ĐÈN SÁNG KHI NGƯỜI ĐẾN

Lâm Giản vào nhà tắm tắm. Ám ảnh sạch sẽ của cô nói tái phát là tái phát, cô không thể kiểm soát được bản thân.

Cô mở nước đầy bồn tắm, chìm cả người dưới nước, đến khi ngộp thở thì mới chui đầu khỏi nước. Cô lại chà người hết lần này đến lần khác không mệt mỏi.

Đến khi Lâm Giản ra khỏi nhà tắm đã là mấy tiếng sau.

Sau khi ngâm mình trong nước ấm lâu như vậy, lòng bàn tay cô trắng bợt, phần cổ tay lộ ra ngoài thì bị kỳ cọ mạnh đến đỏ ửng lên.

Cô còn không nhớ đến việc phải lau khô tóc, đi luôn đến giường.

Mất hồn mất vía.

Trần Hoài cầm khăn lông khô đến bên giường định lau tóc giúp cô. Nhưng điện thoại anh đã reo lên.

Nghe tiếng chuông điện thoại quấy rầy, Lâm Giản ngẩng đầu lên nhìn ảnh.

Trần Hoài nhận máy, nói không mấy câu thì đã cúp.

“Giản Giản, bây giờ anh có việc ra ngoài một lúc. Lát nữa về anh sẽ nói với em, em đi nghỉ trước nhé.” Trần Hoài giải thích ngắn gọn, nói rồi định đi ra ngoài.

Phùng Dật về đến nhà, Phùng Chương đã đợi cô trong phòng làm việc.

Người cảnh vệ nhìn sắc mặt nặng nề của Phùng Chương, hiểu ý rời đi.

“Hôm qua con đi đâu?” Phùng Chương ngồi ở bàn làm việc lật lật báo.

“Dạ, đi tìm Trần Hoài.” Phùng Dật đáp.

Ngay khi cô vừa cất lời, cái ly trên tay Phùng Chương đã ném thẳng vào người cô, ‘xoảng’, mảnh thuỷ tinh vỡ rơi đầy đất.

Người bảo mẫu trong phòng khách đứng ngồi không yên nhưng bà không dám vào khuyên nhủ nửa câu.

“Đã bao nhiêu năm vậy rồi mà vẫn không biết trời cao đất dày, nếu không phải ông đây che lương tâm lại mà giữ mày, mày cho là chuyện năm đó dễ dàng chìm xuồng như thế sao!”

“Giữ lại con? Ba không phải cố ý để con trốn đi thật xa rồi đó sao, nhưng con không giết người, vì sao con phải như tên trộm mà trốn đến nơi xa lạ như thế! Con đã trốn nhiều năm thế rồi, con còn phải trốn bao lâu!” Phùng Dật lần đầu tiên phản bác. Trần Hoài đã có người yêu, thế giới của cô đã đảo lộn, ngay cả Phùng Chương nghiêm nghị vậy cũng không còn quá đáng sợ.

“Không phải mày giết? Bản thân mày biết là có phải mày giết hay không. Nếu không phải tao kịp thời cho người phá huỷ đoạn nói chuyện của mày với Nghiêm Phong để không ai còn có thể kiểm tra, Trần Hoài sẽ cho mày sống yên ổn đến bây giờ sao?” Khi Phùng Chương nói, tay phải ông giơ lên đập xuống bàn, mặt bàn chấn động, đống sách chồng chất trên bàn ngã xuống đất, vung vãi hỗn độn.

“Nếu không hiểu thì đừng quay lại ngôi nhà này nữa. Nhìn thấy mày là khiến tao nhớ tới chuyện trái lương tâm duy nhất trong đời mình!” Phùng Chương cực kỳ giận dữ, nói rồi quay về phòng mình.

Phùng Chương mất vợ ngay khi còn trẻ, không hề kết hôn lại. Thấy Phùng Dật từ bé đã có thiên phú, là một hạt giống tốt, ông cố ý đưa cô vào quân đội huấn luyện, ông vốn dĩ hy vọng cô sẽ làm nên chuyện, không ngờ tất cả đều bị chính cô huỷ hoại.

Phùng Chương rời đi, Phùng Dật lau nước mắt bước ra ngoài.

Dì bảo mẫu túm lấy cô, “Cha con chỉ đang tức giận thôi, chờ ông nguôi giận thì sẽ không sao, con đừng lo.”

“Con ra ngoài hít thở không khí chút.” Trong nhà Phùng Dật gần gũi với bảo mẫu hơn cả. Cô đáp lại một câu rồi quay người đi ra ngoài.

Trước kia hầu hết thời gian đều ở trong quân đội, sinh hoạt là một vòng khép kín, ngay cả điện thoại di động để liên lạc cũng phải nộp lên đúng giờ, hiếm khi có cơ hội liên lạc với bên ngoài, mấy năm sau đó lại ở nước ngoài, thực ra ở đây gần như cô không có bạn bè.

Phùng Dật đi ra ngoài dạo loanh quanh, đến cửa hàng tiện lợi mua mấy chai rượu trắng, cuối cùng gọi taxi đến nghĩa trang liệt sĩ.

Năm đó Nghiêm Phong và Tiêu Dũng hy sinh thì được truy tặng liệt sĩ, cả hai được chôn cất ở đây.

Phùng Dật đến nghĩa trang, nhân viên ngăn không cho cô vào. Phùng Dật lấy những giấy tờ mà trước kia xem như phế thải ra đưa họ, nhân viên trực xem xét mới một lúc rồi mới cho cô vào.

Phùng Dật đi tới trước mộ Nghiêm Phong, cô ngồi bệt xuống đất, khui rượu uống một mình.

Ngay từ đầu Nghiêm Phong không biết cô và Trần Hoài là thế nào.

Nhưng Trần Hoài rất nhanh đã biết được mối quan hệ giữa cô và Nghiêm Phong.

Trần Hoài không ghen như cô mong muốn.

Ngày kết thúc hành động, vụ bắt giữ xem như chắc chắn thành công, chỉ chờ bọn buôn ma tuý lọt vào đoạn đường đã phục kích.

Từng người báo cáo những quan sát của mình tại điểm mai phục theo thông lệ. Năm người họ trải qua nhiều lần hành động không hề có một sai lầm, có thể nói là những cộng sự tốt nhất của nhau. Thông thường những lúc này, họ còn có thể thì thầm đùa giỡn vài câu khuấy động không khí, đây là phương thức thư giãn họ tự nghĩ ra, không làm ảnh hưởng đến hiệu quả chiến đấu.

“Lâm Tam, mọi thứ bình thường.” Đây là biệt danh của Phùng Dật. Báo cáo xong, Phùng Dật chuyển sang kênh bộ đàm của Trần Hoài, “Nghiêm Phong đang theo đuổi em, Trần Hoài, anh thấy sao?”

“Nghiêm Phong chân thành nên đừng làm tổn thương cậu ấy. Nếu em thật tình đối với cậu ấy, chúc mừng hai người. Chúng ta dừng ở đây.” Đây là câu trả lời của Trần Hoài, là phong cách nhất quán từ trước đến nay của anh.

Có tiếng rè rè nhiễu sóng, tín hiệu đột nhiên bị lệch, cô không nghe được Trần Hoài nói gì tiếp theo đó. Phùng Dật chỉnh lại kênh, “Theo em biết thì Nghiêm Phong là người giỏi nhất trong đội. Anh thấy bị cắm sừng cũng không quan trọng? Nếu thật sự là vậy thì Trần Hoài, anh đúng là bạn trai vĩ đại nhất trong lịch sử. À không phải, bạn trai cũ.” Phùng Dật giễu cợt, trong tầm mắt cô đã xuất hiện tên buôn ma tuý đi đầu đang bước vào khu vực mai phục của họ, Phùng Dật định thần lại, chuẩn bị ngắt kết nối với Trần Hoài.

Đột nhiên bên tai nghe lại vang lên giọng ngập ngừng của Nghiêm Phong, “Phùng Dật, em và Trần Hoài…” Nghiêm Phong khi gọi tên cô thì máu nóng đã bốc lên bừng bừng.

Một giây trước thôi anh mới biết mình đã bị Phùng Dật lợi dụng. Nực cười nhất là từ trước tới giờ anh vẫn xem Trần Hoài là anh em thân thiết nhất của mình.

Phùng Dật không ngờ mình quờ quạng thế nào mà lại kết nối nhầm với bộ đàm Nghiêm Phong, vội vàng cắt đứt kết nối.

Đây là sự cố thông tin liên lạc.

Những lời Nghiêm Phong nghe được là lời nói đùa.

Sau khi kết thúc hành động, cô sẽ giải thích thế với Nghiêm Phong.

Nhưng mà đã quá muộn.

Trong đầu cô nghĩ ra lời giải thích như thế, đã nhìn thấy nơi Nghiêm Phong phục kích phát ra một tiếng động nhỏ, có vẻ là khi Nghiêm Phong giật tai nghe ra phát ra tiếng động rất nhỏ ấy.

Tên buôn ma tuý vốn đang cảnh giác cao độ ngay lập tức nhận ra tiếng động bất thường, tuy chưa thấy chính xác chỗ ẩn náu của Nghiêm Phong nhưng đã lia súng về hướng đó, điên cuồng nã đạn, cành cây lá cây bay tung toé trong rừng.

Đó là lỗi của cô.

Nếu như ngày thường, hẳn là Nghiêm Phong đã kịp thời phản ứng tránh đi. Nhưng là ngày đó, Nghiêm Phong sơ suất phạm phải sai lầm chưa từng có.

Hẳn là do anh đang thất thần.

Tiêu Dũng ở vị trí gần Nghiêm Phong nhất, không màng mưa bom bão đạn muốn kéo Nghiêm Phong về nơi an toàn cũng bị trúng đạn.

Giống như hiệu ứng quân cờ domino.

Trần Hoài ở vị trí cách xa Nghiêm Phong nhất cũng lao tới, sau đó đã kết thúc trận chiến đấu này nhanh chóng.

Phùng Dật uống một hơi cạn sạch chai rượu mạnh, cô lấy di động ra bấm số Trần Hoài. Lúc ở đồn cảnh sát biên phòng cô đã hỏi người đồng nghiệp mới đến hỗ trợ Tây Tạng để có được số của Trần Hoài, người đó không biết quá khứ của cô và Trần Hoài, nghĩ cô có việc gấp tìm anh nên đưa số Trần Hoài cho cô.

Không lâu sau điện thoại được kết nối.

“Trần Hoài, em tới thăm Nghiêm Phong, em rất hối hận. Đáng lẽ em nên nói tình hình thực tế cho anh biết sớm hơn.” Phùng Dật say khướt nói.

“Tình hình thực tế gì?” Trần Hoài nhíu mày.

“Đến đây, em nói trực tiếp với anh. Mỗi ngày ôm bí mật này em thật sự vất vả quá.” Phùng Dật nói rồi lại ợ lên.

“Cô đợi tôi ở đấy. Tôi qua ngay.” Trần Hoài đáp.

Trần Hoài cúp điện thoại, anh chưa đi đến phòng khách thì Lâm Giản vốn đang nằm yên ổn trên giường chợt bật dậy, đi chân trần xuống đất, túm lấy tay anh từ phía sau.

Trần Hoài xoay người lại, sắc mặt cô tái nhợt, “Trần Hoài, bây giờ em không ổn, anh ở lại với em.”

“Bây giờ anh có việc gấp cần giải quyết, Giản Giản, anh sẽ quay về giải thích tất cả với em.” Chuyện năm đó của Nghiêm Phong và Tiêu Dũng luôn canh cánh trong lòng anh suốt bao năm qua, có lẽ do họ rời đi quá đột ngột. Ngày đó anh đã giết rất nhiều người, vì vậy anh cũng hiếm khi hồi tưởng lại cảnh tượng ngày hôm đó. Anh mơ hồ cảm nhận có việc gì đó nhưng không biết nguyên nhân nào khiến Nghiêm Phong phạm phải sai lầm cơ bản như thế.

Có lẽ, chân tướng sự việc sẽ sáng tỏ vào đêm nay. Cho dù sự thật không phải như anh nghĩ, anh vẫn muốn tìm ra manh mối.

“Giản Giản, đợi lát nữa anh quay về sẽ giải thích tất cả với em.” Trong lúc này, khao khát biết được sự thật của anh về câu chuyện phủ đầy bụi bặm năm xưa lớn hơn mọi thứ. Anh rút tay lại, Lâm Giản lại dùng sức giữ anh lại.

Bình thường cô không vô cớ gây chuyện thế này.

Nhưng anh vẫn đi về trước, không hề chần chừ mà dùng lực mở những ngón tay cô ra, nhanh chóng sải bước ra ngoài.

Vừa rồi cô giữ rất chặt, bất ngờ bị Trần Hoài cạy tay ra nên mất điểm tựa, suýt tí nữa Lâm Giản đã loạng choạng ngã xuống.

Chỉ mấy giây, Trần Hoài đã biến mất ngoài cửa.

Lâm Giản một mình nhìn phòng khách mênh mông, cô xụi lơ ngã người xuống đất, căn nhà trống rỗng này làm cô sợ hãi, nhất là trước đó ở đây từng có hình bóng Trần Hoài.

Trần Hoài đi không đến nửa giờ.

Lâm Giản cũng đi.

Cô muốn đi gặp Lâm Cương.

Bởi vì cô bắt đầu sợ hãi. Thật ra cô cũng không biết mình đang sợ cái gì. Khi cô sợ hãi, phản ứng đầu tiên luôn là đi tìm Lâm Cương. Cô sợ căn bệnh trầm cảm lại một lần nữa nhốt cô vào trong bóng tối mịt mùng, không cho cô trở mình.

Cô muốn giữ Trần Hoài lại giúp mình vượt qua chuyện này, nhưng Trần Hoài có nhiều việc quan trọng hơn là ở cùng cô. Cô phải đi gặp Lâm Cương.

Lâm Cương sẽ giúp cô thoát khỏi căn bệnh trầm cảm chết tiệt này.

Cô sẽ không bị hạ gục.

Lâm Cương tuy không thực sự hy sinh khi đang làm nhiệm vụ, nhưng cuối cùng anh được chôn cất trong nghĩa trang bên đó.

Nửa đêm, Lâm Giản một mình lái xe về nghĩa trang.

Trần Hoài bắt taxi đi thẳng đến nghĩa trang, anh biết vị trí mộ của Nghiêm Phong và Tiêu Dũng. Không mất nhiều công sức là đã đến nơi, quả nhiên Phùng Dật dựa vào mộ Nghiêm Phong, say bí tỉ.

Nhìn thấy Trần Hoài, Phùng Dật lảo đảo đứng lên, nói với Trần Hoài: “Anh đến nhanh thật.” Cô say đến độ đứng không vững.

“Tôi muốn biết sự thật.” Trần Hoài mơ hồ lo lắng cho Lâm Giản đang ở nhà, cô có vẻ không ổn, anh cần nhanh chóng quay về.

“Sự thật gì?” Phùng Dật say mèm cười ngây ngô.

“Phùng Dật, nếu cô chỉ lừa tôi đến đây thì từ nay về sau tôi không hoan nghênh cô xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa.” Trần Hoài nghiêm nghị.

“Không chào đón? Tại sao tất cả đều dùng giọng điệu thế này với em chứ? Rốt cuộc là em đã đụng chạm tới ai? Ba em cũng vậy, ông còn buộc tội em, vu khống em giết người! Trần Hoài, anh nhìn thấy em giết người sao? Sao em có thể giết đồng đội của mình? Tại sao ba em lại chỉ trích em? Nghiêm Phong chết em cũng không chịu nổi. Nhưng mà anh ấy không phải em giết, tại sao các người đều đổ lên đầu em!” Phùng Dật gào lớn. Sau khi hét hết những lời đó thì cô có vẻ nhẹ nhõm, thẫn thờ buông mình xuống đất.

Trần Hoài nhìn những vỏ chai rượu rỗng không trên đất. Cô đã say như chết. Anh hít sâu một hơi, cố gắng không để Phùng Dật quấy rầy trận tuyến. Để mặc cô một mình trước bia mộ thì dù thế nào âm khí trong nghĩa trang cũng quá nặng nề, tóm lại không ổn. Trần Hoài lại hít sâu môt hơi, cố giữ mình không nóng nảy. Anh đỡ Phùng Dật đi xuống núi.

Ở đây có nhiều bậc thang, tầm nhìn không tốt. Trần Hoài đỡ Phùng Dật đi xuống chân núi, anh định đưa Phùng Dật đến cổng bảo vệ thì mình sẽ quay về với Lâm Giản.

“Ba em cũng vậy, ông còn buộc tội em, vu khống em giết người! Trần Hoài, anh nhìn thấy em giết người sao?” Anh đỡ Phùng Dật say khướt đến cổng bảo vệ, trong đầu lặp đi lặp lại lời Phùng Dật ban nãy.

Khi say thì nói thật, phần lớn đều có manh mối, không phải là tin đồn vô căn cứ.

Chắc chắn anh đã bỏ sót điều gì đó.

Chắc chắn là vậy.

Anh lặp đi lặp lại lời Phùng Dật, vì vậy nhanh chóng đỡ Phùng Dật đến cổng bảo vệ, không chú ý đến ánh đèn xe chói mắt đang hướng tới.

“Trần Hoài, anh nhìn thấy em giết người sao?”

“Ba em cũng vậy, ông còn buộc tội em, vu khống em giết người!”

Những câu này của Phùng Dật không ngừng lặp lại trong đầu anh, khiến anh chấn động.

Vu khống em giết người! Trần Hoài bất giác lặp lại, trong đầu chợt loé lên suy nghĩ về tiếng động ngoài ý muốn ở nơi Nghiêm Phong ẩn náu.

Còn cả việc tín hiệu đột ngột bị ngắt, sau đó anh không nói chuyện với Phùng Dật.

Đường dây Phùng Dật bận, không biết đang nói chuyện với ai.

Thật ra anh muốn biết Nghiêm Phong đã trải qua những gì mới có thể phạm phải sai lầm sơ đẳng như thế. Nhưng mà sau khi anh quay về xem xét ghi chép, tất cả đều bình thường. Bây giờ nghĩ lại, khả năng là hồ sơ ghi chép có vấn đề. Việc tín hiệu liên lạc của anh bị ảnh hưởng, trong nửa phút Nghiêm Phong xảy ra chuyện, chắc chắn có điểm mà anh sơ suất.

“Trần Hoài, anh nhìn thấy em giết người sao?”

Anh lại nhẩm lại, đột nhiên cẩn thận suy nghĩ ngọn nguồn mọi thứ.

Sau khi anh hạ gục đám buôn ma tuý, bế Nghiêm Phong đầm đìa máu lên, khoé môi Nghiêm Phong mấp máy, sau bao nhiêu năm, anh vẫn chưa nghĩ ra được Nghiêm Phong muốn nói với mình điều gì, có phải là anh ấy không yên lòng gia đình mình nên muốn gửi gắm cho anh.

Mãi đến giờ khắc này, anh mới nghĩ ra, Nghiêm Phong nói xin lỗi anh.

Đáng tiếc, mất nhiều năm như vậy anh mới hiểu ra.

Lúc đó tín hiệu gián đoạn, có lẽ Phùng Dật vẫn đang nói. Nhưng mà đối tượng trò chuyện không phải là Trần Hoài, mà là Nghiêm Phong.

Theo tình ình khi đó, rất có thể Phùng Dật đã nhầm tưởng Nghiêm Phong là anh, nhất là sau khi anh nói chia tay, Phùng Dật chắc hẳn đã nói những lời không nên nói để kích anh.

Nghiêm Phong là người trọng tình nghĩa, khoảnh khắc biết được sự thật, trong lòng anh là khinh thường, hối hận, tức giận, phẫn nộ, bất kỳ cảm xúc nào làm anh phân tâm sẽ dẫn đến sai lầm tiếp theo. Trên chiến trường, một giây mất tập trung là đủ chết người.

Trần Hoài nghĩ thông suốt, máu trong người anh sôi trào, nhưng anh vẫn đứng ngây nơi đó.

Buồn cười nhất là, sự thật này, anh đã biết muộn màng sau bao nhiêu năm.

Khi anh đờ đẫn đứng đó, Lâm Giản đã dừng xe bước xuống.

Vừa xuống xe, cô đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Lâm Giản nghi ngờ bước lên vài bước, nhìn thấy Trần Hoài và Phùng Dật đang say mèm bên cạnh anh.

Cô cảm thấy chắc chắn mình đang nằm mơ, mỗi bước đi cô đều tự nói với mình như vậy.

Nhưng cô vẫn đi đến trước mặt anh.

“Trần Hoài, nếu anh muốn ra ngoài gặp cô ấy thì không cần thiết phải nói dối em. Thật đó.” Lâm Giản chợt mỉm cười. Cho dù cô không biết nụ cười của mình khó coi đến mức nào.

“Giản Giản, sao em lại ở đây?” Trần Hoài bừng tỉnh, anh không ngờ Lâm Giản đến đây, thật sự ngoài dự đoán của anh.

“Trần Hoài, ai mà không có quá khứ. Nhưng mà, anh cần gì giấu giếm cô ấy là mối tình đầu của anh. Tạm biệt mối tình đầu, hoặc là suy nghĩ lại, em không bận tâm. Nhưng mà cái em bận tâm chính là tại sao anh không thể quang minh chính đại nói với em một tiếng. Một bên vừa nhớ thương mối tình đầu năm cũ, một bên còn có thể giả vờ lăn giường với em. Trần Hoài, anh thật sự làm em cảm thấy ghê tởm.” Lâm Giản lên tiếng.

Ghen tuông làm người ta hồ đồ, cô cũng vậy.

Hiện giờ chắc hẳn gương mặt cô dữ tợn đáng ghét.

Nhưng cô không kiểm soát được bản thân.

Cô không biết mình làm thế nào để giải toả.

Tuy nhiên, có một sự thật là nửa đêm Trần Hoài bất chấp tất cả ra ngoài, đỡ Phùng Dật đang say ngủ là thật.

Trên đường cô đến đây, hai người chắc đã ôn lại cái gọi là ‘tình cảm chiến hữu”.

Đúng là làm người ta cảm động.

Thật nực cười.

Cô đã từng cho rằng mình là tình yêu duy nhất trong tim Trần Hoài.

Anh ở trong tim cô, cũng vậy.

Lâm Giản muốn bật cười, cười lên mà nước mắt lại lăn dài xuống mặt.

Ướt đẫm ngoài tầm kiểm soát của cô.

Cô quay người định về xe, còn chưa kịp đến xe, Trần Hoài đã đuổi theo cô. Trần Hoài buông tay, không chú ý đến Phùng Dật ngã ra đất, may mà nhân viên trực cổng thấy người lạ lái xe đến đây vào ban đêm nên đã đến gần, vừa hay đỡ được Phùng Dật.

Lâm Giản chưa mở được cửa xe thì Trần Hoài đã đuổi theo, chắn cửa xe không cho cô lên. Cô xoay người nhìn anh, tim như bị một lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào, máu bắn tung toé khắp nơi nhưng không đau bằng nỗi đau xót xa trong lòng.

“Giản Giản, không phải như em nghĩ.” Trần Hoài nắm lấy tay cô.

Nói đúng ra là bấm ở cổ tay cô.

Cô quay người, tầm mắt rơi vào bàn tay anh vì căng thẳng mà giữ chặt động mạch cổ tay cô, “Buông ra, em sợ bẩn.”

Trần Hoài sững sờ.

“Nếu là mối tình đầu thì sao anh lại ra nhanh vậy? Nhưng mà nhờ phúc của mối tình đầu, kỹ năng trên giường của anh đúng thật không tồi. Cứ kêu là có, còn lại miễn phí, em rất hài lòng.” Cô mở miệng đầy châm biếm, mười ngón tay bấu chặt lại khiến đầu ngón tay trắng bệch nhưng vì đêm tối nên không nhìn thấy. 

Bình luận

Truyện đang đọc