ĐÈN SÁNG KHI NGƯỜI ĐẾN

Lúc này có nhiều cảnh sát vũ trang đang áp giải nghi phạm đi sang bên này.

“Buông ra!” Cô cứng rắn lên tiếng, dùng hết sức mình đẩy lòng bàn tay anh ra.

Anh vẫn lù lù bất động.

Anh là người giỏi nhất mấy trò chơi xấu.

Cô hít sâu một hơi, cắn chặt môi dưới, chỉ hận sức tay không đủ mạnh để đẩy bật anh ra.

“Hỉ, hay là để tôi cõng cậu đi?”

“Tôi khỏe hơn, để tôi cõng nhé?”

Giọng Hà Đằng Long và Phương Dương Vĩ vang lên từ sau, hai người đang đỡ Diêu Hỉ về xe.

Thừa dịp Diêu Hỉ đang đến gần, cô nói lớn: “Hỉ, tôi xem xem cậu bị thương thế nào?”

Lâm Giản vừa lên tiếng, đám Hà Đằng Long đang vội vàng mới nhận ra hai người, đồng thanh chào, “Đội trưởng Trần!”

Quả nhiên như cô dự đoán, Trần Hoài buông tay.

“Bị thương nhẹ thôi, không sao.” Diêu Hỉ không muốn vì việc riêng của mình quấy rầy chuyện tốt của hai người, xua tay rối rít.

“Đau lắm không?” Lâm Giản vất vả mới thoát khỏi gông cùm của anh, chạy tới bên cạnh Diêu Hỉ, Hà Đằng Long và Phương Dương Vĩ mỗi người một bên đỡ Diêu Hỉ, cô đi cùng họ đến trước.

Đến chỗ đậu xe, nhân viên y tế đã chờ sẵn, muốn đưa Diêu Hỉ đến bệnh viện. Phương Dương Vĩ tinh mắt thấy xe Lâm Giản lái đến, gõ gõ tay lên cửa xe, nửa kinh ngạc nửa khen ngợi, “Đội trưởng Trần đã cố tình để Trương Diệu Tổ trông chừng cô, Diệu Tổ kia lại làm không được. Theo lý thì chuyện này đâu làm khó cậu ta, làm sao mà cô lấy được xe thế?”

“Tôi nhân lúc anh ấy không chú ý mà giật chìa khóa xe, chắc anh ấy đang lo lắng lắm. Anh gọi điện thoại cho anh ấy nói tôi không sao đi, để anh ấy đỡ phải lo thêm.” Lúc trước tình hình khẩn cấp Lâm Giản mới lái chiếc xe cuối cùng còn lại ở đồn cảnh sát đi. Mọi chuyện giờ ổn thỏa, cô ném chìa khóa xe lại cho Phương Dương Vĩ.

“Chuyện nhỏ lão Trần bảo làm mà còn không xong, để cậu ta lo lắng cũng đáng đời.” Hà Đằng Long không hiền lành.

Nhân viên y tế kiểm tra vết thương ở chân Diêu Hỉ, phải đến bệnh viện để gắp viên đạn ra ngoài. Diêu Hỉ ngồi xe cứu thương đến bệnh viện cùng nhân viên y tế, anh không muốn ảnh hưởng công việc mọi người nên luôn miệng bảo mình không sao, không cần ai đi theo cùng.

Mọi người cũng biết Diêu Hỉ thành thật, huống chi Trần Hoài lâm vào nguy hiểm cũng vì anh liều lĩnh đi theo, nếu mọi người còn làm lớn chuyện đi theo cùng thì anh càng thấy áy náy, tâm lý nặng nề. Trần Hoài nhờ nhân viên y tế đi theo chăm sóc Diêu Hỉ.

Xe chở Diêu Hỉ vừa đi, Phương Dương Vĩ đã ngồi lên xe mà Lâm Giản lái đến. Lâm Giản theo bản năng đi về phía sau xe, không ngờ bọn Hà Đằng Long nhanh nhẹn bảo mấy người cảnh sát áp giải đám nghi phạm vào xe, cứ một cảnh sát là giữ hai nghi phạm.

Lâm Giản thấy không còn chỗ cho mình ngồi, cô hỏi nhỏ Hà Đằng Long: “Họ không có xe chuyên dụng áp giải nghi phạm sao?”

“Cô cũng thấy đó, bắt được nhiều người vượt xa dự kiến của chúng tôi. Có thể hỗ trợ đưa về mấy người thì cứ đưa thôi, phải tận dụng phương tiện hiện có mà.” Hà Đằng Long cảm thán xong thì làm bộ làm tịch nói to với Trần Hoài: “Lão Trần, chúng tôi không còn chỗ ngồi, Lâm Giản qua xe anh nhé.” Nói rồi không đợi Trần Hoài đáp đã quay lại ghế phụ lái, đóng sầm cửa xe, Phương Dương Vĩ nhanh chóng khởi động xe lái đi.

Áp giản nghi phạm thì đúng, nhưng thật ra không khẩn cấp đến mức đó.

Nịnh nọt!

Lâm Giản mắng thầm, nhìn xung quanh xem còn xe nào không nhưng dường như xe nào cũng đã đầy tràn, cứ thế này ước chừng có một số người phải chờ xe quay lại.

Lâm Giản còn chưa đi, Trần Hoài đã mở cửa xe, tư thế trịnh trọng như mời vua vào xe. Lâm Giản phớt lờ vẻ ân cần của anh, đi ra ghế sau tự mở cửa ngồi cạnh Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh thấy cô vào ngồi thì dụi dụi đầu vào người cô, Lâm Giản gãi nhẹ đầu cho Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh rên rỉ ư ử như làm nũng, dáng vẻ đã bình tĩnh hơn nhiều.

Trần Hoài không nói gì, qua ghế lái khởi động xe. Anh lo lắng vết thương Tây Môn Khánh nên không quay về đồn cảnh sát ngay mà lái xe vào trong huyện, ở đó có một phòng khám thú y mặc dù thiết bị không được đầy đủ lắm.

Dừng xe ở cửa phòng khám, Lâm Giản định ôm Tây Môn Khánh xuống thì Trần Hoài đã bế Tây Môn Khánh lên trước cô. Vào trong, Trần Hoài để Tây Môn Khánh lên bàn, Lâm Giản nhìn thấy chân sau bên phải Tây Môn Khánh đã trụi hết lông, chân bê bết máu, phần xương lòi cả ra ngoài, nhìn vô cùng kinh khủng, Bao Đỉnh đã đá nó rồi còn dùng chân đè nghiến xuống mà thành.

Trước đó cô không chú ý vết thương Tây Môn Khánh lại nghiêm trọng như vậy, may mà Trần Hoài đã ôm Tây Môn Khánh, nếu không cô không cẩn thận sẽ làm thương tích Tây Môn Khánh nặng hơn.

Bị thương đến mức này mà Tây Môn Khánh chỉ rên rỉ đứt quãng. Lúc nó bị Bao Đỉnh đá bị thương vẫn cố hết sức cắn cổ tay áo Trần Hoài, chưa kể còn vì ráng sức kéo Trần Hoài lên nên chân sau nó tì mạnh vào đất, ngoài vết máu nơi xương còn có rất nhiều bùn đất.

Một chú chó trung thành.

Bác sĩ kiểm tra cho Tây Môn Khánh, Trần Hoài không ngừng xoa nhẹ lên người nó trấn an. Tây Môn Khánh khác những chú chó bình thường hay thú cưng, Trần Hoài an ủi nói, nó tiếp tục chịu đựng cơn đau khi bác sĩ kiểm tra vết thương, không phản kháng.

Lâm Giản không thể nhìn cảnh tượng máu me đầm đìa này, ban nãy lần đầu tiên nhìn thấy miệng vết thương ghê người của Tây Môn Khánh, cô đã vội dời mắt đi chỗ khác.

Sau khi có kết quả chụp phim, may mà gãy xương nhưng chưa đứt gãy hoàn toàn. Bác sĩ làm sạch vết thương hở chỗ chân Tây Môn Khánh xong, bắt đầu băng bó, cố định lại bằng nẹp, tiêm thuốc kháng viêm cho Tây Môn Khánh.

Tây Môn Khánh bình thường oai phong là thế, lần này bị thương nghiêm trọng nhìn ủ rũ hẳn, Lâm Giản nhìn mà đau lòng, từ phòng khám ra ngoài mặt vẫn căng thẳng.

“Khả năng hồi phục của Tây Môn Khánh rất tốt, hai tháng nữa nó sẽ hoạt bát trở lại, em đừng lo.” Trần Hoài nhận thấy cô lo lắng.

“Thật không?” Lúc này cô mới đáp lời anh, rầu rĩ đáp lời.

“Đương nhiên.” Trần Hoài đảm bảo, cô mới thở ra nhẹ nhõm.

Trời mới rạng sáng, các hàng quán trong huyện còn đóng cửa, anh bỗng hỏi: “Đói bụng không?”

“Tàm tạm.” Lâm Giản trả lời mơ hồ, mặc dù cô đang đói đến hoa mắt chóng mặt. Cô bị hạ đường huyết nhẹ, nếu không ăn trong thời gian lâu thì sẽ dễ bị choáng váng, mắt mũi tối sầm. Nguyên hôm nay do gấp gáp nên bôn ba cả ngày không uống một giọt nước nhưng không hề có triệu chứng tuột huyết áp.

“Thật sao?” Anh đang đi đằng trước, bỗng vươn tay nắm tay cô, lòng bàn tay cô lạnh ngắt. Anh chỉ nắm một chút rồi buông ra, đi đến bên cạnh xe như bình thường, “Em ôm Tây Môn Khánh, cố gắng đừng để thanh nẹp bị xê dịch.” Anh giao Tây Môn Khánh đã được băng bó cẩn thận cho cô.

Lâm Giản im lặng nhận lấy.

Tây Môn Khánh tuy bị thương nhưng vóc dáng to lớn, nặng ít nhất mấy chục kg, Lâm Giản không chuẩn bị tinh thần nên suýt ôm không nổi, lại lo sẽ đụng đến chân bị thương của Tây Môn Khánh lên động tác khoa trương lên.

Anh nhìn thấy nhưng không nói gì.

Sau khi lên xe, Trần Hoài tìm đâu ra bình nước đưa cô: “Không có gì ăn, uống miếng nước trước đi đã.”

Anh nói vậy, Lâm Giản mới nhận ra mình khát khô cổ từ lúc nào. Cô ngồi xuống ghế phụ lái, ôm Tây Môn Khánh để lên đùi rất cẩn thận. Thu xếp xong mới đưa tay nhận bình nước, uống một hơi hết hơn nửa mới nhớ ra, ngưng lại. Một chút nước vậy cho dù uống hết cũng không đủ cho cô. “Anh cũng uống đi.” Cô nói trống không, mặt lạnh tanh đưa bình nước lại cho anh. Nói đúng ra thì anh thiếu nước còn lâu hơn cô nhiều.

Trần Hoài nhận lấy, uống nước xong thì lái xe về đồn cảnh sát.

Khoảng hai giờ sau, Trần Hoài lái xe về đến đồn cảnh sát. Trong nhà ăn và bên khu văn phòng đèn còn sáng, nhóm Hà Đằng Long đang đợi hai người.

Nghe tiếng động cơ xe, cả đám chạy ra đón.

Xuống xe, Trần Hoài bế Tây Môn Khánh từ tay Lâm Giản, mang nó đến chỗ ngủ thường ngày, sắp xếp cho nó yên ổn rồi quay lại sân.

“Hai người đã về, má ơi, tôi đói tới hoa mắt.” Phương Dương Vĩ cười toe.

“Đội trưởng Trần, Lâm Giản, hai người về rồi!” Trương Diệu Tổ chạy ra nhanh nhất, tuy là trước đó bọn Phương Dương Vĩ về anh đã biết Lâm Giản và Trần Hoài an toàn, nhưng tóm lại vẫn chính mắt nhìn thấy thì mới thực sự yên tâm, nếu không anh không có mặt mũi gặp Trần Hoài. “Đội trưởng Trần, xin lỗi, anh phân công tôi mà việc nhỏ này tôi làm cũng không tốt.” Vừa gặp mặt là Trương Diệu Tổ đã tự kiểm điểm.

“Việc đó đúng là làm không tốt, nhưng may mà vì cậu bất tài mà nhặt về cho Diêu Hỉ một mạng. Lần sau nếu súng mình mà không bảo quản tốt thì ra ngoài đừng nói là người của tôi.” Trần Hoài nửa phê bình nửa nói sự thật, nhấc tay ném thương trả lại cho anh.

Lâm Giản giờ mới phát hiện súng trên người mình bị Trần Hoài lấy lại từ lúc nào…

“Đội trưởng Trần, yên tâm, sau này tuyệt đối không có tình huống thế này nữa.” Trương Diệu Tổ cao giọng đáp, giống như tuyên thệ với Trần Hoài. Mấy người cảnh sát vốn chỉ nhàn tản qua ngày, dưới sự ảnh hưởng của Trần Hoài bất giác đã lấy lại chí khí cần có của quân nhân. Trương Diệu Tổ nói xong thì lấy súng mà về cất.

“Nhanh lên, đi ăn cơm!” Hà Đằng Long đứng cửa bếp giục. Lão Bộc đã xuống bếp lúc họ về, nhưng mọi người vẫn chờ Trần Hoài với Lâm Giản nên đến giờ vẫn chưa ăn cơm.

Mọi người đói cả ngày, giờ công việc xong xuôi, dĩ nhiên ăn uống rất ngon miệng.

Lão Bộc tốc độ nấu một nồi mì to, màn thầu trắng đã hấp chín sẵn, ấm áp vừa miệng dễ ăn.

Lâm Giản đói đến mức da bụng dán da lưng, quên cả việc rửa đôi bàn tay dính đầy bùn, ngồi vào bàn ăn cùng mọi người. Bọn Phương Dương Vĩ ăn như gió cuốn mây tan, cô chậm hơn một chút. Mọi người đã ăn no, cô vẫn còn chăm chú ăn mì.

Lão Bộc biết mọi người đói lả nên để tiện không phải đi múc thêm, ông nấu cho mỗi người một tô mì to. Mấy người kia ăn cái tô to như vậy thì vẫn có thể tạm chấp nhận, nhưng Lâm Giản cũng ăn trong cái tô to đùng như vậy nhìn đau cả mắt.

Ba người Trương Diệu Tổ và Trần Hoài đã ăn xong, Lâm Giản vẫn cúi đầu cục kỳ chuyên tâm ăn mì, cuối cùng đã gần hết mì thì cô bưng cả tô lên, hơn nửa đầu cô bị cái tô to che mất, nhìn dáng vẻ này là định uống sạch nước mì.

Phương Dương Vĩ no tới ợ lên, thật ra đêm nay lão Bộc biết hành động kết thúc thuận lợi, kích động quá nên tài nghệ nấu ăn phát huy thất thường, mì sợi nấu không ngon, phải nói là dở nhất từ trước tới giờ. Đám người này khẩu vị không kén chọn nên mới không chê, nhưng nhìn Lâm Giản ở đối diện ăn vui vẻ như vậy thì bắt đầu nghi ngờ không biết có phải mì của mình với Lâm Giản ăn là hai nồi khác nhau không. “Chậc, người nhìn không to, ăn uống lại được ghê, sức ăn liều mạng có thể so với đàn ông nhỉ?”

Lâm Giản vừa húp hết nước mì trong tô, đột nhiên nghe Phương Dương Vĩ nói, cô buông cái tô to xuống, thấy mấy người đàn ông đối diện đang nhìn chăm chăm vào mình, cô chợt lúng túng.

“Ăn của cậu à?” Trần Hoài ngồi cạnh cô lên tiếng.

“À--- ăn được là tốt.” nhận ra mình lỡ lời, Phương Dương Vĩ lật đật sửa lời.

Trùng hợp là Phương Dương Vĩ vừa nói xong, Lâm Giản đã ợ lên, lại còn ợ lên trước mặt mấy người đàn ông. Vừa rồi cô đói quá nên khi ăn không cảm thấy no, thật ra là đã no căng. Lâm Giản càng lúng túng, mặt nóng bừng.

“Đúng rồi, ăn được ngủ được là tiên! Chuyện tốt mà!” Hà Đằng Long muốn giúp Lâm Giản bớt ngjai ngùng nhưng mà anh nói xong thì mặt Lâm Giản còn nóng hơn.

Khóe môi Trần Hoài hơi cong lên, mắt chứa ý cười yêu chiều, khác với vẻ bình thường của anh một trời một vực.

“Căng da bụng là chùng da mắt, buồn ngủ quá!” Ba người thấy cảnh tượng hơi kỳ lạ, biết họ ngồi đây cũng chỉ chướng mắt nên tìm đại một cớ chuồn đi.

Ba người kia chuồn mất, Lâm Giản vẫn còn đang cầm một cái bánh màn thầu đang ăn dở. Thật ra cô đã rất no, nhưng mà ở đây mọi người không lãng phí thức ăn. Biết Trần Hoài đang rảnh rỗi nhìn mình chăm chú, Lâm Giản giả vờ bình tĩnh, cố gắng bẻ bánh màn thầu ăn từng miếng một.

Sau khi hành động kết thúc, tâm trí Trần Hoài vẫn đặt trên Tây Môn Khánh đang bị thương, thực ra anh không chú ý đến Lâm Giản lắm. Bây giờ mới có thời gian mà nhìn cô.

Vừa nãy Lâm Giản ăn mì bị đổ mồ hôi, mồ hôi chảy xuống gương mặt ngày thường trắng nõn giờ lấm lem bụi đất y như mặt mèo. Áo khoác, đuôi tóc cô còn dính đầy vỏ cây, cỏ dại, người bụi bặm, mà cô lại hồn nhiên không biết, thần sắc bình thường lại càng thấy có vẻ buồn cười.

Hành động đêm nay, Diêu Hỉ xuất hiện là việc ngoài ý muốn nên kế hoạch của anh bị gián đoạn, bị Bao Đỉnh và Phùng Kính uy hiếp. May mà có cô xuất hiện mới có thể giúp Diêu Hỉ chuyển nguy thành an.

Trước đó anh lo lắng cô không màng nguy hiểm theo ra hiện trường nên cố tình để Trương Diệu Tổ, người yếu nhất đội ở lại trông chừng cô, vì đề phòng nên anh còn nói trước với lão Đường bên đồn biên phòng.

Thế mà cô lại có thể xuất hiện chính xác trước mặt anh, hiển nhiên là tìm Đổng Tự hỏi địa điểm giao dịch của Bao Đỉnh và bản đồ vị trí.

Lão Đường đã hứa với anh, chắc chắn sẽ không cho cô phương thức liên lạc với Đổng Tự. Cô vẫn có thể xuất hiện trước mặt anh thì chỉ có một khả năng, cô tự mình đơn độc leo lên trạm gác tìm Đổng Tự.

Hôm nay cô ngủ dậy chắc hẳn không sớm, tầm gần giữa trưa. Trong khoảng thời gian ban ngày, có thể chạy đến đồn biên phòng rồi qua trạm gác trên đỉnh núi, lấy sức chân và thể lực của anh thì cũng đã rất cố sức. Theo sức khỏe và tốc độ chân của cô bình thường thì chắc chắn không thể kịp. Trừ khi lúc cô xuống núi cô dựa vào việc trượt xuống để tiết kiệm thời gian, hơn nữa trong quá trình đó sẽ có rất nhiều lần mất kiểm soát ngã xuống nên người mới dính đầy cành cây, bùn lầy như vậy.

Cô gái này, thật sự vượt qua mong đợi của anh.

Trần Hoài nghĩ đến đây, đôi mắt dài hơi nheo lại, hàng mày dài đến thái dương hơi nhướng lên càng làm anh tăng thêm vẻ đẹp trai đầy nam tính. Anh đang thưởng thức, thưởng thức phong thái người phụ nữ của mình. Chỉ cần nhìn dáng vẻ dơ hầy chật vật của cô, nơi sâu thẳm trong lòng anh đã mở ra, tan chảy, không kháng cự nổi.

Anh cũng không muốn kháng cự.

Cứ để nó tan chảy.

Vì cô mà tan chảy.

Anh bỗng vươn tay lấy mảnh lá cây trên đầu cô.

Cô trừng mắt nhìn anh, lửa giận vẫn chưa hết, nhìn vẻ là như muốn tranh cãi với anh, thả cái bánh màn thầu trên tay xuống. Vừa để bánh xuống thì Trần Hoài đã giơ tay cầm lấy chiếc bánh ăn dở của cô, “Không ăn nổi thì đừng cố, đúng lúc anh ăn chưa no, tiện thể giúp em.”

“Tùy anh.” Lâm Giản quả thật vẫn còn giận anh, không muốn nói nhiều với anh, đi về phòng mình. Bôn ba cả ngày, người bốc mùi, cô muốn đi tắm rửa nghỉ ngơi.

Lúc tắm, Lâm Giản nhìn gương mặt và người mình trong gương bẩn thỉu hết sức. Cô nhanh chóng tắm rửa gội đầu, lau khô tóc là mắt díp lại không mở ra nổi, cô đi ngủ ngay.

Ám ảnh tuổi thơ còn lại khiến cô mỗi lúc sợ hãi sẽ gặp ác mộng. Bây giờ vẫn vậy, ngày sao đêm vậy.

Lâm Giản ngủ không an ổn. Trong mơ cô vẫn thấy một bóng dáng đẫm máu mơ hồ, nhưng gương mặt người đó không rõ, cô không biết đó là Trần Hoài hay Lâm Cương, dường như giống Trần Hoài hơn, cuối cùng lại thấy Tây Môn Khánh, cả người máu me để lộ cả đoạn chân gãy xương lòi cả ra ngoài, bị giam cùng Trần Hoài.

Cô mơ hồ biết mình gặp ác mộng, cô điên cuồng chạy trong giấc mơ để thoát khỏi áp lực trong mơ, cô la hét cầu cứu, cô nghĩ đến tất cả mọi biện pháp để thoát thân, nhưng không như mong muốn, cô thậm chí còn không thể phát ra thành lòi.

Trần Hoài tắm xong thì qua phòng Lâm Giản, anh có chìa khóa dự phòng phòng cô. Không ngờ Lâm Giản lại nhanh đến vậy, lúc anh đến thì cô đã ngủ, hơn nữa còn ngủ rất say. Anh nằm nghiêng bên ngoài cạnh cô mà cô không phát hiện, cô mệt quá rồi.

Đến lúc trời mờ sáng, anh đang định dậy thì nhận ra Lâm Giản bên cạnh đang run rẩy, co giật trong giấc ngủ, mặt cô tái nhợt, trán đổ mồ hôi.

Có vẻ như cô gặp ác mộng.

Anh giơ tay vỗ về cô.

Cô vẫn không phản ứng. Anh hơi dùng sức, tiếp tục vỗ vỗ cô. Cô đột ngột bừng tỉnh, theo phản xạ có điều kiện mà giơ tay sờ sang gối bên cạnh, nhìn thấy Trần Hoài thì thở ra nhẹ nhõm, nhưng lại nghi hoặc hỏi lại: “Không phải anh đi rồi sao?”

Thời gian rối loạn, cô nhớ sáng hôm qua thành hôm nay.

“Gặp ác mộng?” Anh thấy cô khác thường, giơ tay nắm tay cô, lạnh như băng. Cô đang mặc váy ngủ, cô ngồi dậy thì anh thấy ngay trên tay chân cô rất nhiều vết bầm tím, là dấu vết hôm qua cô trượt xuống núi.

Lâm Giản ngồi ngẩn người mấy giây mới nhận ra là đã qua một ngày, mọi việc nguy hiểm đã qua. Cô nhìn Trần Hoài ngủ bên ngoài cạnh mình, không hỏi anh làm sao vào được phòng mình, không nói tiếng nào nằm lại giường, vẫn duy trì khoảng cách với anh.

Cô vẫn chưa nguôi giận.

Lần cuối cùng khi đi làm nhiệm vụ Lâm Cương gặp nạn, cô đã thấy Lâm Cương bất thường, cô nói gần nói xa nhấn mạnh với Lâm Cương, cô hy vọng mình được cùng Lâm Cương đối diện với những vấn đề khó khăn.

Nhưng Lâm Cương vẫn gạt cô, mặc dù cô là người thân duy nhất của Lâm Cương, Lâm Cương vẫn không nói với cô một lời, anh không muốn cô phải lo lắng. Sau này, đúng như cô linh cảm, anh thật sự có chuyện.

Suốt một thời gian dài cô bôn ba vì Lâm Cương, tinh thần lẫn thể xác đề mệt mỏi đến kiệt quệ, có đôi khi cô đau khổ đến mức tựa như không thể kiên trì nổi. Cô không ngừng hối hận, cũng không ngừng đặt giả thuyết rằng, nếu như thời gian quay lại, lúc đó cô cố gắng thuyết phục khuyên nhủ Lâm Cương, bảo Lâm Cương nói ra tình hình thực tế. Cô và anh cùng nhau suy tính biện pháp giải quyết, có phải là sẽ ngăn chặn được hàng loạt sự việc sau này đối với Lâm Cương hay không.

Đáng tiếc, thời gian không thể quay lại.

Cơn ác mộng của Lâm Cương đã khiến cô không chịu nổi, nếu Trần Hoài lại xảy ra sơ suất gì đó – bất kể đó là sơ suất gì thì cô cũng không chịu nổi.

Cô đã lo lắng sợ hãi đến mức suy nhược thần kinh, cho nên cô mới giận Trần Hoài vì đã giấu giếm như vậy.

Cho dù cô biết anh có mục đích tốt.

Cô sợ, sợ Trần Hoài sẽ đi theo con đường của Lâm Cương. Cô không muốn ác mộng tái diễn một lần nữa!

“Anh biết lần này anh sai rồi, không có lần sau.” Trần Hoài nghiêng người sang cô, giọng nhẹ nhàng, hiếm thấy khi anh cúi đầu nhận lỗi. Anh biết vì sao cô tức giận.

Lâm Giản thờ ơ. Cô không muốn tha thứ cho anh quá nhanh, ít ra anh phải nhớ cho kỹ, sau này cô mới không phải sống trong những ngày điên cuồng sợ hãi nữa.

Những ngày như vậy, cô cảm thấy một ngày mà dày vò tựa như đã qua mấy đời. Một ngày là quá đủ rồi.

“Đừng giận nữa—” Trần Hoài tiếp tục yếu thế cầu hòa. Anh không muốn thời gian dài phải nhìn ánh mắt cô mà hành động, cho nên tính toán dùng cách đơn giản nhất, hữu hiệu nhất là cô nguôi giận. Trần Hoài vừa dứt lời thì tay đã kéo váy ngủ cô lên trên một chút, trên người cô đúng thật là có rất nhiều vết bầm tím do ngã, anh lướt mắt nhìn qua, hiện giờ không có việc gì khẩn cấp quan trọng đang cần giải quyết, nếu cô có hứng thú hoàn thành một bước chưa thành kia, anh rất vui lòng được đồng hành cùng cô, chỉ để lấy lòng cô.

Nhưng lòng bàn tay anh mới chạm vào, cô đã đẩy mạnh tay anh ra, ngồi bật dậy, tát lên bàn tay không an phận của anh một cái vang dội, cánh tay anh ngay lập tức hiện lên một dấu tay bỏng rát.

Ngoài dự đoán

Nếu cô không muốn thì dù anh có trêu chọc đến mức nào cũng vô ích.

Bình luận

Truyện đang đọc