DỤ DẠ

Lãnh Dạ nhìn ánh mắt Viêm Phi, mặt hai người càng ngày càng gần.

Viêm Phi chọn mi:“Cậu đây là đang câu dẫn tôi?”

Lãnh Dạ nói:“Nhưng mà hiện tại là anh ở trên người tôi, tôi như thế nào câu dẫn anh đây?”

Viêm Phi cười như không cười:“Cậu như vậy không sợ tôi tiếp tục bóp cổ cậu?”

Lãnh Dạ cầm khẩu súng chạm vào khố hạ của y, khóe môi câu ra một độ cong câu tâm động phách:“Liền xem khẩu súng có lợi hại hơn không?.”

Nơi yếu hại bị họng súng chạm vào, Viêm Phi nhất thời sửng sốt, giờ mới biết được khẩu súng mình giấu bên hông không biết lúc nào bị lấy đi, mà y lại hoàn toàn không cảm thấy gì!

Lãnh Dạ thu hồi tươi cười mị hoặc trên mặt, đem Viêm Phi đẩy từ trên người ra, sau đó trái lại ngồi ở trên người y.

Viêm Phi nhìn hắn.

Lãnh Dạ ngồi ở trên người Viêm Phi, thưởng thức súng trong tay, mà họng súng thủy chung để tại khố hạ Viêm Phi.

Viêm Phi nói:“Cậu đang chơi với lửa.”

Lãnh Dạ nhướng mày:“Tôi là đang nghịch súng.”

Viêm Phi nửa nằm ở trên giường, nhìn Lãnh Dạ cưỡi trên người mình, ánh mắt nghiền ngẫm. Thiếu niên này ba lần bảy lượt khiến y ngoài ý muốn, gợi lên hứng thú của y.

Tuy rằng diện mạo hoàn toàn khác, nhưng cùng với người kia có một loại khí chất rất giống…

Bị Viêm Phi nhìn chằm chằm như vậy, Lãnh Dạ mới chú ý tới áo tắm của mình vẫn đang rộng mở, vì thế một tay mượn sức khép lại, nhưng chính là chút động tác này một chút tác dụng đều không có, nên những gì xem không nên xem Viêm Phi vẫn thu hết vào đáy mắt, ngược lại cảm giác nửa che nửa đậy còn thêm vài phần dụ hoặc.

Viêm Phi nói:“Cậu không phải đối thủ của tôi.”

Lãnh Dạ tự nhiên biết điểm này, nhưng đối phó với đối thủ cường đại, phương pháp tốt nhất chính là chế trụ điểm yếu hại của đối phương, Lãnh Dạ am hiểu sâu điểm này, súng cầm trong tay nhẹ nhàng cọ vào khố hạ Viêm Phi, nhắc nhở y không cần hành động thiếu suy nghĩ:“Kia cũng không hẳn, súng của anh còn trên tay tôi đây.”

Viêm Phi nhướn mi:“Nghĩ như vậy có thể dọa tôi?”

Lãnh Dạ trừng mắt nhìn:“Anh không phải đã muốn bị dọa rồi sao?”

Viêm Phi cũng không tức giận, chỉ là nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nói một câu:“Cậu cùng hắn thật sự rất giống nhau.”

Viêm Phi ánh mắt rất sâu trầm, bất cứ một nữ nhân nào nếu như bị y dùng tầm mắt này nhìn chằm chằm như vậy, chỉ sợ sớm bị mê hoặc tới thần hồn điên đảo, nhưng Lãnh Dạ rất lãnh tĩnh, hắn không mê phương diện kia, hơn nữa Viêm Phi tuy rằng nhìn là hắn, nhưng tựa hồ là xuyên thấu qua hắn đang nhìn một người khác.

“Giống ai?” Lãnh Dạ hỏi.

“Ngân Hồ.”

Nghe thấy hai chữ này, Lãnh Dạ trầm mặc.

Ngân Hồ là danh hiệu trước kia ở tổ chức của Lãnh Dạ, bởi vì hắn trước kia làm nhiệm vụ thường dùng thủ pháp chính là các loại ngụy trang cùng quỷ kế, giảo hoạt tựa như hồ ly, cho nên chiếm được một danh hiệu như vậy, hắn thực thích, vì thế liền lấy làm danh hiệu của mình.

“Vì cái gì có cảm giác tôi giống hắn?”

“Vẻ mặt, cử chỉ.” Viêm Phi nhìn hắn:“Còn có cả khí chất.”

Lãnh Dạ kinh ngạc vì Viêm Phi hiểu biết chính mình, rõ ràng hai người trước kia cũng không có quá nhiều lui tới. Ở tổ chức Viêm Phi vẫn thần long kiến thủ bất kiến vĩ, Lãnh Dạ có đôi khi mấy tháng đều khó được nhìn thấy mặt y một cái, ngay cả cá tính người này ra sao hắn cũng không biết, duy nhất một chút tin tức vẫn là theo trong miệng đồng bạn biết được, chỉ biết y là một người lạnh lùng vô tình, hiện tại xem ra, tựa hồ không quá đáng tin……

“Hắn đã chết rồi.” Lãnh Dạ nói.

“Tôi biết.” Viêm Phi ánh mắt trở nên có điểm ảm đạm. Người kia xương cốt đã sớm hoả táng, tang lễ là do y sai thủ hạ xử lý.

Cảm xúc của y biến hóa bị Lãnh Dạ xem trong mắt, trong đầu chợt lóe một ý tưởng vớ vẩn.

Chẳng lẽ Viêm Phi thầm mến hắn?

Xem ra Viêm Phi hẳn là không phải lần đầu tiên xuất hiện ở trong này, Lãnh Dạ cùng y không thân chẳng quen, loại này hành vi này thấy thế nào cũng đột ngột, nếu nói Viêm Phi thầm mến hắn….

Viêm Phi ánh mắt rất nhanh khôi phục như thường, hỏi Lãnh Dạ:“Cậu cùng Ngân Hồ có quan hệ gì?”

Lãnh Dạ nói:“Hắn là anh tôi.”

Viêm Phi có chút kinh ngạc:“Tôi còn nghĩ hắn không có người thân.”

“Anh cũng không biết nhiều hơn đi.”

Sát thủ trong tổ chức cũng không quá thân mật, mỗi người đều có công việc khác nhau, nhưng tổ chức bên trên vẫn điều tra gốc gác mỗi người, Lãnh Dạ không có người thân, người nhà của hắn trước kia đã bị kẻ thù giết sạch rồi, nếu không có cha lúc ấy che chở cho hắn, hắn cũng sẽ không có hiện tại, Lãnh Dạ sở dĩ trở thành sát thủ, thứ nhất là vì không còn đường đi, thứ hai chính là để báo thù.

Đối với câu trả lời của Lãnh Dạ, Viêm Phi nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng vẫn là tin: thiếu niên trước mắt này ngoại trừ vẻ ngoài ra, các phương diện khác cùng người ấy như từ một khuôn mẫu đúc ra.

Sau khi đã biết “thân phận” Lãnh Dạ, Viêm Phi buông xuống phòng bị:“Nếu hiểu lầm đã được giải trừ, súng của tôi có thể trả cho tôi đi”

Lãnh Dạ chọn mi nói:“Tôi như thế nào biết anh sẽ không nhân cơ hội giết tôi?”

“Giết cậu? Đương nhiên sẽ không.” Tầm mắt Viêm Phi nhìn từ khuôn mặt hắn lướt tới trên người, khóe môi khẽ nhếch:“Bất quá, hiện tại tôi cũng không nghĩ sẽ buông tha cho cậu.”

“Vậy anh muốn thế nào?”

“Thượng cậu.”

Chú thích:

Thần long kiến thủ bất kiến vĩ: rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, ám chỉ sự bí ẩn ( theo Phong My)

Bình luận

Truyện đang đọc