ĐÈN SÁNG KHI NGƯỜI ĐẾN

Trần Hoài dặn dò xong, anh đi vào cửa hang kia.

Lâm Giản dừng tại chỗ.

Nhìn thấy anh sắp biến mất trong cửa hang sâu hút, Lâm Giản bỗng gọi anh, “Trần Hoài…”

Trần Hoài sững người.

Nhưng mà cô không nói gì thêm, lời đến miệng lại bị cô nuốt xuống, sợ làm anh phân tâm.

Nhưng anh biết, cô đợi anh về.

Bất kể chờ bao lâu.

“Anh sẽ quay lại với em. Rất nhanh thôi.” Trần Hoài nói xong đã biến mất ở bên kia cửa hang.

Không lâu sau, những cảnh sát mặc sắc phục leo đến nơi, thật ra cũng chỉ có năm người, trong đó có hai cảnh sát người Tây Tạng. Họ nhìn thấy Lâm Giản đứng bên cạnh cửa hang, nhớ lại kế hoạch mà Trần Hoài vừa điều chỉnh lại, mấy người cảnh sát đều kinh ngạc.

“Trần Hoài sợ có nguy hiểm nên không cho tôi theo qua đó. Anh ấy bảo tôi ở đây đợi các anh đến.” Lâm Giản giải thích.

Nơi cô đứng gần giống lộ trình mà Trần Hoài đã vạch ra trước đó, hơn nữa nhìn cử chỉ, hành động của Lâm Giản không giống như tay chân của Bao Đỉnh, thời gian gấp rút, mấy người cảnh sát không nghi ngờ gì mà tin lời Lâm Giản.

Sau khi đi qua khỏi cửa hang nhỏ hẹp này, bên ngoài còn có một hang động khác, đi thẳng xuống sườn núi, khác biệt hoàn toàn với địa hình hiểm trở khi lên đây khiến mọi người hoàn toàn kinh ngạc.

Cũng may chỉ có một con đường xuống núi, cho dù không thấy bóng dáng Trần Hoài nhưng ít nhất họ không lạc qua đường khác.

Mọi người vội vã đuổi theo, không ai lên tiếng.

Đi về trước khoảng mười lăm phút, đến lưng chừng núi thì nhìn thấy một căn nhà đơn sơ, không thấy bóng người.

Không thấy Trần Hoài và Bao Đỉnh.

Năm người cảnh sát chọn chỗ ẩn nấp tốt nhất, bàn bạc. Có người đề nghị trực tiếp xông vào, có người phản bác ngay đề xuất này vì sợ nguy hiểm cho Trần Hoài, có thể anh đã lẻn vào nơi ở của nghi phạm.

Mọi người không thống nhất ý kiến, rơi vào bế tắc.

Thực tế trước đây trong khu vực của họ đã có vài vụ án liên quan đến mua bán cổ vật, bọn tội phạm ngông cuồng đến cướp các loại đồ trang sức bằng đá quý, các kinh thư cổ trong các tháp táng nhiều vô kể, nhưng mà những nơi hẻo lánh nên báo đài không đưa tin ra bên ngoài nên người ngoài không biết đến. Các ngôi chùa ở Tây tạng nhiều không đếm xuể, người dân lại cung phụng các vật trang sức cho tượng Phật nhiều vô số, nếu bọn tội phạm theo dõi thì rất dễ thực hiện ý đồ, mà chùa miếu không thể phòng ngừa, càng không thể thống kê được thiệt hại thực tế.

Chưa kể băng nhóm tội phạm này hoạt động rất có tính tổ chức, lại rất quen thuộc với những ngôi chùa nơi gây án, hầu như không để lại manh mối gì. Họ biết có vụ án phát sinh nhưng không làm được gì, thậm chí còn mang tâm lý cầu nguyện vụ việc đừng xảy ra ở khu vực quản lý của mình.

Sau cuộc trao đổi ngắn với Trần Hoài hôm qua, các cảnh sát ở đồn địa phương đều lên tinh thần, chỉ mong một lưới bắt hết, loại bỏ khối u ác tính này.

Mọi người bàn đi tính lại vẫn không thống nhất ý kiến, thời gian đã trôi qua mấy phút.

“Các anh để lại hai người ở vị trí ẩn núp hiện tại, ba người còn lại đi từ sau nhà vào kiểm tra tình hình bên trong. Chờ khi đã sẵn sàng, hai người ở phía trước có thể nổ súng, ba người đã vào nhà có thể nhân cơ hội đó mà hành động. Về phần Trần Hoài, các anh không cần lo, anh ấy sẽ không nguy hiểm.” Lâm Giản nghe tới đau cả đầu, không kiềm được lên tiếng gợi ý.

Đề xuất của cô tương đối ổn thoả, cân nhắc cả yếu tố rủi ro, mọi người nghe xong không phản bác nữa, nhanh chóng thống nhất.

Hai người yếu nhất trong số năm người sẽ giữ nguyên vị trí, ba người còn lại sẵn sàng lẻn đến phía sau căn nhà. Lâm Giản cũng đứng lên, một trong hai người còn ở vị trí ban đầu gọi cô lại, “Cô đi đâu vậy?”

“Tôi cũng muốn đi cùng.” Lâm Giản đáp.

“Phụ nữ mà đi đâu!” Một người đàn ông đi phía trước lên tiếng cản lại.

Lâm Giản phớt lờ, tiếp tục đi theo họ về trước.

“Chụp lấy!” Một người phía sau lên tiếng, Lâm Giản quay đầu lại, một trong hai người ở lại ném súng trong tay cho cô, “Tôi ở đây không cần súng, một khẩu là được rồi. Nếu cô đi thì nên có vũ khí.”

“Cảm ơn.” Lâm Giản giơ tay bắt lấy. Cô đi theo sau ba người, vòng ra sau toà nhà không biết bên trong có bao nhiêu người, vũ khí đạn dược ra sao.

Ngôi nhà là một toà nhà hai tầng đơn giản. Lầu một không có cửa sổ, phía sau lầu hai có một cửa sổ.

Mọi người dẫm lên vai nhau, nhanh chóng chồng người để leo lên. Một người cảnh sát nhìn mạnh mẽ nhất leo lên trước, tiếp theo đến Lâm Giản, người đi đầu tiên tên Tác Lãng, anh ta kéo Lâm Giản lên.

Chiều cao của mỗi tầng khá cao, nhưng may mà có nhiều người. Lâm Giản nhảy vào lầu hai, Tác Lãng khom người xuống kéo hai người còn lại bên dưới lên, do chiều cao nhà khá cao, người Tác Lãng treo lơ lửng bên ngoài, Lâm Giản nhanh nhẹn ôm chân anh ta lại, dùng chân chống vào tường trợ lực mới đủ sức giữ Tác Lãng lại không rơi xuống.

Mất nhiều công sức mới kéo được từng người một lên, nhưng người cuối cùng không đủ sức lên được, thời gian cấp bách, Tác Lãng làm động tác ra hiệu cho người đứng dưới tự chú ý an toàn, họ trên lầu bắt đầu hành động trước.

Bọn họ thận trọng đi từng bước ra khỏi phòng, nghe tiếng động thì dưới lầu hình như có người đi lại, nói chuyện.

Sau khi họ rời khỏi phòng thì nghe được cuộc nói chuyện bên dưới.

Giọng Tăng Vượng, “Nhanh tay nhanh chân lên cho tao, không còn thời gian đâu! Đem tất cả chén Gabala và chuỗi tràng hạt vào bình kín đem vào hầm, năm phút sau tao sẽ đốt nơi này.”

Chỉ còn năm phút nữa. Dưới lầu chắc chắn đang có những vật dụng nguy hiểm dễ nổ dễ cháy.

Tác Lãng và đồng nghiệp nhìn nhau, thời gian gấp rút, hơi thở vô thức dồn dập hẳn lên.

Lâm Giản đi cuối cùng, vừa nãy lúc đứng dậy, cô chú ý đến dấu chân mờ mờ trên sàn của căn phòng. Cách tốt nhất để vào toà nhà này mà không bị chú ý chính là căn phòng mà họ vừa đặt chân, dấu chân lưu lại đó chắc hẳn của Trần Hoài. Anh đang ẩn nấp ở một vị trí nào đó không rõ, có lẽ đang đợi bọn Bao Đỉnh lộ ra những thông tin hữu ích, hoặc có khả năng đang đợi tiếp viện nên không mạo hiểm ra tay mà vẫn luôn chờ đợi đến giờ.

Lâm Giản biết Trần Hoài chắc chắn không muốn mình xuất hiện ở đây, so với những kẻ liều mạng bên dưới, cô không tự tin vào thân thủ võ nghệ của mình. Mấy người Tác Lãng nhanh chóng nằm rạp xuống, bò xuống lầu, Lâm Giản cẩn trọng di chuyển đến góc hành lang, không đi tiếp.

Nhóm Tác Lãng tiếp tục đi xuống lầu một, gặp ngay Trần Hoài ở khúc quanh cầu thang. Tác Lãng nhìn đồng hồ trên cổ tay, ý bảo đồng nghiệp chú ý thời gian giao hẹn với đồng nghiệp bên ngoài. Tác Lãng làm dấu tay ra hiệu với Trần Hoài, Trần Hoài quay lại nhìn phía sau, không thấy bóng dáng Lâm Giản, với tính cách của cô, anh nghĩ chắc hẳn cô sẽ theo đến đây, không thấy cô đâu, anh thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng súng bên ngoài đúng giờ vang lên.

“Không còn thời gian nữa! Không muốn vô tù thì tỉnh táo lên cho tao! Tụi bây làm nhanh lên!” Tăng Vượng mới quát lên một câu, phía cầu thang đã vang lên tiếng súng liên tiếp.

Ngay sau đó là tiếng động thật lớn truyền tới, có thứ gì đó bị đánh sập, chắc là Trần Hoài và Tác Lãng ra tay trước đám tay chân Tăng Vượng.

Lâm Giản trốn trong khúc quanh tối tăm của hành lang, chỉ nghe tiếng động cô đã có thể hình dung cảnh tượng giao tranh ác liệt bên dưới, bàn tay phải đang cầm súng của cô toát mồ hôi. Khẩu súng bị mồ hôi thấm đẫm, không biết có bắn trúng được mục tiêu hay không.

Tiếng súng dưới lầu vẫn tiếp tục, vị trí hiện tại của Lâm Giản là điểm mù, cô hoàn toàn không nhìn thấy tình hình tầng dưới. Cô lại hít sâu một hơi, siết chặt tay. Cô lau súng vào tay áo để bớt ướt mồ hôi, sau đó căng thẳng bước tới cầu thang.

Cô vừa ló đến nơi có thể nhìn thấy bên dưới đã thấy Trần Hoài từ cầu thang nhảy thẳng xuống đất, một gã đàn ông lạ mặt bên cạnh Tăng Vượng đang muốn ném tàn thuốc vào hướng cầu thang, trong không khí có mùi xăng hăng hắc, có lẽ trước đó chúng đã đổ xăng lên đồ đạc trong phòng.

Hướng mà tên đó định ném tàn thuốc lá là cầu thang dựa tường, xét tốc độ bắt lửa và tốc độ cháy của xăng, người đầu tiên bị ảnh hưởng chính là nhóm Tác Lãng. Trần Hoài nhận thấy ý định của hắn, rời khỏi chỗ nấp của mình mà thả người nhảy xuống dập lửa.

Tăng Vượng đã chờ đợi một cơ hội tuyệt vời thế này.

Trần Hoài đá tàn thuốc đỏ đá bay lên không trung, trước khi anh tiếp đất, khẩu súng trên tay Tăng Vượng đã nhắm chuẩn Trần Hoài. Tác Lãng và mấy người khác đang đối phó với những kẻ khác, mạnh ai nấy vật lộn sống chết, không thể rút ra mà giúp Trần Hoài.

Tăng Vượng bóp cò.

Tiếng súng nối tiếp nhau vang lên.

Tăng Vượng bị trúng đạn trước, viên đạn trong khẩu súng trên tay hắn ta cũng đã bắn ra, có thể chỉ chênh nhau một hai giây, nhưng chỉ cần một hai giây ngay thời khắc mấu chốt này. Khẩu súng trên tay Tăng Vượng đã nhắm chuẩn giữa ngực Trần Hoài lại bị viên đạn Lâm Giản vội vàng bắn ra làm chấn động, một tay lão luyện như Tăng Vượng mà lại bắn chệch mục tiêu ban đầu của hắn.

Tên thanh niên bên cạnh Tăng Vượng lại đốt que diêm định ném qua khu vực đã tưới xăng, đây là kế hoạch cuối cùng cho đường rút lui của chúng, dùng để tung hoả mù cho cảnh sát. Theo kế hoạch, bọn chúng đợi cảnh sát bỏ chạy thì sẽ quay lại mang vật phẩm dưới hầm đi, không ngờ cảnh sát đến sớm nên phá hỏng kế hoạch chúng. Tên nọ không ý thức được làm thế chẳng khác nào tự sát.

Trần Hoài lại lao về trước, đá que diêm văng đến cửa. Tăng Vượng dù bị thương vẫn tiếp tục nổ súng về phía Trần Hoài.

Hai tiếng súng lại liên tiếp vang lên.

Tăng Vượng ngã xuống đất, bàn tay cầm súng đập xuống đất, máu trên người hắn chảy ra nhanh chóng hoà vào lớp xăng trên đất.

Có lẽ thấy đại ca bị cảnh sát bắn chết, những tên còn lại trong phòng giơ tay đầu hàng, “Không liên quan tới chúng tôi… chúng tôi chỉ làm theo lời hắn ta thôi, chúng tôi không biết gì cả…”

Trong phòng có khoảng bảy tám người, ban nãy chiến đấu kịch liệt đã gục vài tên, ban nãy vẫn còn hơn một nửa đang giao tranh thì đột ngột dừng tay kết thúc.

Tác Lãng và đồng nghiệp cũng từ trên lầu nhảy xuống, căn phòng ngập trong xăng rất nguy hiểm, để tránh những tên đó giở trò, họ nhanh chóng lấy còng tay ra còng mấy tên chưa bị thương lại trước.

Trần Hoài đi tới bên cạnh Tăng Vượng, lật mí mắt hắn lên để xác định chắc chắn hắn đã chết.

Lâm Giản từ cầu thang bước xuống, ngồi thụp xuống cạnh Trần Hoài, “Em đã giết người…” Giọng cô run rẩy, mặt trắch bệch như giấy, mồ hôi vã ra như mưa.

Cô chưa từng nghĩ đến việc giết người, mặc dù tội ác chồng chất của Tăng Vượng cũng đáng bị như thế. Chỉ cần nhìn thấy vũng máu đặc sệt trên người Tăng Vượng chảy xuôi xuống, cô thấy buồn nôn.

Cô không muốn giết người.

“Không phải em giết. Hai phát đạn của em đều bắn trật, vết thương lấy mạng này là do anh bắn.” Trần Hoài biết cô sợ hãi điều gì, lên tiếng trấn an.

Lâm Giản ngơ ngẩn gật đầu, quay lại nhìn chằm chằm vùng bụng sẫm màu ướt đẫm của anh, cô nghe giọng mình tiếp tục run rẩy, “Anh bị thương.” 

Bình luận

Truyện đang đọc