đang ngọt ngào tình cảm, Điểm Điểm đứng bên cạnh mất hứng, sao chú Diệp Tiếu chỉ thơm em nhóc mà không thơm nhóc chứ?!

Vì thế nhóc hai ba bước chạy tới sofa, sống chết lay cánh tay đang ôm Quả Quả của Diệp Tiếu, dùng hết sức bú mẹ quăng Quả Quả qua một bên, sau đó tu hú cướp tổ sẻ nhào vào ấp ôm của Diệp Tiếu, túm áo Diệp Tiếu ngửa đầu chu môi cầu thơm.

Diệp Trạch đỡ trán, anh thiếu chút quên mất, thằng nhỏ này là một đứa cuồng hôn môi!

Diệp Tiếu vui vẻ, không để cho Điểm Điểm thất vọng, cúi đầu chụt chụt mấy cái lên môi nhóc, bấy giờ mới khiến nhóc kia vừa lòng.

Quả Quả bị đẩy qua một bên cũng không giận, hiển nhiên nhóc đã thường xuyên gặp chuyện này, nhẫn nhục quen rồi, cái tính của anh nhóc ấy à, bá đạo ngang ngược lắm.

Eaton nằm trên lầu ngủ không yên, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, đầu óc hắn hỗn loạn, mở to mắt nhìn ngó xung quanh, phát hiện Tiếu Tiếu của hắn không có ở đây, thế là hắn lắc lắc lắc bò xuống giường tìm người.

Lúc xuống cầu thang, hắn nghe thấy tiếng cười vui vẻ dưới lầu, vừa đi xuống, Eaton hít một hơi thiệt sâu —- Tiếu Tiếu của hắn vậy mà lại ngoại tình!

==============================

Bonus:



Hoắc Hương Chính Khí có 2 dạng là dạng nước và dạng viên, Việt Nam mình cũng nhập về bán, thấy công dụng của nó na ná dầu gió cơ mà dầu gió của mềnh uống không được =..=

+ Thêm 1 cái nữa là ở trên có nhắc tới đại hội Oẳn tù tì của Diệp Trạch, đại hội này dựa theo Jankenpon Tournament của AKB48, đúng như tên gọi cuộc thi này chơi oẳn tù tì, mọi người hứng thú thì có thể hỏi thăm bác gú gồ nhé ~

Bình luận

Truyện đang đọc