“Ngày mai phải dậy sớm, ngủ.” Anh thả tay Lâm Giản ra, Lâm Giản rút tay về.
Hơi chưa đã ghiền, nhưng mà ngày mai đúng thật là phải dậy sớm làm việc, Lâm Giản trở mình, dỗ giấc lại.
Hôm sau trời mới tờ mờ sáng, Trần Hoài đã dậy.
Lâm Giản ngủ chưa thẳng giấc nên ngáp liên miên lúc ra ngoài. Theo lý thì anh ngủ ít hơn cô nhiều nhưng lạ là lúc nào cũng thấy anh tràn trề năng lượng, không biết có uống thuốc tăng lực không.
Lâm Giản buồn ngủ nhập nhèm đi theo sau lưng anh.
Ra khỏi khách sạn, đi dọc theo con đường phía trước, thời gian này hầu như không có người đi bộ trên đường.
Lâm Giản lại ngáp, đi qua khỏi trụ đèn giao thông kế tiếp thì bên đường có một chiếc xe công vụ cũ nát lái đến gần, khi đến gần Trần Hoài thì người trên xe bước xuống, mặc sắc phục cảnh sát, nhìn màu da và ngoại hình thì anh ấy là người Tây Tạng, tính tình hào sảng nói nhiều, có lẽ anh là người quen mà Trần Hoài nói.
“Thứ Nhân Liệt Châu, Lâm Giản.” Trần Hoài giới thiệu hai người với nhau.
“Chào anh.” Lâm Giản hiếm khi gặp được cảnh sát Tây Tạng, hơi ngạc nhiên, cất tiếng chào.
Người đàn ông mỉm cười chào Lâm Giản, nhưng rồi quay sang Trần Hoài trêu anh ngay, “Lần đầu tiên tôi thấy anh dẫn phụ nữ ra ngoài làm việc, hiếm thấy đấy.” Anh cười tủm tỉm, nói xong thì quay về ghế lái ngồi, Trần Hoài đi qua ngồi bên ghế phụ lái, Lâm Giản tự giác ngồi vào ghế sau.
Trên đường đi không nói chuyện nhiều, kỹ thuật lái xe của anh ấy rất giỏi, từ trong thị trấn lái ra ngoài không bao lâu thì đi vào một đường núi lạ rất ít dấu vết người. Nếu không phải Trần Hoài và anh ấy có quen biết trước thì Lâm Giản sẽ hơi lo lắng.
Lái mấy tiếng đồng hồ, đã hơn 8 giờ sáng, Thứ Nhân tấp vào lề trước con đường ngoằn ngoèo, xuống xe cởi áo, có vẻ như muốn đổi quần áo. Lâm Giản chủ động xuống xe đi vòng ra phía sau.
Một lúc sau, Thứ Nhân quay lại với trang phục truyền thống của người Tây Tạng, cổ đeo vài chuỗi hạt dài, anh đến cốp xe cầm một túi xách ra, bên trong có túi đựng máy tính: “Không cần nói nhiều, tôi xách gia tài tốt nhất của Sở ra đây đấy, đủ nghĩa khí chứ.”
“Được đấy.” Trần Hoài cầm túi đựng máy tính, còn Thứ Nhân thì xách một chai nhựa màu vàng, miệng chai dính gì đó tựa dầu mỡ, bên trong chứa chất lỏng không rõ.
Tất cả sẵn sàng, Thứ Nhân đi trước, Trần Hoài và Lâm Giản theo sau. Sau khi vượt qua một sườn núi, Trần Hoài dừng lại, dặn Thứ Nhân: “Chú ý an toàn.”
“Tôi biết, yên tâm đi.” Thứ Nhân tự tin, xách theo chai nhựa nặng trịch đi về phía trước.
“Chúng ta không đi sao?” Lâm Giản nhìn ngôi chùa đằng trước, ngạc nhiên.
“Ừ, chúng ta qua đó là bị lộ ngay. Anh ấy là người Tây Tạng, đối phương sẽ không nghi ngờ.” Trần Hoài tìm một chỗ tương đối kín đáo, mở máy tính lên, vào phần mềm đã cài đặt sẵn.
Thứ Nhân nhanh chân nên chưa đầy mười phút sau đã đến trước cổng chùa. Thời gian này cổng chùa đã mở nhưng chỉ mở hé ra. Chiếc xe mà Đổng Tự đi đang đậu trước sân, có lẽ nguyên vật liệu được vận chuyển đến đây.
Trên màn hình máy tính đột nhiên xuất hiện hình ảnh, có thể nhìn thấy quang cảnh trước mặt Thứ Nhân, không ngờ trên người anh ấy có cài camera. Quần áo anh mặc là đồ truyền thống Tây Tạng, kiểu dáng rườm rà sặc sỡ, chắc hẳn đối phương sẽ khó phát hiện.
Lâm Giản nhìn chai nhựa nặng trĩu trong tay anh ấy, hỏi: “Anh ấy xách gì vậy?”
“Bơ để hiến cho chùa, là cách người dân Tây Tạng thể hiện lòng thành của mình.”
“À, ra vậy.” Lâm Giản tâm phục khẩu phục với sự sắp xếp của Trần Hoài.
Ngay khi Thứ Nhân bước vào, có người đến hỏi. Thứ Nhân trò chuyện với người đó bằng tiếng Tạng. Người đàn ông đó trông như trụ trì của chùa, nhận bình bơ mà Thứ Nhân mang đến đem vào bên trong đại điện. Khung cảnh Thứ Nhân đi vào cho Lâm Giản thấy bức tranh tường nguyên bản hai bên chính điện không còn, chính điện tương đối trống trải, trên một chiếc bàn lớn có những bức tranh cũ đang úp xuống, chắc hẳn đó là những bức tranh tường không rõ tung tích bên nghĩa trang.
Treo đầu dê bán thịt chó.
Chắc hẳn những bức tranh tường của chùa này được gỡ ra để ở nơi khác, còn những bức tranh ăn trộm thì để đây, quang minh chính đại mà phục chế lại.
Thứ Nhân làm như không chú ý đến những điều đó, hoặc là thấy mà không ngạc nhiên. Chỉ có điều khi đi ngang qua đó thì bước chân anh chậm lại, hơi chỉnh cho camera thẳng về hướng đó.
Hình ảnh mà Lâm Giản nhìn trên máy tính lập tức rõ ràng, bên cạnh có một người đeo khẩu trang, mang bao tay trắng đang gấp rút sửa chữa. Trên chiếc bàn gỗ bên cạnh có một bức tranh lớn tỉ lệ 1:1, trên đó là bản phác thảo của bức tranh tường được mô phỏng lại, bức tranh được bao phủ bởi các mảng màu, đường nét khá chính xác, đây là hình ảnh của bức tranh tường đang được sửa chữa.
Trước đây Lâm Giản cho là do bọn trộm mộ vội vàng, bức tranh bị hư hỏng nặng nên mới phải tốn công sức sửa chữa, nhìn tình hình trước mắt thì xem ra tiêu chuẩn của nhóm này đã đạt mức độ cao: sửa chữa những hư hỏng với trình độ chuyên nghiệp, người mua một khi đã mua thì có thể ‘làm một mẻ khỏe cả đời’ bảo tồn mãi.
Với trình độ này thì thế lực của băng nhóm này sâu không lường được, vượt xa suy nghĩ của cô.
“Trình độ trùng tu chuyên nghiệp này ít nhất cũng là tiêu chuẩn của viện bảo tàng.” Lâm Giản trầm ngâm.
“Ừ.” Trần Hoài gật đầu, không bất ngờ.
Thứ Nhân đi đến cuối chính điện, đến làm lễ, đọc kinh trước ban tượng Phật, sau đó tự mình đổ đầy bơ vào những ngọn đèn bơ để trước mặt rồi mới bước ra khỏi chùa.
Trần Hoài khép máy tính lại, đi về phía xe Thứ Nhân đỗ.
“Chúng ta cứ thế này mà về sao?” Lâm Giản không hiểu.
“Chỉ có hai chúng ta thì xuất hiện giao đấu với bọn chúng lúc này là không khôn ngoan. Bọn chúng có thể vì tự bảo vệ, di dời sự chú ý của chúng ta mà làm hư hại bức tranh tường, rủi ro rất lớn. Hơn nữa chúng ta có thành công bắt giữ được nhóm phục chế ở đây thì cũng không thể làm suy yếu thế lực của Bao Đỉnh. Trọng điểm bắt giữ của cảnh sát là Bao Đỉnh. Hắn ta chưa từng xuất hiện, cho tới nay vẫn không tìm được thông tin chính xác về thân phận của hắn ta.”
“Không phải chứ? Bao nhiêu tên tay chân của Bao Đỉnh bị bắt giữ mà không thể tra ra được thân phận thật sự của hắn sao?” Lâm Giản vô cùng kinh ngạc.
“Bọn chúng chỉ biết đang làm việc cho Bao Đỉnh, nhưng rất hiếm người biết được Bao Đỉnh là ai. Số tiền giao dịch lần này rất lớn, những giao dịch của hắn ta trước đây đều bị xảy ra vấn đề…” Trần Hoài nói đến đây hơi ngưng lại.
Lâm Giản nhớ ngay đến những việc xảy ra khi mới biết anh không lâu trước đó, cô hiểu những vấn đề giao dịch của Bao Đỉnh mà Trần Hoài nói đến, có lẽ vì vậy mà trong hoang mạc có rất nhiều người truy đuổi Trần Hoài. Cô nghĩ đến đây thì bất giác cảm thấy lo lắng, nhưng anh không nói ra, cô cũng giả vờ không biết mà không hỏi thêm.
“Việc này ảnh hường trực tiếp đến uy tín của hắn ta và việc làm ăn sau này, cho nên lần này hắn ta sẽ đích thân ra mặt. Địa điểm cất giữ bức tranh tường đã rõ, em cảm thấy với tiến độ này thì khoảng mấy ngày nữa sẽ xong?” Anh hỏi ý kiến cô, về phương diện chuyên môn, Lâm Giản đánh giá chính xác hơn anh.
“Nếu làm liên tục cả ngày lẫn đêm thì khoảng ba bốn ngày.”
“Đêm dài lắm mộng, sau khi hoàn thành bọn chúng chắc chắn sẽ nhanh chóng thực hiện giao dịch. Chúng ta sẽ hỏi Đổng Tự về thời gian và địa điểm chính xác, đến lúc đó anh sẽ xin Cục tăng cường nhân sự, bảo đảm hành động sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề gì.”
“Ừ.” Lâm Giản đang lo lắng Trần Hoài không mang theo súng, cũng không có chuẩn bị gì, đối phương thì chắc hẳn có súng bên cạnh, bây giờ nghe Trần Hoài sắp xếp như vậy, cô lại thầm thở ra nhẹ nhõm.
Khi Thứ Nhân quay lại xe, anh lái về Ba Mật, hai bên tạm biệt nhau. Trần Hoài lái xe về Mêdog.
Quay về đồn đã là chạng vạng tối.
Xe Trần Hoài vừa dừng, Tây Môn Khánh đã vẫy đuôi lao tới. Trần Hoài sờ đầu Tây Môn Khánh, cậu nhóc rung đầu đắc chí, rồi vòng qua Lâm Giản ý mừng.
“Đội trưởng Trần, Lâm Giản, hai người về rồi à!” Diêu Hỉ thấy Trần Hoài và Lâm Giản bình an quay về, vui vẻ kêu to. Anh vừa kêu lên thì mấy người còn lại đều chạy từ văn phòng ra.
Nhiều ngày không gặp, thật ra Lâm Giản rất nhớ những người ồn ào này.
“Tôi còn tưởng hai người bỏ trốn rồi chứ.” Hà Đằng Long nói thầm, sau đó chạy về hướng bếp: “Tôi đi giúp lão Bộc làm mấy món ngon tẩy trần cho hai người.”
Lâm Giản quay về phòng mình rửa mặt mũi tay chân, Diêu Hỉ đã đứng trong sân gọi cô đi ăn cơm.
Hiệu suất đúng là trên công việc.
Vừa lúc cô cũng đang đói.
Lâm Giản lau tay, đi về nhà bếp.
Mọi người đã ngồi sẵn ở bàn ăn, không biết ai có ý mà để lại khoảng trống kế Trần Hoài, Lâm Giản đi lại ngồi xuống.
Lão Bộc không cay không vui, khẩu vị ăn uống khác mọi người, ông tự tay xào một dĩa dưa chuột với tương ớt, xài tương ớt mà Lâm Giản mang tới cho ông.
Lâm Giản nhìn món ăn màu đỏ au hấp dẫn, gắp một đũa, đúng là cay chua tê lưỡi. Lâm Giản tiếp tục gắp thêm một đũa, đang rút về thì bị đôi đũa Trần Hoài bên cạnh kẹp lại, lấy phần dưa chuột xào tương ớt mà cô mới gắp, lên tiếng nhắc: “Ớt cay rất kích thích, em chắc không ảnh hưởng tới việc cháy nắng?” Anh vừa nhắc, cả bàn ăn đang nói chuyện bình thường bỗng trở nên yên tĩnh, trong mắt mọi người đều tràn ngập vẻ hóng chuyện ăn dưa.
“Khổ qua mới hái có thể giải độc, hạ nhiệt, còn giúp khôi phục vết cháy nắng trên da.” Diêu Hỉ thức thời, lo Lâm Giản bị xấu hổ nên vội vàng đổi dĩa khổ qua xào đến trước mặt Lâm Giản.
“Phải hạ nhiệt cho tốt.” Trần Hoài một lời hai nghĩa, khuyên cô ăn nhiều hơn.
Lâm Giản biết đám người đối diện đang lộ vẻ mặt cười xấu xa, cô không muốn nói chuyện với Trần Hoài khiến người ta tưởng tượng mập mờ, nên lẳng lặng ăn cơm với khổ qua.
Mới ăn cơm xong, Hà Đằng Long lén lút ngoắc Lâm Giản về phòng mình, Trương Diệu Tổ và Phương Dương Vĩ cũng thậm thà thậm thụt đi theo.
Lâm Giản nghĩ anh ta có chuyện gì quan trọng cần nói, gật đầu đi về phòng Hà Đằng Long.
Vừa vào phòng, Hà Đằng Long đã ân cần nhấc ghế dựa cho cô ngồi, Phương Dương Vĩ bưng trà, làm Lâm Giản bối rối: “Chuyện gì vậy?”
Hà Đằng Long nhìn chiếc áo thun nam rộng thùng thình trên người cô, huých tay cô, “Nhìn hai người sau khi về thì liếc mắt đưa tình, ra ngoài cấu kết nhau làm chuyện xấu, đi ra ngoài một chuyến là ngủ rồi à?”
Anh ta vừa nhiều chuyện hỏi vậy, Trương Diệu Tổ lập tức dựng tai lên như thể đang nghe thấy chuyện trọng đại nhất.
Mấy người rảnh rỗi vô vị này, kêu cô tới vì chuyện tầm phào xàm xí vậy. Lâm Giản trừng anh, tức giận đáp: “Anh nói xem?”
“Tôi đâu có ở hiện trường vụ án, sao tôi biết chớ?”
“Gần vậy!” Đúng là chung chăn gối nhiều lần, cô không muốn che giấu quan hệ hai người, Lâm Giản thuận miệng đáp cho có lệ, nói xong thì định đi về.
“Gần vậy là cái quỷ gì chứ?” Hà Đằng Long ngạc nhiên hít khí lạnh.
“Không ngờ lão Trần nhìn đứng đắn vậy mà không thể tưởng tượng được, ra khỏi nhà một chuyến là ngủ với con gái nhà người ta! Còn giơ cao cờ hiệu là làm nhiệm vụ, ‘lù đù vác cái lu mà chạy’, đây là muốn âm thầm rồi phát tài hả.” Phương Dương Vĩ không biết hâm mộ hay ghen tị, liên tục cảm thán.
“Không đúng! Ngủ thì ngủ, không ngủ thì là không ngủ, chứ ‘gần như vậy’ là ma pháp gì? Ông đây nghiên cứu chuyện gió trăng nhiều năm, trước nay chưa từng nghe nói qua tình huống tương tự?” Hà Đằng Long hỏi tới cùng.
“Đúng đó, rốt cuộc là Đội trưởng Trần ‘không được’ hay là sự hấp dẫn của cô không đủ kích thích tới lão Trần chúng ta hả? Lão Trần cũng 30 rồi, không phải là ‘không được’ đó chứ?” Phương Dương Vĩ nghe thấy vậy cũng hăng hái hỏi tới tấp.
Đều là những người trẻ tuổi, ngây ngốc ở chỗ khỉ ho cò gáy lâu năm, mọi người đều quen với việc nói chuyện không kiêng dè gì. Thêm nữa lần đầu tiên Lâm Giản đến đây đã nói chuyện với họ về mấy vụ phim phiếc linh tinh, trong lòng họ coi Lâm Giản như một tay lão luyện, giống như anh em trong nhà mà thảo luận với Lâm Giản, không hề coi Lâm Giản là người ngoài, mặc cho Lâm Giản nghe xong mà muốn đi ngoáy tai.
“Lâm Giản, anh em trong nhà muốn làm một cái cá cược nhỏ, đáp án do cô công bố, cô sờ lương tâm mà nói cho chúng tôi biết đáp án thật sự đi.” Hỏi sơ bộ tình hình, lão cáo già Phương Dương Vĩ đã có suy nghĩ riêng.
“Mấy anh dám cá cược dưới mắt Trần Hoài hả?” điểm chú ý của Lâm Giản với họ không giống nhau.
“Cá cược lớn thì hại thân, cá cược nhỏ thì vui, ở đây hết giờ làm có trò gì giải trí đâu, tìm chuyện vui giết thời gian thôi, đừng căng thẳng.”
“Tôi đặt 1600 là ngủ thành công, không chỉ là thành công không đâu, với thể lực của Đội trưởng Trần, ít nhất một đêm bảy lần!” Hà Đằng Long nói xong, lấy mấy tờ một trăm hùng hồn ném lên bàn.
“Tôi theo 1600. Nhưng mà tôi đi cửa hông, tôi cá là thất bại trong gang tấc, ngủ không thành công! Nói không chừng lão Trần có lý do khó nói, không phải lần trước Lâm Giản nói đó sao, bắn máy bay cũng không hề thấy, sau này có dịp thì bảo anh ấy đi khám nam khoa coi sao. Đàn ông đôi khi vất vả bôn ba qua, chuyện đó không theo kịp cũng dễ hiểu.” Phương Dương Vĩ mặt thông cảm.
“Tôi theo gấp đôi. Tuy chủ quan thì tôi tin tưởng lão Trần, nhưng tôi quyết định nghiêng về đội Đằng Long, nếu không thì Lâm Giản đã không tới mức không phân biệt được mà ra kết luận kỳ lạ như vậy.” Trương Diệu Tổ nói xong cũng móc trong túi ra một xấp tiền ném trước mặt. Cả đám mặt mày như thể đang cá cược cả triệu đô một phút, ba người đàn ông chăm chú, cung kính nhìn Lâm Giản: “Lần cá cược lớn nhất năm nay của chúng tôi đều hiến cho cô, cô phải lấy lương tâm ra mà nói đáp án cho chúng tôi biết, lấy Tây Môn Khánh ra mà thề, ‘gần như vậy’ là ý gì. Chỉ cần câu trả lời của cô mà có tiền tiêu vặt.”
“Nếu hứng thú vậy thì cứ hỏi lão đại của mấy anh đi!” Lâm Giản không muốn tiếp tục đề tài này, quay người định đi ra ngoài thì thấy Trần Hoài đang dựa cửa, nở nụ cười lạnh.
Tiêu! Nhắc Tào Tháo là có Tào Tháo, sao mỗi lần khua môi múa mép là chắc chắn anh sẽ xuất hiện.
Ba người đang cá cược lập tức xìu lại, toát mồ hôi hột, chỉ tiếc là đống tiền cá cược còn nằm chần dần trên bàn, không có ngọn gió nào thổi đi được.
“Khụ…à là do Lâm Giản mới về đã nóng lòng muốn nói với chúng tôi tiến triển thần tốc của hai người, thành ra chúng tôi tò mò nên mới đùa chút thôi.” Phương Dương Vĩ lanh lẹ nhất, giả điên qua ải.
Kẻ “Bán bạn cầu vinh”! Lâm Giản điên cuồng chửi đậu má trong lòng!
“Tiến triển thần tốc?” Trần Hoài hơi nhướng mày, nhìn Lâm Giản đang nhập bọn với mấy tên lêu lổng này, mặt không rõ vui giận.
“Khụ… Lâm Giản nói hai người ‘gần như ngủ’…” Trương Diệu Tổ vốn đang định nói hai người xem như là đang kết đôi với nhau, kết quả là thấy vẻ mặt của người nào đó, sợ uy mà run rẩy hồi hộp nên nói thẳng toẹt.
Lâm Giản tiếp tục chửi đậu má!
“Diệu Tổ nói sai rồi. Lâm Giản vừa rồi nói rõ ràng là hai người ngủ rồi.” Hà Đằng Long nghe Trương Diệu Tổ nói không rõ ý, nóng lòng muốn giải thích giùm Trương Diệu Tổ.
Kết quả anh vừa dứt lời, ba người yên lặng tự thắp nến cầu phúc cho mình. Tuy là họ nhanh chóng nhất trí quan điểm là chụp mũ cho Lâm Giản, nhưng dù sao thì Trần Hoài cũng coi trọng Lâm Giản, chụp mũ cho Lâm Giản thì chắc chắn anh ấy không dám làm gì Lâm Giản, chứ còn nếu bọn họ mà chính miệng thừa nhận vừa rồi nói năng không lựa lời thì kết cục chắc chắn sẽ là bị xử phạt thê thảm về thể xác.
Nhưng mà khả năng diễn đạt ngôn ngữ hiển nhiên chưa từng gặp qua trường hợp này, dù sao đây cũng là lần đầu tiên họ thấy nụ cười khó lường của Trần Hoài, nụ cười làm người ta dựng tóc gáy, có thể thấy nó khủng bố hơn cả vẻ tức giận bình thường…