ĐÈN SÁNG KHI NGƯỜI ĐẾN

Lâm Giản gắng sức hôn anh, tay ôm vòng eo rắn chắc của anh.

Mà anh phản ứng lạnh nhạt.

Lâm Giản không nản lòng, tiếp tục hôn anh, không muốn kiềm chế.

Cô chỉ muốn cho anh biết lòng cô.

Dù anh trải qua những gì, tốt - xấu không quan trọng.

Bởi vì cô thích, là anh trước mắt.

Nhưng anh vẫn không động đậy, đứng nguyên một chỗ như tác phẩm điêu khắc đá.

Cuối cùng cô hết sức, đôi tay vốn đang ôm lưng anh không biết đã dời lên ôm cổ anh tự lúc nào, tựa vào đó. Anh cao hơn cô một cái đầu, cô kiễng chân lâu vậy cũng khó khăn.

“Hà Đằng Long nghĩ gì nói đó, anh đừng bận lòng – chuyện đã qua cứ để nó qua đi --” cô ngẩng lên, lấy hết can đảm nhìn vào mắt anh, nhẹ nhàng.

Anh nhìn vẻ lo lắng trên mặt cô, cảm giác được đặt trong lòng quá lạ lẫm, lạ lẫm đến mức anh nhất thời không thích ứng được, như bị cái gì đó châm vào lòng, chậm rãi, âm ỉ, từ trái tim lan dần ra, rất lâu sau mới trào ra nóng hổi, “Anh biết.” Những giây phút ngơ ngẩn trước đó đều biến mất. Trần Hoài vừa dứt lời, tay phải ôm eo cô, hôn lại.

Khi Trần Hoài buông cô ra, hơi thở Lâm Giản rối loạn, cô bình ổn nhịp thở lại nhưng mà gương mặt đã hồng lên, nóng bừng.

Người đàn ông này – một nụ hôn của anh đã khiến cô thần hồn điên đảo.

“Ngày mai chúng ta phải đi tìm Đổng Tự, đi ngủ sớm đi.” Anh nói rồi lau nhẹ ngón tay lên khóe môi cô, nụ hôn vừa rồi khống chế lực không tốt nên đôi môi cô vốn hơi tái nhợt đã đỏ ửng lên.

Lần sau anh sẽ nhớ kỹ kiểm soát lực tốt hơn.

“Ừ.” Cô nghe ra anh đã không sao, cũng nhẹ lòng đi, quay về phòng mình.

Sáng hôm sau, Lâm Giản dậy sớm rửa mặt mũi xong ra ngoài thì thấy Trần Hoài và Hà Đằng Long đang đứng quay lưng về phía cô ở giữa sân, phía đó có khói thuốc bay ra, đại khái hai người đang đứng hút thuốc.

Không lâu sau, hai người mạnh ai nấy đi về nhà bếp.

Phương thức giải quyết vấn đề của đàn ông rất đơn giản, có khi chỉ một điếu thuốc là xóa bỏ ân oán.

Lâm Giản hiểu, chuyện lo lắng giấu trong lòng cũng hạ xuống.

Đúng thật là đến lúc ăn cơm thì mọi người đã trông như bình thường, giống như tối qua không hề có chuyện gì.

Ăn sáng xong, Trần Hoài lái xe của đơn vị đi đến đồn biên phòng, chiếc xe anh thuê thì để Diêu Hỉ lái đi, không biết có phải Diêu Hỉ đi trả xe hay không.

Xóc nảy hơn một giờ mới đến đồn biên phòng Đổng Tự. Nhưng Đổng Tự không có ở đồn biên phòng, sáng nay anh ta và đồng đội đến một trạm gác khác, đồng đội ở đồn biên phòng giải thích với Trần Hoài. Trần Hoài gật gật đầu, nhanh nhẹn rời khỏi đồn biên phòng, đi hơn nửa giờ nữa thì đến cuối đường, gặp một chân núi.

Lâm Giản xuống xe, nhìn lên đỉnh núi chìm trong mây mù, không hiểu.

Ngon núi trước mắt là nơi hiểm trở nhất trên tuyến đường biên giới Trung - Ấn, hẻo lánh đến mức không có tên, chỉ có khu rừng nguyên sinh rậm rạp với độ cao hơn 4000 mét so với mặt nước biển. Vượt lên những nơi nguy hiểm, lên đến đỉnh núi thì có thể bao quát được địa hình cũng như động tĩnh xung quanh.

Trần Hoài đã đến đây mấy lần, leo lên đỉnh núi nhìn từng đất đai dưới chân, tiếng gió cao nguyên gào rít bên tai, những nhiệt huyết cho dù cất giấu tận nơi sâu thẳm nhất trong tim cũng bất tri bất giác mà được những ngọn gió đánh thức. Đặc biệt là khi tình hình biên giới căng thẳng mới càng nhận thức sâu sắc rằng mỗi tấc đất mình đang dẫm lên có được không hề dễ dàng.

Chính vì nguyên nhân này mới phải tính toán thiệt hơn cạnh tranh từng tấc đất.

Anh không dung thứ cho những kẻ buôn lậu càn rỡ gây án dựa vào tình hình biên giới hiểm trở này. Bởi vì giữ vững từng tấc đất lãnh thổ này không dễ, cho nên dù hầu hết họ không biết nhau nhưng đều thực hiện nhiệm vụ của riêng mình, đó là sự hiểu biết ngầm nhất định. Trước đây anh cũng chưa cảm nhận sâu sắc điều này, mỗi người lính vô danh từng đóng quân nơi biên cương đều đã thấm máu mình vào mảnh đất này, dù họ có thể không biết mình, cũng có thể là người ngoài.

“Đổng Tự chắc đã trình báo cáo chuyển ngành, anh ta đi đến trạm gác này là trạm cuối cùng có lẽ thuận tiện tạm biệt.” Trần Hoài ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi cao ngất trước mặt, ôn tồn nói, anh hiểu tâm tư Đổng Tự.

“Ừ, chúng ta lên đó tìm anh ấy.” Lâm Giản khẽ gật đầu, đi theo con đường nhỏ trước mặt. Con đường này thực ra không phải là đường, chỉ là người đi nhiều mà thành đường.

Gần đến tháng sáu, nhiệt độ ở đây vẫn thấp. Sức chân hai người không tệ lắm nên leo một hơi đến hơn nửa núi. Đỉnh núi vẫn còn tít trên cao, Lâm Giản đã thở hổn hển, đầu ong ong đau.

“Còn ổn không?” Trần Hoài thấy cô hết sức, đưa nước rồi hỏi cô.

Lâm Giản uống mấy ngụm nước, miễn cưỡng đáp, “Em không sao.”

Nghỉ ngơi vài phút, hai người lại lên đường. Mấy trăm mét đường sau đó là đường núi dốc gần như thẳng đứng, phải cẩn thận kéo những dây rừng chằng chịt trước mặt mới có thể mượn lực để thuận lợi lên núi.

Một đường không nghỉ lên đến được trạm gác trên đỉnh núi, trời đã giữa trưa, với điều kiện tiên quyết là hai người đi tay không lên đây.

Lâm Giản nhìn trạm gác xây dựng bằng bê tông cốt thép ngạo nghễ ngang trời trên đỉnh núi, trợn tròn mắt kinh ngạc, miệng mồm không rõ: “Trời ạ! Nơi này làm thế nào mà xây dựng được thành thế này?”

“Dựa vào sức người cõng trên lưng mà ra. Hiện giờ điều kiện đã tốt hơn nhiều rồi, trước kia chỉ có thể ở trong lều.” Trần Hoài đã quen, nói rồi thì đi vào bên trong trạm gác.

“Sao cậu lại đến đây?” Một người lính lớn tuổi ở trạm quen với Trần Hoài, vừa nhìn thấy anh thì đấm cho anh một cái mạnh, đây là cách chào hỏi nhiệt tình riêng của họ.

“Đến đây tìm người.”

“Ở đây chúng tôi có mấy người chứ, tìm ai?”

“Đổng Tự.”

“Cậu ta ở trên điểm cao nhất, hôm nay mới về, chỉ sớm hơn cậu vài giờ thôi.” Người lính già kia nói.

“Biết rồi.” Trần Hoài gật đầu, đi lên cầu thang trong tháp, tay phải kéo Lâm Giản. Độ cao ở đây quá cao nên Lâm Giản bị sốc độ cao, anh phải quay về sớm.

Vừa lên cầu thang, Lâm Giản thấy ở góc cầu thang có một dãy xô nhựa màu xanh lá cây, phía sau được cố định bằng móc treo, cô nhìn mấy lần rồi hỏi: “Cái này để làm gì vậy ạ?”

“Gánh nước.”

“Gánh nước?”

“Nơi này không có nguồn nước, mùa hè và thu thì họ đi mấy km đường núi để gánh nước, họ sẽ thay phiên nhau gánh mỗi ngày.”

“Vậy còn xuân với đông thì sao?”

“Xuân và đông thì trời tuyết, tuyết rơi dày lấp đường núi nên họ không xuống núi được, phải dùng tạm nước tuyết đọng. Nhưng tuyết ở đây nhiều tạp chất, lắng đọng lại vẫn còn nhiều cát.”

Lâm Giản nghe xong thì trầm lặng không nói.

Đổng Tự ở đây bao năm không hề dễ dàng, vượt quá hình dung của cô trước đó.

Họ đi một lúc thì lên đến tầng 3 trạm gác, Đổng Tự đứng bên cửa sổ nhìn ra bầu trời xanh. Ở độ cao này, trời rất gần.

Cạnh cửa sổ có nhiều thiết bị không rõ, chắc là sử dụng để theo dõi các động thái bất thường xung quanh, đây cũng là nhiệm vụ chính của họ khi ở nơi núi rừng không một bóng người này.

“Sao hai người lại đến đây?” Đổng Tự nghe tiếng động quay lại nhìn thấy Trần Hoài và Lâm Giản thì ngạc nhiên.

Lâm Giản thấy môi Đổng Tự hơi xanh, cô không có bệnh tim nhưng đến đây thì thiếu oxy nên đầu đau. Lâm Giản nhớ lần đầu gặp Đổng Tự, anh ta nói mình có triệu chứng phì tim, là căn bệnh tim thường thấy ở cao nguyên. Cô không thể nào hình dung những ngày dài Đổng Tự sống ở đây thế nào, “Anh --- ổn chứ?” Lâm Giản lo lắng hỏi, cô hy vọng Đổng Tự có thể rời khỏi đây, ít ra thì ở đồn biên phòng tốt hơn đây rất nhiều.

“Địa hình ở đây cao, trước đây tôi chờ anh cô sốt ruột nên chủ động xin lên đây ở mấy tháng. Địa hình ở đây cao, tầm nhìn rất xa, chỉ cần anh cô đi xe đến đây thì tôi sẽ là người đầu tiên nhìn thấy anh ấy.” Từ cửa sổ Đổng Tự đứng nhìn xuống, độ cao này rất cao so với mặt biển, mọi thứ bên dưới đều có thể thu vào tầm mắt, cho dù mọi vật chỉ nhỏ như con kiến.

Tiếng gió rít gào giận dữ, mãnh liệt hơn bất kỳ lần nào Lâm Giản nghe thấy trên cao nguyên này.

Không ngừng nghỉ một phút giây.

“Ngoài cửa sổ gió gào thét, tôi sẽ nghĩ, có phải anh trai cô đến gặp tôi không.” Trong đầu cô hiện lên lời Đổng Tự đã nói trước đó, giờ bên tai nghe tiếng gió vù vù, mũi cô cay sè.

Chịu đựng bao nhiêu đau khổ như thế, anh ấy và Lâm Cương đều là người nặng tình, nhất định họ sẽ tốt đẹp.

“Chúng tôi tìm thấy tung tích bức tranh tường, theo tiến độ phục chế thì chúng sẽ hoàn thành vào ngày mai. Anh có biết địa điểm và thời gian giao dịch của Bao Đỉnh không?” Lâm Giản hỏi trước. Trước đây Đổng Tự từng tham gia vào đường dây giao dịch mua bán cổ vật nên nếu anh ấy có thể nói càng nhiều tin tức thì càng có cơ hội bảo vệ mình, cũng là có lợi nhất cho tình hình hiện tại.

Đổng Tự liếc nhìn Trần Hoài bên cạnh, Trần Hoài không tỏ thái độ gì, hơi khác thường.

“Tôi chỉ biết nơi để tranh tường, còn lại không biết nhiều.” Đổng Tự đáp.

Lâm Giản không giấu vẻ thất vọng, vì kỳ vọng nhiều mà không được nên đầu cũng thấy như đau hơn.

“Dưới lầu có nước đun sôi, cô có thể uống ít nước ấm làm giảm bớt tình trạng sốc độ cao.” Đổng Tự nhắc nhở.

Lâm Giản sửng sốt, cô hiểu ý Đổng Tự muốn mình rời đi. Nhưng nếu cô cứ ở đây thì Đổng Tự sẽ không muốn nói sự thật. Cô nghĩ vậy nên giả vờ như không biết, gật đầu xuống lầu.

Không đến mười phút sau, Trần Hoài và Đổng Tự cũng từ lầu 3 đi xuống.

Đã đến giờ ăn trưa, người lính già chào hỏi Trần Hoài ban nãy nhiệt tình rủ Trần Hoài và Lâm Giản ở lại ăn cơm chung, mấy người lính ở bên cạnh tuy không quen nhưng cũng lộ vẻ nhiệt tình.

“Đây là trạm gác nguy hiểm nhất trong đường biên giới Trung - Ấn, sao cô lại chạy đến đây vậy?”

“Nguy hiểm nhất?” Lâm Giản lặp lại, cô hơi kinh ngạc vì mình có thể leo lên đỉnh núi hiểm trở nhất. Nếu cô biết trước thì có thể sẽ bị tâm lý, không thể kiên trì lên được đến đây.

“Đúng rồi, chúng tôi gọi nó là Mũi Hảo vọng. Tên chính xác không?”

“Mũi Hảo vọng?” Lâm Giản lại nhắc lại, mặt vẫn hiện rõ vẻ kinh ngạc.

“Đứng ở lầu 3 trạm gác là không có gì có thể thoát khỏi tầm mắt chúng tôi, Mũi hảo vọng là tên đúng thực tế nhất. Phải rồi, cô từ đâu tới đây? Làm việc gì vậy? Sao lại chạy tới chỗ này của chúng tôi?” Một anh lính nhìn trẻ nhất háo hức hỏi Lâm Giản.

“Tôi từ Hàng Châu đến, chuyên trùng tu phục chế các cổ vật, nhưng mà tôi mới vừa từ chức, tôi đi theo Trần Hoài đến đây”. Lâm Giản kiên nhẫn trả lời từng câu một.

Anh chàng vẫn còn nhiều câu muốn hỏi nhưng bị anh lính già kia lườm cho nên tự giác cúi đầu và cơm, nhưng mặt vẫn hiện rõ vẻ hưng phấn.

“Ở đây quanh năm suốt tháng hiếm hoi mới có người lạ đến, nếu là mùa xuân – đông mà tuyết lớn thì chúng tôi ngây người ở đây suốt bốn năm tháng. Cậu ta vốn nói nhiều, thấy cô là người lạ nên mới tò mò nhiều chuyện vậy, cô đừng trách.” Anh lính già giải thích với Lâm Giản.

“Dạ không sao.” Lâm Giản ăn miếng cơm, cơm chưa chín kỹ. Độ cao ở đây quá cao nên nhiệt độ sôi của nước chỉ đạt mức 60-70 độ, đồ ăn cũng vậy, không thể nấu chín hoàn toàn được, nhưng mọi người hiển nhiên là đã quen, điều kiện cuộc sống khắc nghiệt, có thể dựa vào sức người vác lên vai lên đây thì bất kể nguyên liệu gì cũng quý giá.

Đồ ăn chín không kỹ, Lâm Giản yên lặng ăn hết chén cơm không, không để thừa một hạt cơm.

Ăn cơm xong, Trần Hoài và cô lên đường quay về.

Lên núi dễ xuống núi khó, nhất là khi qua những đoạn đường dốc thẳng đứng. Cô đi cực kỳ cẩn thận, xuống dưới rồi mới phát hiện không biết tay bị cắt mấy vết từ khi nào. Cô đi tay không đã khó như lên trời, không biết vai khiêng vật nặng thì những lính gác làm sao mà đi lên được.

Từ trên núi xuống đã hơn bốn giờ chiều.

Đầu Lâm Giản đau như búa bổ, mặt tái nhợt. Điều kiện thế này, người bình thường ở nửa ngày một ngày đã muốn chết, đừng nói đến việc chấp hành nhiệm vụ một cách chuẩn xác.

Trần Hoài lái xe về đồn cảnh sát, kỹ thuật lái xe của anh rất ổn định nhưng Lâm Giản vẫn nôn hai lần, chén cơm sống ăn hồi trưa nôn sạch không còn một miếng. Đây là triệu chứng dây chuyền do sốc độ cao gây nên.

Tối về đến đồn, Lâm Giản đã thoi thóp. Lão Bộc cố ý nấu cho cô chén cháo trắng, Lâm Giản ăn được nửa chén thì mới đỡ hơn, nhưng mà người vẫn mệt mỏi.

Trần Hoài trước khi đi ngủ thì qua trông chừng cô, pha cho cô ly trà saffron. Anh sờ trán cô: “Ngủ một giấc đi, mai sẽ khỏe thôi.”

“Dạ.” Cô ậm ừ, nhanh chóng thiếp đi.

Hôm qua vừa leo núi bằng tay không, bị sốc độ cao, còn say xe, Lâm Giản mệt đừ nên ngủ một giấc mở mắt ra đã là sáng hôm sau.

Cô mơ màng nhìn đồng hồ, không ngờ đã 10 giờ sáng. Cô ngủ say như vậy sao không ai đến gọi cô?

Lâm Giản chợt thấy bất an, nhanh chóng rửa mặt ra ngoài, không thấy bóng dáng người nào. Cô đi thẳng vào văn phòng, thấy nhóm Hà Đằng Long đang nghiêm túc ngồi ở vị trí mình giải quyết công việc, không có vẻ lông bông thường ngày.

“Trần Hoài và Diêu Hỉ đâu rồi?” Lâm Giản sốt ruột.

“Đội trưởng Trần và Diêu Hỉ đến cục, nói là có việc cần.” Hà Đằng Long thấy Lâm Giản nôn nóng, trấn an cô.

Cũng may chỉ là đi đến Cục, chắc là đi xin tiếp viện như anh nói lúc trước.

Ít nhất thì không phải hôm nay hành động.

Lâm Giản thở phào nhẹ nhõm.

“Họ đi bao lâu rồi?”

“Đến Cục họp hành chắc nhanh thôi, tầm một buổi là về.” Trương Diệu Tổ đáp.

Cả ngày nay Lâm Giản không tập trung được việc gì.

Điện thoại cô hôm bị Đổng Tự ném vỡ chưa sửa được, may mà cô vẫn nhớ số điện thoại Vương Hối Khang, trước đó cô đã lấy điện thoại Trần Hoài gọi cho anh ta, bảo nếu có việc khẩn cấp thì gọi cho Trần Hoài.

Trần Hoài không nói Vương Hối Khang điện thoại nên có lẽ sau khi cô rời khỏi Hàng Châu thì Lâm Cương vẫn ổn.

Lâm Giản cũng ngại không mượn điện thoại của Hà Đằng Long, thật ra cô không có việc gì gấp cần phải nói với Trần Hoài.

Đến giữa trưa, Trần Hoài và Diêu Hỉ vẫn chưa về.

Không phải trên đường về xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Hay là tình hình biến động, hành động triển khai sớm?

Buổi chiều Lâm Giản suy nghĩ miên man, tự dày vò mình.

Nghĩ kỹ lại, sau khi quay về đây thì đây là ngày đầu tiên cô không gặp Trần Hoài, vì vậy tự nhiên thấy bồn chồn.

Lo lắng không yên.

Đến chạng vạng tối, Trần Hoài và Diêu Hỉ mới quay về.

Lâm Giản đã lấy cái ghế dựa, ngồi ngóng về phía đầu đường, nhìn từ xa có đám bụi bay lên thì trái tim của cô mới tạm hạ xuống yên ổn.

“Lâm Giản, sao chị ngồi đây, đợi chúng tôi hả?” Diêu Hỉ vừa xuống xe đã ngạc nhiên hỏi.

“Tôi rảnh quá không có việc gì làm thôi.” Lâm Giản làu bàu, là nói cho Trần Hoài nghe.

“Đúng ra là có thể về sớm rồi mà đội trưởng Trần nói chị thích ăn bánh ngọt nên chạy vô huyện, tìm nhiều tiệm lắm mới mua được bánh kem bơ cho chị.” Diêu Hỉ nói rồi lấy một cái bánh kem nhỏ ra, đưa cho Lâm Giản rồi biết điều chạy biến ra xa, sợ Trần Hoài mắng cậu nhiều chuyện.

Chiếc bánh trước mặt dù là bao bì hay nguyên liệu thì so với những cái bánh cô mua trước kia vẫn thô hơn rất nhiều.

Lâm Giản cầm cái bánh, mở hộp, lấy một miếng ăn thử. Bánh kem ngọt ngấy, ngọt tới mức mũi cô cay sè. Cô ăn hai miếng rồi ngưng.

“Không ngon hả?” Trần Hoài thấy phản ứng của cô, vừa nói vừa đưa tay lau vệt kem dính bên môi cô.

Kế hoạch của anh cho đến giờ anh không nói với cô một lời. Dường như anh cố tình không muốn cô biết.

Cảm giác chờ đợi chỉ mới một ngày mà cô đã thất hồn lạc phách, sống một ngày dài như một năm.

“Buổi tối em tìm anh tính sổ!” Cô rầu rĩ quăng ra một câu rồi giận dỗi quay về phòng. 

Bình luận

Truyện đang đọc