ĐÈN SÁNG KHI NGƯỜI ĐẾN

Lâm Giản đánh vào mu bàn tay của anh, có vài phần ý trừng phạt anh nói năng không ý tứ.

Không ngờ bàn tay mới bị đánh của ai đó lập tức cách chiếc váy ngủ tơ tằm của cô mà nhéo nơi đó một cái, “Biết em muốn rồi, ráng chịu đựng thêm mấy ngày nữa.” Người nào đó ghé tai cô nói thầm, hơi có ý cười, cố tình hiểu sai hình phạt của cô vừa rồi là lời thúc giục.

“Em đâu có!” Lâm Giản lớn tiếng phản đối.

“Thật không?” Khi anh nói, lòng bàn tay đã phủ lên, đúng thực là khi bị bàn tay anh cố tình xoa xoa như vậy, Lâm Giản đã có phản ứng. Cô không cam lòng yếu thế, cô cũng đưa tay lên sờ soạng cơ ngực anh, cô chơi xấu cũng nhéo nhẹ lên đó.

Quả nhiên giây tiếp theo, anh căng cứng người đúng như cô dự đoán.

Ánh mắt Lâm Giản lướt từ cổ xuống phần cơ ngực phập phồng của anh, bỗng chơi xấu cúi người vươn đầu lưỡi liếm một cái, cơ bắp cả người Trần Hoài như bùng nổ, cơ bụng cũng cứng rắn theo.

“Miệng thì nói không cần, thân thể rất thành thật ha!” Lâm Giản đúng lúc ngẩng đầu lên bứt ra, giả vờ vô tội mở miệng nhưng mặt đầy ý cười. Khi nói cô còn đưa tay lên nắm lấy…

Lâm Giản chưa kịp dứt lời, người nào đó đã đè ép người xuống, “Sờ ở đâu không được mà phải sờ vào đó hử!”

“Không phải anh nói động mạch, yết hầu, em trai là tử huyệt sao? Không phải tử huyệt cũng không cho sờ hả, keo kiệt!” Lâm Giản giở trò vô lại, tiện thể cố gắng che giấu nụ cười của mình.

Người nào đó nghẹn lời, thấy mặt cô đắc chí, tay Trần Hoài từ bắp chân cô trượt thẳng lên đùi trong, nhéo bên ngoài quần lót cô mang ý cảnh cáo, “Còn dám trêu anh, coi chừng anh ‘làm’ thật!”

Anh vừa nói vậy, Lâm Giản lại nhớ tới lần bị anh “dạy dỗ” trước đó rất lâu, tuy chuyện đã lâu nhưng tay anh rất mạnh, cô đau đến co quắp người, ngực cô bị anh véo bầm tím rất lâu mới hết.

May mà cô là hàng thật, chứ nếu như nâng ngực nhân tạo thì với lực bóp của anh thì chắc vỡ ra luôn. Nghĩ vậy, tự nhiên Lâm Giản thấy bực bội, không hề báo trước mà tiếp tục véo ngực anh, nhưng anh huấn luyện nhiều năm, cơ bắp trên người cứng ngắc, cô nghĩ mình có nhéo bóp thế nào thì anh cũng không thấy đau, ra tay không hề mềm lòng, tay nắm chặt phần ngực anh, “Không phải anh nói đàn ông không thích ‘tắm máu sa trường’ sao?” Lần véo này cô dùng hết sức mình.

Anh cứng người lại vì đau, không biết có phải vì cơn đau đột ngột trên điểm mẫn cảm hay không mà em trai anh lại ngóc lên.

“Càng ngày càng to gan!” Ánh mắt anh nhiễm dục vọng, giọng hơi khàn đi.

“Không lẽ chỉ cho anh đốt lửa mà cấm em thắp đèn! Bây giờ biết đau chưa?” Có những chuyện cô hết sức so đo tính toán, nhưng mà nói ra rồi thì thấy nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều.

“Giản Giản, lúc đó anh không biết việc của anh hai em, anh thực sự xin lỗi.” Anh nói lời xin lỗi bên tai cô, những lời này khi nhận được điện thoại cô vào nửa đêm, sau khi cô rời đi được hai hôm, anh đã muốn nói, cho nên mới đặt vé máy bay chuyến sớm nhất để đến đây gặp cô. Mà lời xin lỗi này vẫn để trong lòng không có cơ hội thích hợp để nói ra, nhân lúc cô nhắc tới, anh thẳng thắn xin lỗi cô mà không hề thấy mất mặt.

“Lúc đó em không nói rõ với anh, lại còn muốn dùng thủ đoạn không đàng hoàng để làm anh bối rối, em cũng có sai mà.” Cô không ngờ anh còn nhớ chuyện nhỏ đã qua lâu vậy, thấy lòng ấm áp, tự kiểm điểm bản thân.

“Thủ đoạn không đàng hoàng? Chờ mong thủ đoạn của em để làm anh mở rộng tầm mắt.” Người này chỉ đứng đắn không quá ba giây, nói rồi bàn tay lại tiếp tục nắn bóp bên ngoài… cô.

“Còn không rút tay ra! Lát nữa em tràn ra thì đừng có trách!” Tuy là bị cách lớp vải quần lót nhưng Lâm Giản vẫn hơi run rẩy, muốn lấy bàn tay đang quấy rối của anh ra.

“Tràn thì tràn chứ, đâu phải chưa từng chạm qua!” vẻ mặt người nào đó vẻ bất cần.

Trần Hoài vừa dứt lời, Lâm Giản bất ngờ hắt xì một cái, một dòng nước ấm tràn ra theo động tác hắt xì của cô.

Ngay sau đó, cô cảm giác không ổn, vội vàng đứng lên chạy vào nhà vệ sinh, cô vừa bước xuống giường đã vội nhìn qua chỗ mình nằm, đã bị dính một ít. Người nào đó cũng ngồi dậy, mặt u oán, nghẹn ngào như bị táo bón.

Lâm Giản muốn cười phá lên nhưng không muốn chọc tức ai đó nên vội vã vào nhà tắm.

Thay đồ ngủ khác xong, cô lấy khăn nhúng nước, bước lại giường lau chỗ chiếu lót bị dính bẩn.

Người nào đó tự chạy vào nhà tắm rửa tay quay lại, nhìn chăm chăm cô đang lau chiếc chiếu bị dính bẩn.

“Phiền phức.” Anh nhìn tới mệt mỏi, bình luận ngắn gọn.

“Nếu không phải tại anh thì em đã dậy từ sớm rồi.” Lâm Giản đáp.

“Là lỗi của anh.” Không ngờ anh nhanh nhẹn nhận lỗi, đổi chủ đề, “Sáng nay muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.”

Trần Hoài dậy rửa mặt, rồi vào bếp làm bữa sáng.

Anh nấu ăn không ngon lắm, nhưng mà với Lâm Giản vậy là quá đủ.

Bữa sáng đơn giản, anh làm trứng chần, pha hai ly sữa nóng là coi như xong.

Hai người ngồi đối diện nhau.

Lâm Giản giải quyết bữa sáng của mình nhanh gọn, đặt đũa xuống, chống cằm nhìn Trần Hoài bật cười.

“Em cười cái gì?” Anh giơ tay búng nhẹ mũi cô.

‘Chim liền cánh cây liền cành’. Mỗi ngày ở bên anh, tĩnh lặng không cần biết thời gian năm tháng, mỗi ngày dường như không quá chán ngán.

“Nhìn anh thì muốn cười, không cần lý do. Tất nhiên anh cũng có thể cho là do anh đẹp trai.” Lâm Giản mặt rất ngây thơ vô tội.

Điện thoại cô trong phòng khách reo vang. Lâm Giản đi ra lấy xem.

Trương Phục Thẩm ít khi chủ động điện thoại cho cô.

Lâm Giản nhìn số điện thoại, bắt máy.

“Vâng được, hôm nay tôi có thời gian, nửa tiếng nữa tôi sẽ đến.” Lâm Giản dứt khoát nhận lời, cúp điện thoại rồi nói với Trần Hoài: “Xem ra kỳ nghỉ của em kết thúc rồi.”

“Có nhiệm vụ mới?”

“Dạ. Nhưng mà không phải đồ trong bảo tàng, quản lý nói một người bạn ông ấy mới mua một bức thangka*, có vẻ từ thời nhà Thanh, giá trị không thể tính được. Chỉ có điều có một phần bên dưới bị hư hỏng nghiêm trọng, được gửi tới chỗ tụi em nhờ tu sửa.” (Đã chú thích chương 41, nhắc lại ngắn gọn cho khỏi quên: Thangka là những bức tranh tôn giáo được gắn trên sa tanh màu và được treo để thờ cúng, Thangka là một loại hình nghệ thuật hội họa độc đáo trong văn hóa Tây Tạng).

Lâm Giản đi tới tủ quần áo chọn đồ.

Đợi khi cô thay xong, Trần Hoài cũng đã thay đồ, bộ quần áo lúc trước cô đã mua.

Cô ngắm nghía thấy rất hài lòng, tựa như Trần Hoài là tác phẩm độc quyền của cô.

“Anh định đi đâu ạ?” cô thuận miệng hỏi.

“Dù gì cũng rảnh, anh đi cùng em đến nơi làm việc xem sao.” Trần Hoài thản nhiên đáp.

“Cũng được.” Lâm Giản gật đầu.

Đến nơi Lâm Giản làm việc, Trần Hoài nhìn xung quanh, đánh giá bàn làm việc có thể di chuyển được, lò sấy có nhiệt độ không đổi.

Không lâu sau, Trương Phục Thẩm cũng đến.

Nhìn thấy Trần Hoài lạ mặt, Trương Phục Thẩm hơi ngạc nhiên.

“Ban trai tôi, Trần Hoài. Hôm nay anh ấy rỗi nên dẫn đến đây luôn. Đây là quản lý của em.” Lâm Giản giới thiệu hai người với nhau.

Trương Phục Thẩm và Trần Hoài chào hỏi nhau, mặc dù chỉ lần đầu gặp Trần Hoài nhưng Trương Phục Thẩm đánh giá Trần Hoài, có vẻ tán thưởng, bắt đầu trêu Lâm Giản, “Xin nghỉ lâu như thế, tôi còn tưởng cô có việc gia đình gì quan trọng, hoá ra là chuyện bạn trai. Nhưng đây cũng là chuyện hệ trọng trong đời, xứng đáng.”

Lâm Giản không phủ nhận, cũng không nói về biến cố của Lâm Cương, tựa như Trương Phục Thẩm nói đúng.

“Xem cái này đi.” Trương Phục Thẩm nói rồi đi tới một tủ bảo quản ẩm, bảo Lâm Giản nhận định sơ lược.

Bức thangka trước mặt đã rất cũ, nhưng bức tranh tượng Phật trên đó tuyệt đẹp, cực kỳ lộng lẫy mà không mất đi vẻ tinh tế, tuy nhiên đáng tiếc là vị trí quan trọng nhất trong bức tranh là đôi mắt tượng Phật đã bị hư hỏng.

Đối với Thangka, đôi mắt là thứ quan trọng nhất, một hoạ sĩ tu học trong chùa nhiều năm mới vẽ được Thangka, ít thì vài tháng, nhiều thì thường là năm ba năm, hơn nữa đều để dành việc vẽ mắt lại làm sau cùng. Trước khi vẽ mắt còn phải tắm gội thay quần áo, dâng dương thành kính, một bức thangka thần bí gần như tập trung ở trên đôi mắt Phật.

Lâm Giản đánh giá một lúc lâu, thành thật: “Hiện giờ mùa mưa ẩm, thời gian sửa chữa đúng lúc, không đến mức bị hỏng do chất liệu giòn. Chỉ có điều tôi không am hiểu việc phục hồi Thangka.”

“Ngay cả ở Tây Tạng cũng không thể tìm thấy người tu sửa Thangka chuyên nghiệp, huống chi là chúng ta. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cô có thể thực hiện việc này. Cô không cần gấp gáp, có thời gian để cho cô thực hành trước, tôi đã cố tình mua một vài bức để cô tìm cảm giác.” Trương Phục Thẩm nói rồi đi tới bàn.

Trên bàn có vài bức thangka, không phải là tác phẩm mới, chúng đều bị hư hại giống nhau, tuy rằng mỗi bức tượng Phật trên các bức thangka khác nhau nhưng phương pháp vẽ tổng quát vẫn có thể nắm bắt được vài phần.

“Tôi thử trước rồi tính sau.” Lâm Giản không đồng ý ngay. Các di tích văn hoá ở Tây Tạng tương đối đặc thù, mang đậm màu sắc tôn giáo, không tìm hiểu kỹ lưỡng về tôn giáo thì việc trùng tu có thể không mang đúng ý nghĩa tinh thần của nó.

“Cũng phải, dù sao cũng không gấp, quan trọng là sửa thật tốt.” Trương Phục Thẩm tán thưởng Lâm Giản nhất ở điểm này. Cô không bao giờ sửa chữa những cổ vật nếu không nắm chắc, chính vì điều đó, hễ cô ra tay thì không thể tìm ra được khuyết điểm.

Sau khi Trương Phục Thẩm rời đi, Lâm Giản mang thangka dùng để luyện tập đến bàn điều khiển, trước đó Trương Phục Thẩm đã mua cho cô các loại bột màu cần thiết để sửa chữa thangka. Đây không phải màu hoá học bình thường, đây là những loại đá quý mã não, malachite, ngọc lam và thậm chí cả bột được mài từ nguyên liệu thực vật như nghệ tây và chàm có thể được vẽ trên thangka để đảm bảo rằng chúng có nhiều màu sắc và không dễ bị ăn mòn bởi độ ẩm môi trường.

Lâm Giản đã lâu không làm việc, cô thấy khá lạ lẫm.

Cô bắt đầu vùi đầu động bút, gần như cả ngày cô giữ nguyên tư thế, ngay cả tư thế cúi đầu cũng giống hệt vậy. Trước khi cô gặp Trần Hoài, cô ít nói, trầm tĩnh, công việc này thật sự rất thích hợp với cô.

Thoáng cái đã qua nửa ngày, Lâm Giản đặt cọ xuống, cổ gần như tê liệt. Công việc này nếu làm hơn nửa đời sẽ dễ mắc bệnh thoái hoá đốt sống cổ.

Từ đầu đến cuối Trần Hoài vẫn ở bên nhìn chăm chú vào bức thangka chờ sửa chữa, trầm ngâm: “Bức thangka đời Thanh, người bình thường không thể dễ dàng sưu tập được. Người quản lý của em có vòng giao thiệp rất rộng.”

“Chắc là vậy. Vòng quan hệ bạn bè ông ấy rất đa dạng, có cả những người bán đồ cũ nhỏ lẻ nữa, đôi khi họ có thể tìm được hàng thật. Bạn bè ông ấy đều biết sở thích sưu tập của ông ấy, có đôi khi có hàng tốt sẽ đưa tới hỏi ông ấy có cần không. Hơn nữa ông ấy…” Lâm Giản nói nửa chừng chợt nhớ tới gì đó, đột ngột dừng lại, còn nửa câu cô thấy không cần thiết phải nói cho Trần Hoài biết.

Tránh cho anh nhiều chuyện. 

Bình luận

Truyện đang đọc