Biển hoa bên cạnh cô đong đưa phát ra tiếng vang rất nhẹ, cô chìm đắm trong nụ hôn của anh không biết thời gian năm tháng.
Thật lâu sau, anh buông cô ra, lùi lại nằm sóng vai với cô trên cỏ. Ánh sáng cao nguyên với tia cực tím rất mạnh, may mà những cây hoa Cách tang xung quanh khá cao có thể cản bớt một phần ánh nắng chói chang.
Bầu trời ở đây lúc nào cũng trong xanh lạ thường, thỉnh thoảng có những đám mây trắng bay ngang qua, màu trắng tinh khôi làm lòng người thư thái.
Đột nhiên cô xoay ngang, cọ cọ vào ngực anh, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo trên mu bàn tay phải, thực ra không chạm đến vết thương của anh, không nói một lời nhưng đang nhẹ nhàng vuốt ve chỗ bị thương của anh. Cô đau lòng vì anh.
“Sau này đừng để bị thương thành sẹo, khó coi.” Cô lẩm bẩm.
“Biết rồi.” Trần Hoài dùng tay trái chạm khẽ vào đầu cô, ghé vào trán cô hôn rất nhẹ.
Hai người cứ nằm lặng lẽ dưới biển hoa, mặt trời chiếu trên đầu ấm áp dễ chịu khiến người ta buồn ngủ.
Lâm Giản gối lên tay anh, không lâu sau đã thiếp đi, cô ngủ một giấc ngắn.
Sau khi tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái, quay về đồn cảnh sát cùngTrần Hoài.
Trên đường đi, Trần Hoài nhận điện thoại của lão Đường ở đồn biên phòng, ông nói có việc gấp quan trọng cần anh đến bàn bạc ngay lập tức.
Xe Trần Hoài đậu bên kia con đường đối diện con dốc, anh cúp điện thoại, đưa Lâm Giản cùng đến đồn biên phòng.
Đến đồn biên phòng, Trần Hoài lấy một túi hồ sơ từ hàng ghế sau xe, nhìn có vẻ là tài liệu quan trọng, hai người cùng đến văn phòng lão Đường.
“Lại đây.” Lão Đường thấy Trần Hoài thì đứng lên đón, “Sáng mai Đổng Tự mới về, trưa nay cậu ta gửi email tự thú cho tôi, nửa tiếng trước tôi mới nhìn thấy. Con mẹ nó bên trạm gác đúng lúc bị cúp điện, tôi không liên hệ được bọn họ, đành phải gọi cậu qua bàn bạc. Nếu giao những tài liệu này ra, Đổng Tự ngây người ở đây bao nhiêu năm coi như mất trắng, cuộc đời bộ đội của Đổng Tự xem như kết thúc. Cậu có nhiều ý tưởng hơn tôi, cậu giúp tôi xem thế nào.” Vẻ mặt lão Đường nghiêm trọng, trước khi Trần Hoài tới, ông đã in những lời tự thú của Đổng Tự ra, có lẽ là đọc vô số lần rồi nhưng khi đưa tờ giấy A4 mỏng manh cho Trần Hoài, tay ông vẫn run run.
Trần Hoài biết Đổng Tự sẽ viết gì trong email, phỏng đoán là tất cả những chuyện lớn bé anh làm trước đó cho Bao Đỉnh được liệt kê chi tiết.
Trần Hoài bình tĩnh hơn lão Đường rất nhiều.
Lâm Giản đứng bên cạnh, môi tái nhợt. Trước đó cô vẫn còn chìm đắm trong sự may mắn của Trần Hoài khi vượt qua được những hiểm nguy, không ngờ Đổng Tự ngay tại thời điểm mấu chốt này tự thú thẳng thắn với lãnh đạo những sai lầm anh từng phạm phải. Hoặc là thực ra cô mơ hồ có linh cảm xấu nhưng vẫn tự lừa mình dối người, ôm tâm lý may mắn, nghĩ có lẽ chuyện lớn thành nhỏ chuyện nhỏ hóa không, ưu điểm bù đắp khuyết điểm, cho dù có sai lầm thì công lao của Đổng Tự trong thời gian qua cũng sẽ giúp anh không bị truy cứu những lỗi lầm Đổng Tự.
Xét cho cùng thì biết việc của Đổng Tự chỉ có cô và Trần Hoài, không có người cố tình nhắm đến anh.
Huống hồ anh cũng không gây ra bất kỳ tổn hại đáng kể nào.
Cô muốn đợi Đổng Tự dừng chân ở trạm cuối cùng rồi mới đưa anh trở về gặp Lâm Cương.
Nhưng mà, Đổng Tự lại thành khẩn tự thú ngoài dự kiến của cô.
Kết quả ra sao không biết, Lâm Giản sợ Đổng Tự sẽ bị bắt giữ ngay. Cô hết sức lo lắng, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
“Anh ấy đã gửi nó cho anh, vậy anh cứ báo cáo trung thực đi.” Trần Hoài nói.
Không chỉ lòng bàn tay, người Lâm Giản bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Cô đứng một bên không nói được lời nào. Cơn ác mộng này nằm ngoài kế hoạch của cô, cô không biết phải làm sao bây giờ.
“Thằng bé này lẻ loi đơn độc một mình ở đây nhiều năm như vậy, tôi tận mắt thấy nó từ một đứa sinh viên tay không dính nước, được nuông chiều từ bé đến tận bây giờ, ngày thường thành thật, không nói một câu vô nghĩa. Thằng bé này phạm tội, tôi không tin.” Lão Đường nói rồi rít một hơi thuốc, há miệng thở khói rồi lại tiếp tục rít thuốc, ông đang đấu tranh tâm lý dữ dội.
“Con người ai cũng có thời điểm phạm sai lầm, anh ấy sai lầm cũng là chuyện bình thường. Anh tranh thủ thời gian nộp báo cáo lên trên đi, như vậy đợi đến khi anh ấy quay về thì có thể tiếp nhận thủ tục lấy lời khai ngay, càng nhanh càng tốt, anh ấy tranh thủ thời gian quay về.” Trần Hoài biết rõ dự định Đổng Tự.
“Tim của Đổng Tự không khỏe, mấy năm nay tôi xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của thằng bé, mấy năm ở đây nên bệnh phì đại cơ tim càng nặng, tôi cứ ước gì cậu ấy quay về quê sớm hơn. Mấy hôm trước cậu ấy nộp đơn xin chuyển ngành, tôi còn mừng giùm nó. Ở đây bao nhiêu năm, về quê cậu tìm đại một đồn cảnh sát hoặc phụ việc văn phòng nhàn nhã chắc hẳn không khó khăn gì. Nếu tôi giao tư liệu này lên, tương lai cậu ấy sẽ không còn. Cậu ấy còn trẻ, còn cuộc đời phải sống, không biết sao mà người nhà cậu ấy thờ ơ bỏ mặc, bao nhiêu năm nay chưa từng thấy đến tìm hay gọi một cuộc điện thoại cho cậy ấy. Nếu tương lai nửa đời sau của cậu ấy cũng bị hủy hoại, cậu ấy lại bị bệnh tim, không thích hợp làm những việc nặng nhọc, tôi lo sau này cậu ấy làm gì để sống qua ngày.” Lão Đường nói mà vành mắt đỏ lên, một người bốn năm chục tuổi, nói đến đứa lính do mình tự tay dẫn dắt, ông không đành lòng, không nhẫn tâm tự mình đi tố giác, hủy hoại tương lại Đổng Tự, cảm giác này không ai có thể hiểu.
“Lão Trần, chắc cậu sẽ biết rõ ràng hơn tôi. Hôm trước cậu còn cố tình đến tìm tôi, dặn tôi không được đưa phương thức liên hệ của Đổng Tự cho đồng hương cậu. Có phải cậu biết chuyện gì không? Có phải Đổng Tự gặp chuyện gì khúc mắc trong lòng nên mới nói chuyện này lừa tôi?” Lão Đường nghĩ mãi không ra, cầu cứu Trần Hoài. Ông hy vọng Trần Hoài có thể nói đáp án ông mong muốn.
“Đây là tự anh ấy phạm phải sai lầm. Anh ấy muốn giũ sạch quá khứ trước khi bắt đầu lại, anh cứ chấp nhận sự lựa chọn của anh ấy đi. Chỉ có điều tôi có một phần tài liệu, là những việc anh ấy giúp chúng tôi trong hành động lần này, trong đó có xác nhận của mọi người, công lao đều thuộc về Đổng Tự. Đến lúc đó, chúng tôi sẽ báo cáo chi tiết với cấp trên về tình hình thực tế, sẽ có lợi trong việc xem xét án phạt của anh ấy.” Trần Hoài đưa hồ sơ trong tay anh cho lão Đường.
Rõ là anh có chuẩn bị sẵn sàng.
Cả lão Đường và Lâm Giản đều sững sờ.
Nhưng lão Đường phản ứng nhanh hơn, nhận tài liệu rồi vội vàng mở ra đọc, trang cuối còn kèm theo một bản đồ vẽ tay, sau khi sử dụng còn dính chút bùn, giấy hơi ố vàng.
Trước đó lão Đường nhìn thấy nội dung email mà Đổng Tự gửi thì biết chuyện đã kết thúc. Mà tài liệu Trần Hoài mang đến là cọng rơm cứu mạng cho Đổng Tự.
Lão Đường muốn dùng hết sức mình bảo vệ Đổng Tự, ông đọc tài liệu Trần Hoài mang đến, rồi bắt đầu sửa sang lại hồ sơ tư liệu của Đổng Tự từ khi đến đồn biên phòng, biểu hiện và những công lao của anh trong những năm qua ở đây.
Trần Hoài và Đổng Tự quen biết không nhiều mà còn làm thế, ông là người lãnh đạo trực tiếp của Đổng Tự, ông phải dốc hết sức để kéo Đổng Tự về.
Từ đồn biên phòng đi về, Lâm Giản vẫn luôn im lặng.
Trần Hoài tập trung lái xe.
Trở về đến đồn cảnh sát, ngừng xe lại thì trời chạng vạng tối, sớm hơn anh dự tính. Chân trời hoàng hôn vàng rực, nhuộm hết đất trời trong ánh sáng rực rỡ.
Trần Hoài nhìn cô tâm sự nặng nề, có lẽ lo lắng vì chuyện Đổng Tự. Cô đi về phòng, anh cũng đi theo sau cô, ngồi song song với cô trên mép giường.
“Đừng lo, Đổng Tự không có việc gì lớn đâu. Nếu thuận lợi thì ngày mai anh ấy đến cục cảnh sát lấy lời khai, không có vấn đề gì thì có thể áp dụng xử lý đặc biệt, đến lúc đó có thể quay về Hàng Châu giải quyết việc của anh em.” Trần Hoài cho là cô lo lắng vì chuyện Đổng Tự, lên tiếng an ủi.
“Dạ, em biết.” Lâm Giản gật đầu.
“Vậy em còn lo lắng chuyện gì?” Trần Hoài thấy cô có vẻ nặng nề, lại như đang rơi vào trầm tư suy nghĩ, anh không hiểu ra sao.
Cô im lặng một lúc lâu, chợt ngẩng lên, nhẹ nhàng nói: “Trần Hoài, cảm ơn anh---” Tuy là tiếng cảm ơn này nghe khách sáo, nhưng lúc này, ngoài lời cảm ơn này, cô thực sự không tìm được bất kỳ từ ngữ nào khác thích hợp hơn.
Đúng vậy, cảm ơn.
Cảm ơn anh đã phải vào sinh ra tử nhưng lại dễ dàng đem chiến công to lớn của mình nhường cho Đổng Tự, chỉ cần để Đổng Tự có thể lấy công lao bù đắp lỗi lầm của mình càng nhiều càng tốt.
Cảm ơn anh tính toán lo liệu trước sau để có thể chu toàn kế hoạch.
Trước đó, anh và Đổng Tự không hề quen biết.
Tất cả những điều anh làm hiển nhiên chỉ là vì cô.
Tuy cô biết trong mắt anh, những chiến công, thành tích này anh không để trong lòng. Nhưng mà, cô vẫn muốn nói lời cảm ơn với anh.
“Cảm ơn? Nghĩ lâu vậy rồi nói với anh thế à?” Anh nghe vậy thì buồn cười, ôm eo cô như trừng phạt, hôn nhẹ lên trán cô như trấn an.
Cô cảm nhận được nụ hôn của anh, không cam lòng yếu thế, lòng bàn tay chống lên vai anh, hôn trả lại.
Khả năng lĩnh hội của cô không tồi, được anh dẫn dắt vài lần cũng đã quen đường thuộc lối.
Cô nghiêng người, một tay nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, chủ động cạy mở môi răng anh, anh cũng ăn ý phối hợp.
Thế gian trần tục, một khi trái tim mở ngõ thì sẽ nghĩ đến việc hợp nhất tâm – thân.
Anh bị cô chủ động hôn môi không bao lâu đã động lòng, đưa cô áp xuống giường.
Nụ hôn anh đi từ cổ cô xuống dần, bàn tay to đã từ vạt áo dò lên trên.
Cô không kháng cự, vòng tay lên vai anh, đợi chờ anh bước bước tiếp theo.
Trời đất làm chứng, gió làm mai mối, cô nguyện ý trao mình cho anh.
Trần Hoài nhanh chóng cởi quần áo trên người cô, lòng bàn tay anh đốt lên từng nhóm lửa trên người cô.
Hô hấp hai người dần nặng lên.
Không chỉ đơn thuần như vậy, Trần Hoài ngồi dậy, cũng nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình.
Lần chưa hoàn thành ấy…, thực ra hai người đã mong đợi nó từ rất lâu.
Nói cách khác, có lẽ trong suy nghĩ hai người điều đó đã xảy ra từ lâu.
Anh từ xương quai xanh cô đi xuống, lòng bàn tay từ dọc theo đùi cô đi lên nơi tròn đầy kia, nhẹ nhàng xoa nắn. Lâm Giản vô thức phát ra tiếng, vào tai anh cũng dấy lên trong anh một trời lửa nóng.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chờ giao mình cho anh, thực sự hòa vào anh.
“Giản Giản---” anh nhẹ nhàng gọi tên cô, giọng khàn khàn trầm ấm làm lòng người điên đảo.
“Dạ.” Cô khó khăn lên tiếng, nhận ra được vật cứng rắn của anh chạm đến mình. Mới vừa vào một chút thì đã kẹt ở đó đúng như anh dự đoán, tựa như đoán sẽ có cảm giác xé rách đau đớn truyền tới, thân thể cô hơi cứng lại nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh, cổ vũ anh tiếp tục…
Lòng bàn tay anh lại vỗ vễ xoa nắn nơi mềm mại đẫy đà kia. Anh hôn lên đôi môi anh đào của cô, đầu lưỡi đảo nhẹ để cô thả lỏng hết mức có thể.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng thả lỏng bản thân. “Trần Hoài---” cô kêu tên anh, bàn tay ôm lưng anh nhẹ nhàng vuốt ve, ý bảo cô đã sẵn sàng.
Giọng Lâm Giản vừa rơi xuống, cửa đồn cảnh sát bỗng có tiếng nổ lớn, ở đây dân cư thưa thớt, luôn luôn yên tĩnh, hơn nữa hai người đang chú tâm vào việc riêng nên không tiếng động vang rền không hề báo trước kia rơi vào tai khiến người ta cực kỳ kinh hãi.
Lâm Giản kinh hoàng, cả người run lên, trong tiềm thức cô nghĩ cửa đồn cảnh sát có tiếng nổ, phản ứng đầu tiên của Lâm Giản là Bao Đỉnh, kẻ đã bỏ trốn, đến trả thù.
“Anh chạy ra ngoài xem có chuyện gì! Đám Diêu Hỉ đâu?” Cửa phòng cô ban nãy anh theo chân cô đi vào chỉ tiện tay khép hờ cửa lại, không đóng kín, tấm rèm được thả xuống che lại. mặc dù có ánh sáng nhưng không thể thấy hết động tĩnh bên ngoài. Lâm Giản kinh hãi theo phản xạ có điều kiện đẩy bật anh ra, Trần Hoài không phòng ngừa bị cô đẩy mạnh ngã qua một bên. Lâm Giản nhanh chóng ngồi dậy, mặt lo lắng hoảng hốt. Cô theo phản xạ mà ngồi dậy muốn mặc lại quần áo chạy ra ngoài xem, một tay vô thức vỗ vỗ ngực tự trấn an, vừa rồi cô thật sự bị dọa rất sợ.
“Không có gì.” Trần Hoài hít một hơi, một lời khó nói hết, khóe miệng giật giật, tiện tay lấy lại quần áo Lâm Giản đang cầm trên tay.
“Chúng ta mau ra ngoài xem có chuyện gì chứ.” Tiếng nổ lại tiếp tục vang lên, có mùi lưu huỳnh như khói thuốc súng truyền tới, Lâm Giản nôn nóng thúc giục, hoàn toàn quên mất một giây trước đó hai người sắp sửa gạo nấu thành cơm.
“Đùa nghịch lung tung thôi, không có gì đâu. Đừng lo.” Đốt lửa dễ dập lửa khó, Diêu Hỉ và Hà Đằng Long đúng là mấy tên ‘được việc thì ít hỏng việc thì nhiều’! Trần Hoài chán nản không muốn bình luận về hai tên này nữa.
Mấy tiếng đồng hồ trước, lúc mặt trời còn chói chang trên trời, ban ngày ban mặt, sáng nay anh cố ý chạy ra ngoài mua rất nhiều pháo hoa, mặc dù chỉ là loại có đốt hết trong một phút cũng không nhìn ra hình hoa văn gì. Trần Hoài tự nhận mình là người không lãng mạn nên tin vào ý tưởng của hai tên kia, nghĩ sẽ làm cho Lâm Giản niềm vui bất ngờ, bây giờ lại hóa ra hỏng bét. Mất công anh ngày nay phải chạy đến huyện, Trần Hoài hiếm khi mắng thầm trong bụng, bế tắc.
“Cứ phải đi xem thế nào đã chứ.” Lâm Giản hoàn toàn không hay biết gì, tiếng nổ vang trước đó làm cô không an lòng, cô giục Trần Hoài nhanh mặc quần áo vào đi ra ngoài.
“Yên tâm, không có chuyện gì hết.” Trần Hoài biết nguyên nhân, bình tĩnh nói rồi lại kéo Lâm Giản vào ngực mình, nhanh chóng muốn làm tiếp việc còn dang dở.
Hà Đằng Long, Diêu Hỉ xung phong nhận việc hỗ trợ cho Trần Hoài, hai người tự nhận thấy kế hoạch chu toàn. Trước tiên là để Trương Diệu Tổ dẫn Lâm Giản đến biển hoa để nói chuyện với Trần Hoài, tăng thêm tình cảm nọ kia.
Chờ tới khi nhân sinh quan thế giới quan giá trị đều đã tăng tiến, Trần Hoài đưa Lâm Giản về. Khi màn đêm buông xuống, sẽ có một đại tiệc pháo hoa rực rỡ, Lâm Giản sẽ không thể không cảm động trước sự lãng mạn của Trần Hoài.
Trước đó Hà Đằng Long giao hẹn với Diêu Hỉ, khi nào thấy anh ra hiệu thì sẽ đốt pháo. Nào ngờ vừa rồi anh ta bị con gì đó đốt, tay ngứa điên nên Hà Đằng Long giơ tay đập bôm bốp. Diêu Hỉ tưởng ám hiệu, lập tức mở những đồ che chắn ra, châm lửa đốt pháo.
Hà Đằng Long nhìn pháo hoa bay lên trời cạn lời cứng họng, anh thật sự muốn chẻ đầu Diêu Hỉ ra xem trong đó có gì mà có thể hiểu sai ý anh như thế.
Trần Hoài chưa đưa Lâm Giản ra nhìn màn tiệc lãng mạn anh tự tay chuẩn bị. Nếu Diêu Hỉ đã lầm đốt pháo trước khi Lâm Giản xuất hiện thì xem như công của Trần Hoài thành công cốc, Hà Đằng Long bảo Diêu Hỉ đi kêu Lâm Giản ra xem, còn mình thì lấy cớ đi vệ sinh trốn trước. Nếu lỡ Trần Hoài tìm bọn họ tính sổ thì tới lúc đó hỏi gì anh cũng không biết thì coi như không sao.
Dù gì cũng phải mặc kệ mà chụp cái mũ này lên đầu Diêu Hỉ…
Nén bi thương.
Hà Đằng Long chạy về hướng nhà vệ sinh, còn không quên thương tiếc giùm Diêu Hỉ.
Sau một hồi nỗ lực, Trần Hoài đã quay lại sẵn sàng cho những việc ban nãy. Lâm Giản thấy anh bình tĩnh như không có chuyện gì, cô miễn cưỡng tự thuyết phục bản thân bỏ qua tiếng ồn đinh tai nhức óc bên ngoài, cố gắng điều chỉnh bản thân, thả lỏng chờ anh…
“Lâm Giản, nhanh ra ngoài xem pháo hoa đi! Bất ngờ chưa? Vui không?” ngoài cửa đột ngột vang lên tiếng Diêu Hỉ, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, có vẻ anh sợ Lâm Giản chậm trễ sẽ bỏ lỡ thời điểm pháo hoa rực rỡ nhất nên Diêu Hỉ chống nạng chạy như điên qua đây, khi gọi còn thở phì phò.
Vui thì không, bất ngờ thì có, cô bị Diêu Hỉ đột ngột xuất hiện trước cửa hoảng hốt tới mức muốn lên cơn đau tim…
“Chết tiệt!” Trần Hoài mới nghe thấy tiếng Diêu Hỉ đã giấu Lâm Giản dưới người, “Cút!” Anh lại hét thêm một câu kinh thiên động địa.
Diêu Hỉ đứng bên cạnh cánh cửa mới mở ra một nửa đã bị Trần Hoài mắng lui về, anh chỉ mơ hồ biết hai người đang phát sinh chuyện không thể miêu tả, vừa rồi đi rất vội nên cơ bản là anh chưa thấy được gì.
Tuy là vậy nhưng anh rất hiểu chuyện mà chống nạng khập khiễng quay người.
Ờ… hình như… anh lại vô tình phá hỏng chuyện…
Giọng Trần Hoài đằng đằng sát khí.
Không biết hậu quả có nghiêm trọng lắm không…
Diêu Hỉ thấp thỏm run rẩy chưa từng thấy.