DỤ DẠ

Hôn liên tục một thời gian rất dài, hai người đều đã muốn thở hồng hộc, Lãnh Dạ lượng hô hấp đương nhiên không lớn hơn được Viêm Phi, hơn nữa vừa trải qua thời gian dài chạy bộ, cơ hồ đã thở không nổi nữa, thiếu dưỡng khí làm đầu hắn có điểm choáng váng, khí lực trên người cũng không như bình thường, Viêm Phi lại hôn còn thâm nhập đầu lưỡi vào.

Lãnh Dạ đầu lưỡi bắt đầu trở nên chết lặng……

Hỗn đản này, chẳng lẽ muốn đem mình hôn tới ngất xỉu đi mới bằng lòng bỏ qua?

Nụ hôn hung tàn bỗng bị một tiếng bước chân truyền tới đánh gãy, Lãnh Dạ mượn cơ hội đẩy ra Viêm Phi, nhìn về phía người tới.

Lôi Tử Hàm.

Phòng tập thể hình của công ty không chỉ có một gian duy nhất, gian của bọn họ là một gian khuất trong phòng, ngày thường người tới tương đối ít, nhất là giai đoạn này, cơ hồ không có người tiến vào, cho nên Lãnh Dạ vừa rồi cùng Viêm Phi hôn môi cũng thực yên tâm, lại không nghĩ rằng vận khí chính mình lại không tốt như vậy, bị trực tiếp đánh lên không nói, đối phương lại là người không có hảo ý với hắn Lôi Tử Hàm……

Lãnh Dạ lấy khăn tay lau đi đôi môi ướt át, sửa sang lại quần áo có điểm hỗn loạn..

Hắn hô hấp có điểm dồn dập, môi bởi vì vừa rồi hôn có điểm sưng đỏ, hơn nữa ánh mắt còn hơi ướt át, bộ dáng này làm Viêm Phi ý loạn tình mê.

Lôi Tử Hàm có chút sững sờ, chống lại ánh mặt lạnh lùng của Lãnh Dạ mới phục hồi tinh thần, thu thập biểu tình cứng ngắc trên mặt, cứng ngắc cho ra một khuôn mặt tươi cười:“Xin lỗi, tôi không nghĩ có người ở chỗ này.”

Lời nói lễ phép như thế đương nhiên không phải nói với Lãnh Dạ, Lôi Tử Hàm không cần Lãnh Dạ, nhưng sợ hãi đắc tội Viêm Phi cổ đông lớn mới này,hắn là là một người tâm kế, tuy rằng thủ pháp còn thấp.

Lãnh Dạ hô hấp dồn dập dần dần bình phục xuống, thản nhiên nói:“Không quan hệ, dù sao tôi cũng đang muốn đi.”

Viêm Phi nhăn lại mi, y vừa rồi đang cao hứng, vốn tưởng thừa dịp Lãnh Dạ bị hôn đến mơ mơ màng màng sẽ ăn động tay động chân, nhưng hiện tại hoàn toàn bị hủy, Viêm Phi thực bất mãn, tầm mắt lạnh lùng quét về phía Lôi Tử Hàm.

Ánh mắt đủ đủ sắc bén, Lôi Tử Hàm nhất thời rùng mình, vội vàng tìm cớ ly khai:“Tôi còn có việc, không quấy rầy hai người nữa, hẹn gặp lại.”

Dứt lời, liền trốn đi.

Lãnh Dạ cùng Viêm Phi liếc mắt nhìn nhau một cái.

Viêm Phi ánh mắt rất nhiệt tình, rõ ràng còn muốn tiếp tục việc vừa rồi bị đánh gãy, Lãnh Dạ nhếch mắt nhìn y:“Tôi đi trước.”

Viêm Phi đã biết hắn sẽ nói như vậy, âm thầm tốn hơi thừa lời: Người này, không thể thuận theo mình một lần sao?

Nhìn bóng dáng Lãnh Dạ rời đi, Viêm Phi lại cúi đầu nhìn thoáng qua hạ thân đã muốn phản ứng của mình, khóe mắt trừu trừu.

……

Lãnh Dạ rời khỏi phòng tập thể hình không bao lâu sau lại đụng phải Lôi Tử Hàm, Lôi Tử Hàm nhìn hắn bằng ánh mắt thực phức tạp, Lãnh Dạ đối hắn giơ lên khóe môi, lãnh đạm đi qua người hắn.

“Cậu không sợ tôi đem chuyện vừa rồi nói ra sao?”Thanh âm Lôi Tử Hàm từ phía sau Lãnh Dạ truyền tới.

Lãnh Dạ dừng lại cước bộ, xoay người.

Lôi Tử Hàm trên mặt biểu tình không thân thiện.

Lãnh Dạ bình tĩnh nhìn hắn vài giây, sau đó nói:“Nói thì như thế nào?”

Lôi Tử Hàm vốn định hù dọa hắn, lại không nghĩ rằng hắn lại không thèm quan tâm, điều này làm cho Lôi Tử Hàm có điểm thẹn quá thành giận, bắt đầu nói bậy bạ, không suy nghĩ:“Thật ghê tởm!”

Lãnh Dạ câu thần:”Cậu ghen tị?”

Lôi Tử Hàm căm giận nói:“Ai thèm ghen tị với loại người như cậu? Đừng tưởng rằng bò lên giường của cổ đông lớn nhất thì có thể nổi tiếng.”

“Tôi dùng phương pháp gì thì liên quan gì tới cậu?” Lãnh Dạ nở nụ cười, ngữ khí như trước ưu nhã.

Lôi Tử Hàm bị hắn nói tới không còn lời nào để nói, mặt đỏ tai hồng bộ dáng này khiến Lãnh Dạ cảm thấy có điểm đáng cười, đối với loại như tên hề nhảy nhót này hắn không có một chút hứng thú nào.

Lãnh Dạ xoay người rời đi, Lôi Tử Hàm há miệng thở dốc, tựa hồ còn muốn nói gì đó, nhưng nhịn xuống, cuối cùng Lãnh Dạ liếc mắt một cái, cũng tránh ra.

……

Bình luận

Truyện đang đọc