ĐÈN SÁNG KHI NGƯỜI ĐẾN

“Lão Du xảo quyệt thật, trước mặt không có một bóng ma, chắc hẳn bị lão ta chơi rồi! Hắn muốn độc chiếm khoản tiền thưởng này, nằm mơ!” tiếng bước chân quay lại càng gần, là giọng tên mặc áo choàng Tây tạng.

“Lão Du này to gan thật, một mình mà dám đi chặn người.”

“Đồ ngu! Sao mày biết hắn chỉ có một mình? Có lẽ có đám người của hắn tiếp ứng ở đâu đó? Chỉ là chúng ta không đụng phải chúng thôi. Nhìn cách hắn ta trù tính như vậy có thể xác định đối phương không mang vũ khí, nếu thế thì việc lấy tiền thưởng dễ như trở bàn tay, không thể để đám lão Du nhanh chân tới trước được!” người đàn ông áo choàng bất mãn lão Du đó quá rõ.

Đoàn người vội vàng chạy về, ngay chỗ tảng đá Trần Hoài và Lâm Giản ẩn thân, mấy người đó thở hồng hộc, trong đó một người đặt mông ngồi lên tảng đá, “Mẹ nó, chạy không nổi nữa, nghỉ vài phút đi.”

Một người ngồi, mấy người khác cũng lục tục ngồi xuống theo.

Người Trần Hoài càng nóng, một lúc sau thì không phân biệt được rốt cuộc là nhiệt độ trên người anh hay trên người cô.

Lâm Giản cũng không khá hơn là bao, toàn thân ngứa ngáy như bị côn trùng bò, cô thật sự không nhịn được muốn nhấc đầu lên một chút, kết quả cô mới hơi nâng đầu lên muốn giữ khoảng cách với cổ anh thì ót cô bị truyền tới một lực mạnh mẽ, đầu Lâm Giản giữ chặt cứng vẫn bị lòng bàn tay anh mạnh mẽ ấn xuống, cô cố gắng muốn tránh đầu khỏi cổ anh, đúng lúc anh nghiêng mặt qua, im lặng cảnh cáo, mặc kệ gương mặt cô cọ vào cằm anh.

Mấy ngày không cạo râu, cằm và má anh có màu xanh xanh, châm vào mặt cô cưng cứng. Gò má cô bị cảm giác này đánh vào tựa như dòng điện truyền qua cơ thể, cô vô thức rùng mình, cuối cùng ngoan ngoãn phối hợp.

“Lão đại, anh có lý, chúng ta nhanh lên đi. Cơ hội kiếm tiền tốt như vậy mà bỏ lỡ thì không còn nữa, có được lần này thì chúng ta có thể rửa tay gác kiếm về quê.”

“Ừ, đi thôi.”

Không bao lâu, tiếng bước chân, tiếng trò chuyện xa dần.

Lâm Giản xác nhận đã qua cơn nguy hiểm, cô đặt lòng bàn tay xuống chống lên mặt đất, lập tức đứng dậy giữ khoảng cách với Trần Hoài.

Vừa rồi nằm cùng Trần Hoài, gương mặt nhợt nhạt của cô bây giờ như phủ một lớp ửng hồng mờ nhạt, như một làn sóng ánh sáng lặng lẽ mở ra khiến người nhìn lóa mắt.

Lâm Giản vừa đứng thẳng người, nhìn thoáng qua chỗ phồng lên của Trần Hoài, giọng lạnh lùng, “Anh trai, chưa từng thấy phụ nữ à!”

“Phụ nữ đúng là gặp qua không ít, nhưng phụ nữ chủ động nhào vào trong ngực thì chưa thấy qua.” Trần Hoài đường đường chính chính lên tiếng, không cảm thấy xấu hổ vì chỗ nào đó đang ngẩng lên cao cao.

“Mẹ kiếp ai nhào vào trong ngực!” Anh vừa mở miệng là chọc Lâm Giản tức tới hộc máu.

Trần Hoài không để ý sự kích động của Lâm Giản, đứng dậy nhìn trước nhìn sau, ít ra mấy phút này cũng an toàn, “Không muốn bị cảm thì cởi quần áo bên trong ra.”

“Cởi em gái anh!” Lâm Giản liếc nhìn đống quần áo bị anh cuộn thành một cục dính đầy vết bùn nhỏ, quần áo này không giặt lại thì không thể mặc được.

“Cởi rồi hong gió cho khô, ở đây gió lớn, nhanh khô.” Anh tỉnh bơ nhắc, rồi bắt đầu cởi áo mình.

Lâm Giản thấy anh nhanh nhẹn cởi áo, bên trong chỉ còn một chiếc áo thun xám ngắn tay, người anh cơ bắp hiện rõ, cô cảnh giác hỏi, “Làm gì đó?”

Lâm Giản vừa dứt lời, áo len của anh đã ném về phía cô, cô giơ tay bắt lấy, chiếc áo vừa cởi ra vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể, nóng tới phỏng tay.

Trần Hoài cởi áo len ra không thèm để ý tới cô, tiếp tục tư thế nằm phục xuống đất như vừa rồi.

Nhìn anh thế này, có lẽ phải chờ rất lâu. Chiếc áo sơmi bên trong cô mặc ướt đẫm nên không thoải mái, Lâm Giản nghĩ lại rồi đi đến phía sau anh, ngồi xổm xuống, nhanh chóng thay bằng chiếc áo len anh ném cho.

Ngay khi cô vừa thay đô, cách đó không xa có thể nghe tiếng bước chân tới. Nghe tiếng nói chuyện thì hẳn là nhóm người mới.

Năm nay vận may không có! Không biết tên này khiêu khích bao nhiêu người cả thảy!

Lâm Giản lo lắng tình hình Diêu Hỉ, chẳng qua mấy đám người này hết tốp này rồi tốp khác đi qua, hơn nữa còn mang theo vũ khí. Trải qua lần vừa rồi, cô đã học được quy tắc, bắt chước theo Trần Hoài nằm phủ phục ra đất, cố gắng tận dụng lợi thế của hố cạn dưới người, vòng tay ra trước, chỉ được vài phút là Lâm Giản đã không chịu nổi, cô lấy quần áo anh để một cục bên cạnh lót dưới cánh tay, lúc này mới hơi dễ chịu hơn.

Lần nằm im này nằm tới mấy tiếng đồng hồ, sắc trời dần dần tối lại.

Có anh ở bên cạnh quan sát tình hình trước sau, Lâm Giản nằm một lúc thì thấy buồn ngủ. Dù gì cũng có anh ta, cô lơ mơ buồn ngủ, không cố gắng kiểm soát cơn buồn ngủ nặng nề của mình.

Không biết qua bao lâu, Lâm Giản mơ mơ màng màng cảm giác có điểm không thích hợp, lập tức tỉnh lại, “Còn chưa đi sao?” Cô nói mà không ngẩng lên nhìn anh, tầm mắt chỉ chăm chăm nhìn mấy cây cỏ dại phía trước mình.

Có gió thổi qua, trong không khí phất qua một mùi tanh tanh.

Từng tuổi này, cô biết vừa rồi có chuyện gì.

“Chờ trời tối hơn chút.” Giọng anh khàn hơn trước chắc do vừa ‘thư thái’.

Trong đầu Lâm Giản mới nảy ra ý nghĩ đó, mặt lập tức nóng lên, chết tiệt! Trong lòng Lâm Giản tự mắng mình, mắt nhìn thẳng vào đám cỏ dại trước mặt.

Đến khi bóng đêm tối dần, anh dẫn Lâm Giản tiến về trước. Trần Hoài cực kỳ cảnh giác, hai người gần như chỉ đi dọc theo sườn núi tiến lên.

Lâm Giản lo lắng an toàn của Diêu Hỉ, đi theo anh mấy tiếng đồng hồ không hề thấy mệt.

Ước chừng qua nửa đêm, đi qua ít nhất hai ngọn núi đá không tên, đến một tảng đá to, Trần Hoài ngừng lại.

“Sao không đi tiếp?’ Lâm Giản hỏi.

“Tôi hẹn với Diêu Hỉ ở đây.”

“Ừ.” Lâm Giản gật đầu.

Đợi hơn nửa tiếng vẫn không thấy bóng dáng Diêu Hỉ.

Cô nhìn Trần Hoài giơ tay nhìn đồng hồ mấy lần, lòng phiền muộn, biết anh không thích nghe nhưng cô không nhịn được nói, “Diêu Hỉ… cậu ấy sẽ không sao chứ?” Trong ấn tượng của cô, Diêu Hỉ chất phác cường tráng, có thể làm đầu bếp, nếu phải đối phó với những tên tội phạm hung hãn cùng cực, tim cô thắt lại, không cách nào thả lỏng được.

“Cậu ta không giỏi bắt người nhưng chạy trốn rất giỏi, yên tâm đi.” Anh nghe được sự lo lắng của Lâm Giản.

“Nhưng mà thể lực Diêu Hỉ chạy xa được bao nhiêu?” Lâm Giản vẫn rầu rĩ.

“Cậu ta xuất thân là dân thể thao đường trường.”

Lâm Giản: …

Chờ đợi từng giây dài như một ngày.

Đợi thêm ít nhất một giờ nữa, có tiếng bước chân vang lên bên tai. Lâm Giản lập tức đứng dậy, nhìn thấy Diêu Hỉ cõng đống hành lý nặng trịch của cậu ta chạy tới dưới ánh trăng. Cậu ta đeo balô của Lâm Giản đằng trước, đằng sau là cái balô khổng lồ của cậu ta, cả người nhìn như một trạm hành lý di động.

“Diêu Hỉ!” Lâm Giản chạy về phía Diêu Hỉ, trái tim luôn thắt lại giờ mới buông lỏng ra.

“Đội trưởng Trần, em xin lỗi, em đến muộn hai giờ.” Diêu Hỉ vội vàng báo cáo với Trần Hoài.

Lâm Giản cứ nghĩ hành lý mình chắc đã mất, không ngờ Diêu Hỉ lại khiêng cả balô cô về. Cô đến giúp Diêu Hỉ gỡ hành lý xuống, phát hiện toàn thân cậu đẫm mồ hôi, quần áo có thể vắt ra thành nước, cô không thể tưởng tượng nổi cậu làm thế nào mà cõng hai cái balô to chạy thoát thân, “Chạy trốn mới quan trọng, cậu ngốc hả, sao lại mang nhiều đồ đạc như vậy, làm sao mà chạy thoát được!”

“Đội trưởng Trần nói balô rất quan trọng với chị, muốn tôi mang nó về.” Diêu Hỉ cười ngây ngô, tay phải cào cào ót. Anh nói xong thì mới ý thức ra không ổn, chột dạ nhìn Trần Hoài bên cạnh.

“Sau này gặp tình trạng này đừng có tái diễn việc ngốc nghếch này.”

“Bình thường chúng tôi mang đồ nặng chạy đường dài luyện tập, chút trọng lượng này không thành vấn đề.”

Diêu Hỉ vừa dứt lời, Lâm Giản bỗng giang tay ôm anh thật chặt, cô không biết nói lời cảm ơn dông dài, cái ôm này chính là xác định Diêu Hỉ là bạn mình.

Diêu Hỉ ngây người, mặt thoắt đỏ thoắt đen, thấp thỏm nhìn Trần Hoài bên cạnh. May mà Trần Hoài như không thấy hành động Lâm Giản, anh tránh ra vài bước.

Lâm Giản lấy lại được hành lý, cô tìm băng vệ sinh trong balô, cũng may trước đó có mang dự phòng một gói. Cô tìm kiếm xong đứng dậy định ra sau lót.

Vừa đứng dậy thì gặp Trần Hoài không mời mà đến, anh cầm cái bát nhôm nhỏ của Diêu Hỉ, không biết múc nước ở đâu đưa cô.

“Tôi không uống nước lạnh.” Lâm Giản từ chối.

“Có uống là tốt rồi.” Anh hơi nóng nảy.

Lâm Giản không hiểu sao, cùng là nhìn mà thấy Diêu Hỉ thì thuận mắt, mà nhìn anh thì thấy không điểm nào vừa mắt. Đặc biệt khi hai người bốn mắt giao nhau, trong đầu cô lại mơ hồ vang lên âm thanh kia, tự dưng cô tức muốn hộc máu, “Không thấy bà dì tôi tới hả!”

Lâm Giản tức giận nhìn anh, giơ món đồ trong tay lên, nói rồi định cất bước đi ra ngoài.

Anh để cái bát nhỏ lên phiến đá bên cạnh, mặt suy ngẫm, “Xác định là bà dì tới thật?” 

Bình luận

Truyện đang đọc