Lâm Giản đi đến lối vào nhà máy, cánh cửa cuốn màu vàng chỉ mở cao tầm nửa người, cô thận trọng đến gần, khom người đi vào.
Bên trong không có người, là một nhà máy bị bỏ hoang từ lâu. Đi vào bên trong, có thể thấy nhà máy này nối liền với một dãy nhà xưởng khác, chỉ có điều từ bên ngoài nhìn vào không thấy.
Lâm Giản ngồi xuống nhìn trên mặt đất, mặt đất bụi bặm nên có thể nhìn thấy dấu đế giày, cô lần theo dấu giày đi đến tòa nhà thứ hai, rất nhanh đi tới lối vài khu nhà xưởng phía sau.
Lâm Giản nhìn lại cánh cửa vẫn đang mở một nửa, dãy nhà xưởng to lớn tối om trong màn đêm, chỉ có ánh sáng nhỏ xíu lọt qua chỗ cuối nhà.
Lâm Giản xoay người, kêu thành tiếng: “Đổng Tự, tôi là Lâm Giản!”
Quả nhiên cô vừa dứt lời, bên cạnh cửa cuốn có bóng người bước ra, đế giày nện lên sàn xi măng lộp cộp, vang lên thê lương trong khu nhà xưởng rộng lớn.
“Từ Lhasa theo tôi đến đây, vất vả rồi.” Đổng Tự thở dài, giọng châm chọc.
“Ngay từ đầu anh đã phát hiện ra chúng tôi?” Lòng Lâm Giản chùng xuống, quả đúng như Trần Hoài dự đoán.
“Đương nhiên, nếu tôi không có ý thức phản trinh sát này thì 6 năm binh nghiệp chẳng phải là vô ích sao.” Đổng Tự nhàn nhã đi tới trước mặt Lâm Giản.
“Hẳn là anh biết mục đích của tôi khi đến đây.” Nếu anh ta đã biết thì Lâm Giản thẳng thắn nói rõ mục đích của mình.
“Làm sao tôi biết được?” Đổng Tự nở nụ cười đùa cợt.
“Thu tay lại đi, nhân lúc hiện giờ chưa có sai lầm lớn. Hiện giờ anh thu tay lại, đem những điều anh biết báo với cảnh sát, hiện giờ còn kịp, anh còn có thể tranh thủ lập công, đến lúc đó tôi sẽ tận lực giúp anh nghĩ cách để có được mức án nhẹ nhất.” Lâm Giản nói thẳng.
“Cô đến giúp tôi giảm nhẹ án, cô là gì chứ?” Anh ta đột nhiên tiến lên một bước, hơi cúi người, gần như dán vào mặt Lâm Giản.
Lâm Giản bị anh hỏi ngược lại, nhất thời nghẹn lời, sửng sốt vài giây rồi mới nói: “Thực sự xin lỗi.”
Đây là lần thứ hai cô xin lỗi anh.
“Thực xin lỗi? Cô cho rằng tôi cần câu này?” Đổng Tự cười lạnh lùng.
Đổng Tự ác độc, nóng nảy điên cuồng, đã không còn là chàng trai năm đó mà cô thoáng thấy trong album của Lâm Cương nữa.
Ước chừng thấy Lâm Giản đột nhiên trầm lặng, Đổng Tự đi đến chiếc ghế gỗ dài bên cạnh, lười biếng ngồi xuống, châm thuốc, chậm rãi hút thuốc.
Chiều hôm dần xuống, cô đã thích nghi với ánh sáng lờ mờ bên trong, vẫn có thể nhìn thấy cả người anh bao trùm trong làn khói mờ mịt, có lẽ nicotin trong khói thuốc đã có tác dụng, anh ta không còn cuồng loạn nóng nảy, chậm rãi phun khói thành vòng, từ từ mở miệng: “Tôi còn nhớ rõ 6 năm trước đến đồn biên phòng này, trước đó là ngày sinh nhật lần thứ 25 của tôi. Tôi đã thực hiện hành động to gan nhất đời mình, trong tiệc sinh nhật tôi đã giới thiệu Lâm Cương với gia đình tôi. Kết quả thế nào cô đoán xem?”
Lâm Giản chợt nhớ đến đêm đó Lâm Cương trở về nhà, cả người nồng nặc mùi rượu. Anh tuy thích rượu nhưng không bao giờ quá chén, lần đó là ngoại lệ.
“Đúng rồi, cô không có mặt ở đó, không đoán ra được cũng là chuyện bình thường.” Đổng Tự lấy điếu thuốc thứ hai mồi vào điếu thứ nhất, hút điếu thuốc thứ hai, “Tôi mới tuyên bố ở bên Lâm Cương, không đến nửa giờ thì ông tôi, người gần mừng thọ lần thứ 80 đã tức giận đến phát bệnh tim phải đưa vào bệnh viện cấp cứu. Cả nhà khuyên tôi nhận lỗi với ông, nói rằng đó chỉ trò đùa do tôi trẻ người non dạ nên nói năng không lựa lời thôi. Họ nhất định bắt tôi phải thừa nhận sai lầm, từ nhỏ đến lớn không có việc gì mà không theo ý tôi, duy chỉ có lần này thái độ họ kiên quyết, thậm chí còn nói nếu tôi không nhận lỗi thì sẽ cắt đứt quan hệ với tôi. Tôi đã làm gì sai? Tôi chỉ là thích một người đàn ông, tại sao tôi bị họ chê cười nhạo báng?” Anh lại rít hơi thuốc, giọng ngẩn ngơ, tựa như còn chưa nghĩ cặn kẽ ngọn nguồn của chuyện này rốt cuộc là gì?
Lâm Giản vô thức cắn chặt môi dưới, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi túa ra không ngừng. Cô sợ, sợ sẽ nghe thấy những điều mà cô không muốn nghe.
“Cũng may tôi đã dự đoán được phản ứng của họ, thực ra cũng không ngoài ý muốn. Tôi đã lên kế hoạch, tôi sẽ không theo ý họ, tìm một người phụ nữ phù hợp để kết hôn, thế là xong cả đời. Tôi đã hẹn với Lâm Cương, nếu người đời không muốn nhìn thấy chúng tôi, chúng tôi tìm đến nơi xa xôi nhất, trốn thật xa, đến nơi chúng tôi có thể sống cuộc đời của mình tự do tự tại, không e ngại ánh mắt thế gian. Mọi người có con đường của họ, chúng tôi cũng có con đường của mình. Anh ấy đồng ý, chúng tôi đã hứa với nhau.” Anh nói đến đây, giọng quyến luyến, như thể đã bước vào giấc mơ êm dịu nhất trong lòng mình, hoàn toàn khác với những gì cô biết trước đây.
Lòng bàn tay cô tiếp tục đổ mồ hôi lạnh, cô bắt đầu dao động.
Yêu sâu nặng bao nhiêu, giấu kín đến bấy nhiêu, thì hận cũng như vậy.
Cô không xác định được mình có thể thuyết phục một Đổng Tự trước mặt mình hay không, cô tự tin đem lá át chủ bài ra mặc cả, hiện giờ cô đã không còn chắc chắn.
“Nhưng mà đêm hôm đó, sau khi quay về nhà chưa đến một giờ, anh ta gọi cho tôi nói là cô có vấn đề,” anh cười chế nhạo, không còn vẻ dịu dàng của khoảnh khắc trước đó, “Tôi hỏi anh ta rốt cuộc là vấn đề gì, anh ta không nói, anh ta chỉ bảo tôi chờ một năm, anh ta nói cô chưa học xong trung học, anh ta thật sự không yên lòng. Chờ cô thi đậu đại học anh ta sẽ chủ động xin điều động về đây.”
Cô không biết sự tùy hứng của mình đã ảnh hưởng trực tiếp ảnh hưởng đến quyết định của Lâm Cương. Nhưng mà chắc chắn nếu lúc đó Lâm Cương không ở bên cạnh kéo cô lại, cô đã lạc lối không thể cứu vãn được từ lâu.
“Thật sự xin lỗi.” Cô lại mở miệng, xin lỗi.
Nhưng lần này, cô không nói thay Lâm Cương, cô xin lỗi vì chính mình.
“Tôi đồng ý. Tôi biết cô là nửa sinh mệnh của anh ta. Nếu anh ta có băn khoăn không yên lòng, tôi không thể không hiểu chuyện, tôi đồng ý. Cô tên Lâm Giản đúng không?” Anh đột nhiên gọi tên cô, không có vẻ nghiến răng nghiến lợi nhưng từng từ làm lòng người ớn lạnh, “Thật ra từ ngày đầu tiên tôi quen biết anh trai cô, tôi đã biết sự tồn tại của cô. Cô không biết có khi tôi ghen tị với sự tồn tại của cô. Anh ấy vừa học vừa làm, tiết kiệm từng đồng không dám ăn không dám mặc mà lại cho cô học trường học tốt nhất, để cô không cần lo lắng về ăn mặc. Anh ấy nói, con gái phải được nuôi dưỡng tốt, trước kia còn nhỏ không có năng lực, hiện giờ anh ấy phải dùng năng lực có được để cho cô có cuộc sống tốt nhất. Tôi chưa thấy người anh trai nào có thể làm được như thế, nếu không phải tôi biết xu hướng giới tính của anh ấy không như người bình thường, con mẹ nó tôi có thể cho là anh ấy có ý nghĩ loạn luân với cô!”
Cô vô thức rùng mình.
Những gì Đổng Tự nói đều là sự thật.
Từ khi cô có ký ức, Lâm Cương là sự bảo trợ duy nhất trên đời này của cô. Anh không chỉ là anh trai, trong trí nhớ cô thiếu tình yêu thương, sự quan tâm của cha mẹ, anh ấy bằng sức một người đã cho cô toàn bộ.
Cho nên những điều Lâm Cương day dứt, còn nợ ai, cô sẽ tận hết sức mình mà thay anh hoàn trả, cho dù chỉ là một điều rất nhỏ, cô cũng cố gắng hết sức lực ít ỏi của mình.
“Nhưng mà, kết quả thì sao, tôi ở một mình suốt một năm tại cái nơi mà đến chim còn không thèm ỉa. Lúc mới đến tôi bị sốc độ cao nghiêm trọng, ngực khó chịu, hô hấp cũng khó khăn. Nhưng mà tôi sợ cơ thể mình chịu không nổi sẽ bị khuyên quay về, tôi còn phải chịu đựng để người khác không biết. Tôi qua từng ngày, đếm từng ngày trôi qua trên đầu ngón tay, chịu đựng một ngày thì cách ngày anh ta đến đây sẽ gần hơn một ngày. Bệnh đau cơ tim cũng không đau đến mức không thể chịu đựng. Vất vả qua được một năm, anh ta nói nửa năm trước đã đi nằm vùng cho đội chống ma túy, lúc này họ sắp sửa thu lưới, nếu bại lộ thì kế hoạch sẽ thành phế thải. Anh ta lại bảo tôi cho anh ta một năm, chắc chắn anh ta sẽ toàn thân lui lại. Tôi lại tin một lần nữa.” Giọng Đổng Tự không giấu vẻ mệt mỏi, lại đốt điếu thuốc, hút vào nhả ra.
“Nhưng mà lại qua một năm, anh ta luôn luôn là đang làm nhiệm vụ, hành động chó má gì đó vĩnh viễn không bao giờ kết thúc. Chờ đến năm thứ ba, thật ra tôi đã biết, anh ta sẽ không đến đây, nhiệm vụ gì gì đó đều là cái cớ chó chết của anh ta. Tôi tìm thấy thông tin nội bộ biết được anh ta lại lập được công lao, chắc hẳn anh ta không nghĩ tới, tôi ở đây kiên trì chịu đựng làm việc, đến năm thứ ba khám sức khỏe thì phát hiện tim mình ngày càng to ra. Đi tuần tra qua một ngọn núi thì không thể thở nổi, có đôi khi tôi nghĩ, cứ thế này mà rời đi cũng tốt, ít ra có thể làm anh ta áy náy cả đời.”
Ánh sáng trong nhà càng tối lại, thậm chí cô không dám chớp mắt, sợ không cẩn thận sẽ làm gợn sóng lên.
Đổng Tự là bí mật duy nhất mà Lâm Cương giữ lại với cô.
Cô hiểu rõ hơn ai hết, lòng tự trọng của Lâm Cương mạnh mẽ đến thế nào.
Anh không cho cô biết, từ đó cô không bao giờ hỏi.
Thật ra không phải không hỏi, mà là không dám.
“Tôi bắt đầu thấy buồn chán. Có đôi khi một con giun trong đất bùn cũng đủ để tôi nhìn cả ngày trời. Chờ đến năm thứ năm, có một ngày tôi đột nhiên muốn rời đi. Tôi nhớ chốn phồn hoa đô hội, tôi nhớ bạn bè tiền hô hậu ủng. Họ nói đúng, gay không có tình yêu đích thực, cùng lắm chỉ là tình cảm nhất thời mà nói thế thôi. Nghe nói cha mẹ tôi còn chuẩn bị nhận đứa con nuôi để sau này phụng dưỡng, chăm lo cho họ lúc cuối đời. Họ chờ tôi trở về thừa nhận lỗi lầm của mình, chờ nhìn tôi cười châm biếm, chờ để tôi về khuất phục lỗi lầm của mình. Nhưng mà sao tôi lại làm vậy, tôi chịu đựng không nổi cũng không trở về. Tôi đã không quay lại vòng bạn bè, tôi không thể tiếp tục được nữa, nhưng mà tôi đã không còn nơi nào để đi.” Đổng Tự nói tới cuối thì tắt thuốc, đứng dậy.
“Vì vậy anh bắt đầu sử dụng ma túy, thử dời đi những đau khổ mà anh không nói hết.” Giọng cô run rẩy nhưng không có ý trách móc nặng nề.
“Thì đã sao? Tôi không thể thay đổi được quyết định của người khác nhưng ít ra tôi có quyền chà đạp cuộc đời của chính mình. 6 năm trước tôi đã từng chà đạp một lần rồi, thêm vài lần nữa thì cũng không thành vấn đề.” Anh cười khẩy, thản nhiên thừa nhận.
“Vậy sao anh lại dính líu đến người buôn lậu cổ vật Bao Đỉnh?”
“Triệu chứng phì đại tim của tôi ngày càng nghiêm trọng, một ngày nào đó sẽ chết. Anh ta vẫn còn ôm đống huân chương của mình, tôi thì lại yên lặng không một tiếng động mà chết đi, tôi thiệt thòi biết bao. Nếu tôi không thể hủy hoại anh ta, tôi tự hủy hoại bản thân vẫn được chứ, đúng không? Cô nói xem có phải không?” Anh nhẹ nhàng đáp, hoàn toàn không thấy gì sai.
“Anh trai tôi có để cái này lại cho anh.” Cô lấy di động trong túi ra, đăng nhập hộp thư riêng của Lâm Cương. Một email mà Lâm Cương để lại, nó chưa được đọc, có đính kèm file âm thanh.
Tiêu đề email là: Gửi Đổng Tự.
Trước đó, cô tôn trọng ý nguyện Lâm Cương, không tự ý nghe những gì anh để lại cho Đổng Tự.
Theo ánh sáng màn hình điện thoại, cô nhìn thấy vẻ mặt Đổng Tự, cố gắng kiềm chế hay là mong đợi, cô nhìn mà không hiểu. Cô chỉ hy vọng ghi âm mà Lâm Cương để lại cho Đổng Tự sẽ giúp Đổng Tự thoát khỏi lồng giam của chính bản thân mình.
Đổng Tự không lên tiếng.
Lâm Giản bấm vào email đó mở ra, bên trong không có chữ, chỉ một file mp3, cô bấm vào để phát.
“Tự, có lẽ em không thể nghe thấy điều này, nhưng anh vẫn không thể kiềm được muốn nói vài câu với em. Gia đình em có tiền sử bệnh tim, bây giờ ngẫm lại, anh thực sự lo lắng không biết em có thể thích ứng với khí hậu cao nguyên hay không. Anh đã tìm hiểu rất nhiều tài liệu về bệnh tim ở cao nguyên, chỉ mong em không mắc bệnh này.” Giọng Lâm Cương luôn trầm ấm, nhưng trong đoạn ghi âm này, giọng anh khàn khàn, thực ra là đã cố hết sức.
Lâm Giản xem lại ngày gửi thì đã là hai năm rồi. Khi đó, cảnh sát ập vào đấu súng với bọn buôn ma túy. Hoàn cảnh hỗn loạn, Lâm Cương đang cứu người thì bị vô số mảnh đạn của cảnh sát găm vào người, thính giác gần như điếc. Cũng vì vậy, sau khi bình phục thì anh đã trở thành tay chân thân tín của trùm ma túy lớn.
Có thể nhặt về được một mạng, đơn thuần là do may mắn chứ không phải phụ thuộc vào ý chí mạnh mẽ như người khác, đây là lời của bác sĩ điều trị.
“Mọi việc của anh đều tốt, em --- bây giờ có khỏe không?” Trong nhà xưởng trống trơn, giọng Lâm Cương tiếp tục vang lên trong bóng đêm, giọng anh run run, sau đó có tiếng lạch cạch, có lẽ là tiếng bật lửa.
Lâm Giản nghe được câu này, gợn sóng cố nén trong lòng cuối cùng cũng vỡ đê. Lâm Cương được cấp cứu suốt một ngày một đêm, ở trong phòng ICU quan sát mấy ngày mới được quay về phòng bệnh thường. Lúc đó cô đang ở học kỳ cuối năm thứ 3, bạn bè đang bận rộn chuẩn bị tìm nơi thực tập, chuẩn bị thi lên thạc sĩ, mà cô thì sợ hãi trông giữ ở bệnh viện, đó là khoảng thời gian đen tối nhất trong lòng Lâm Giản, may mà mọi nguy hiểm đã qua.
Đoạn ghi âm này, có lẽ là khi Lâm Cương tỉnh lại, nhân lúc không có người mà ghi lại.
Có lẽ câu nói cuối cùng này chạm đến chỗ sâu nhất trong lòng Đổng Tự, anh giơ tay nhận lấy di động của cô, thậm chí còn đưa sát điện thoại cô lên mặt mình, tựa như làm vậy thì mới gần với giọng nói đó hơn một ít.
Nhưng mà, nó vẫn yên tĩnh.
Tiếp tục chờ, tiếp tục yên lặng, yên lặng đến mức Lâm Giản cho là Lâm Cương đã kết thúc đoạn ghi âm này.
Đổng Tự cũng vậy.
Anh từ từ đưa điện thoại ra khỏi mặt mình, chuẩn bị đưa lại cho Lâm Giản, người nhìn bình thản hơn trước rất nhiều.
“Tự, xin lỗi, anh mặc bộ đồng phục cảnh sát này càng lâu thì anh càng không đủ can đảm đi tìm em. Bất kỳ người ở ngành nghề nào cũng có quyền tự do lựa chọn người mình yêu, cùng phái khác phái gì cũng được, nhưng cảnh sát thì không. Em không thể biết, anh căm ghét những huân chương đó đến mức nào, chúng ép anh đến không thể thở nổi. Mỗi khi anh muốn bất chấp tất cả rời đi tìm em, chúng sẽ nhảy ra kêu gào bên tai anh, anh không thể vì việc cá nhân mình mà để hình tượng cảnh sát bị chỉ trích. Anh là một kẻ hèn nhát, chỉ cần anh mặc đồng phục cảnh sát này một ngày thì anh không thể vượt qua cửa ải này trong lòng mình. Anh từ bỏ, thật sự xin lỗi.”
Câu xin lỗi cuối cùng vang lên, giọng Lâm Cương đột ngột im bặt.
Bốp, Đổng Tự đập điện thoại Lâm Giản xuống đất, lực quá mạnh làm màn hình và cả điện thoại vỡ ra thành mấy mảnh, “Tôi đã biết, anh ta đã đổi ý từ lâu rồi, thật sự gia đình tôi đã nói đúng, hành động của tôi đúng là vô cùng nực cười. Tôi con mẹ nó ngu ngốc chạy tới nơi biên cương không người đợi anh ta suốt 6 năm. Sáu năm, cô có biết là gì không? Mỗi đêm đi ngủ tôi phải đếm tiếng gió ngoài cửa sổ, mỗi lúc tiếng gió lớn hơn, có bất kỳ tiếng động nào, tôi sẽ nghĩ, có phải Lâm Cương đột nhiên chạy đến trước mặt cho tôi niềm vui bất ngờ không! Gay thì sao, chẳng lẽ gay thì không phải là người sao? Gay thì không xứng để yêu và được yêu sao?” Anh gào lên với cô, gào khàn cả giọng, như một con sư tử đã mất kiểm soát.
Lâm Giản đờ người tại chỗ, cô không biết hóa ra Lâm Cương đã có ý định như thế từ lâu rồi. Thảo nào mà nhiều năm như vậy, cô đã nhiều lần uyển chuyển rồi cả nói thẳng rằng mình có thể tự lập, cô có thể tự chăm sóc mình rất tốt, thậm chí còn tự mình thể hiện cho anh yên tâm, nhưng Lâm Cương luôn trì hoãn chưa đi tìm Đổng Tự.
Hai năm đầu, hơn nửa thời gian anh bận rộn với công việc, bận đến tối tăm mù mịt.
Cô hiểu hơn ai hết, anh không thể chấp nhận được nên muốn dùng công việc làm tê liệt bản thân. Sau này anh được chuyển sang bộ phận điều tra ma túy, chỉ là muốn thay đổi cuộc sống, không ngờ sau này lại thành ‘thân bất do kỷ’. (Có những việc phải làm hoặc không thể làm mà không vì bản thân họ muốn/không thể tự kiềm chế được để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, bí mật…)
“Đổng Tự, đừng như vậy – anh trai tôi ---” Cô không nói thành lời, cô không biết nên an ủi con sư tử trước mặt như thế nào.
“Đừng nhắc đến anh trai cô trước mặt tôi!” Anh đột ngột lao tới trước mặt cô, động tác nhanh như chớp, bóp cổ cô nhấc bổng lên đè mạnh vào bức tường gạch sau lưng.
Một âm thanh nặng nề vang lên, cổ cô bị đôi tay anh ghì chặt vào tường, đầu cô đập vào tường đau điếng.
Bao nhiêu năm oán hận đủ để anh rèn thành ý chí giết người sắc bén nhất, bóng tối mịt mùng mà cô vẫn nhìn ra được lửa giận ngút trời trong mắt anh.
Lâm Cương nợ anh, cô không trách Đổng Tự.
Hai người họ không có đúng sai, chỉ là sai thời điểm, hoàn cảnh môi trường và quan niệm đạo đức không đúng. Với tính cách cố chấp và cổ hủ của Lâm Cương, quyết định như vậy thì không phải không hợp lý.
Nếu cô có thể thay Lâm Cương trả món nợ ân tình này, bất cứ giá nào, cô đều chấp nhận.
Cô bị anh bóp cổ không thở nổi.
Người đàn ông một giây trước còn thịnh nộ bóp cổ cô nhanh chóng xé rách quần áo cô, giọng điệu hung ác nham hiểm: “Không phải anh trai cô trọng tình nặng nghĩa lắm sao? Vậy tại sao anh ta lại đối xử tuyệt tình với tôi như thế? Nếu để anh ta biết đứa em gái mà anh ta coi trọng nhất trên đời này bị tôi làm nhục, cô cảm thấy anh ta sẽ thế nào? Nổi điên hay sung sướng? Chậc chậc, tôi rất mong chờ phản ứng của anh ta! Hiếp - trước giết sau hay là giết - trước - hiếp - sau, bất kể thế nào thì đời này anh ta sẽ nhớ kỹ tôi, không chỉ đơn thuần là nhớ kỹ tôi, mà là khắc cốt ghi tâm! Tôi muốn cho anh ta trước khi xuống mồ đều phải nhớ tôi, cho dù tôi có thành tro thì cũng phải nhớ kỹ đến tôi!”
Lớp vải trên người bị xé toạc, nhưng cô không bận tâm, cảm giác không thể hít thở nổi ngày càng tăng, cô có thể cảm giác được đồng tử mình lồi ra, mặt đã biến thành màu xanh tím, mạch máu co giật.
Nếu có thể, cô không muốn Trần Hoài nhìn thấy cô xấu xí thế này.
Cô thay Lâm Cương trả món nợ ân tình duy nhất mà anh không thể buông bỏ. Giờ thì cuối cùng cô đã thời gian suy nghĩ về việc riêng của mình, không còn nỗi lo về sau.
Ngạt thở, thiếu oxy khiến tầm nhìn cô trắng xóa, không thể thấy được gì nữa, ý thức tan rã. Nhưng trong đầu cô chỉ có hơi thở quen thuộc trên người Trần Hoài, còn có bờ vai dày dặn của anh, làm lòng cô yên ổn không cách gì lý giải được.
Cô chưa bao giờ nhớ tất cả mọi thứ về anh thế này, nhớ nụ cười không đứng đắn của anh, nhớ vóc dáng cường tráng của anh, nhớ lòng bàn tay chai sạn của anh, thậm chí còn nhớ mồ hôi tự do lăn trên làn da màu lúa mạch của anh. Cô há miệng thở dốc, dùng hết sức lực cũng chỉ có thể phát ra âm thanh vô cùng yếu ớt.
Bên tai có gió, là hơi ấm dịu dàng mà anh còn lưu lại, cô mới vừa nhận ra còn chưa kịp nhấm nháp dư vị.
Thật đáng tiếc, lẽ ra cô nên nói với anh sớm hơn.