DỤ DẠ

Lãnh Dạ bắt đầu hưởng thụ cảm giác trở thành một người khác.

Kiếp trước, hắn rất sớm trở thành một sát thủ, sinh hoạt cơ bản bị các loại âm mưu kế hoạch lấp kín, cơ hồ không có chút sinh hoạt cá nhân nào.

Từng nhìn thấy cái chết nhiều lần, mình lại trực tiếp chết một lần, Lãnh Dạ đương nhiên có nhiều cảm xúc, hắn tính toán dùng cơ thể hiện tại để bắt đầu một cuộc sống sinh hoạt mới, thầm nghĩ sẽ có mục đích sống, không hề giống như trước kia, chỉ là một cỗ máy lãnh huyết giết người.

Hai tay đút vào túi tiền quần bò, Lãnh Dạ đi dạo không mục đích trên đường.

Không ít người đi qua hắn đều đánh mắt liếc hắn một cái,đại bộ phận trong mắt những người đó đều mang theo kinh diễm.

Lãnh Dạ không khỏi nhíu mày, ngoại hình kiếp trước của hắn cũng không tệ, nhưng chỉ là thuận mắt mà thôi, sẽ không đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của người khác, hiện tại lại phảng phất thành sắt nam châm bình thường, tuy rằng cũng không có gì không thoải mái, nhưng Lãnh Dạ vẫn vào quán trang phục ven đường mua mũi lưỡi trai với mắt kính, che khuất gương mặt của mình.

Hắn hiện tại ở chính là G thị, là một thành thị rất phồn hoa, thực trùng hợp trước kia nhà hắn cũng ở nơi này, hắn tính toán về nhà trước đã.

Nhà hắn ở tại khu nhà trung tâm cao cấp, cách nơi này cũng không xa, đi đường không tới nửa giờ đồng hồ.

Đứng ở cửa nhà, Lãnh Dạ mới nhớ tới mình không có chìa khóa, nhưng đối với hắn cũng không phải vấn đề gì, làm sát thủ nhiều năm, hắn đã sớm học cách phá khóa, một ít tủ sắt khóa với hắn cũng không là gì, tuy rằng không phải dân chuyên nghiệp, nhưng chỉ không quá phức tạp thì đối với hắn cũng chỉ như là một bữa ăn sáng.

Cửa được mở ra, nhìn đến cảnh tượng căn phòng quen thuộc, nội tâm Lãnh Dạ nảy lên một trận cảm xúc khó hiểu, tuy rằng nơi này là nhà hắn, nhưng lúc này hắn đã là một người khác.

Lãnh Dạ vào nhà, đóng cửa lại.

Không biết vì nguyên nhân gì, thời gian hắn sống lại so với thời gian tử vong cũng cách đây mấy tháng, nhưng trong nhà vẫn sạch sẽ, đồ vật không có chút bụi, phảng phất như có người đã dọn dẹp qua, nhưng địa điểm nhà hắn chỉ có hắn biết, hắn cũng không có thân nhân hay bằng hữu Lãnh Dạ cảm thấy có điểm kỳ quái, chẳng lẽ nơi này có người xa lạ vào ở, nhưng vì sao lại giúp hắn quét tước, vệ sinh nhà? Này cũng quá vô lý đi, hơn nữa đối với một sát thủ mà nói, này tuyệt đối không phải là việc tốt gì.

Bất quá mặc kệ như thế nào, có thể về nhà mới là tốt nhất.

Buổi tối, Lãnh Dạ tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi ra.

Mới vừa đi đến phòng khách, cửa phòng đột nhiên truyền đến một chút động tĩnh, tựa như có người mở cửa.

Lãnh Dạ nhất thời cảnh giác đứng lên, trốn ra mặt sau sô pha.

Cửa mở ra, có người đi đến.

Lãnh Dạ ló đầu ra, cẩn thận nhìn qua phương hướng cửa trước, hắn vốn tưởng là khách không mời mà đến, lại không nghĩ rằng người tới lại là người ngoài dự kiến của hắn.

Người đến là một nam nhân trẻ tuổi, một thân y phục màu đen thường ngày, dáng người cao gầy, tỉ lệ rất tốt, đường cong khuôn mặt như được tạc lên, biểu cảm lạnh lùng khiến khí chất cả người hắn có vẻ rất lạnh tuấn, con mắt thâm thúy.

Xem qua ngoại hình, nam nhân giống như một người mẫu nam trên sàn catwalk, chỉ là Lãnh Dạ biết rõ con người có gương mặt đẹp đẽ này không lương thiện như vẻ ngoài.

Viêm Phi.

Trước kia Lãnh Dạ làm tại tổ chức sát thủ của hắn, đã biết hắn là một trong mười hắc đạo đại nhân vật.

Chẳng qua, hắn đến nơi đây làm gì?

Lãnh Dạ cảm thấy có điểm kỳ quái, hắn cùng Viêm Phi cũng không có tới lui gì, trước kia tại tổ chức cũng không có tiếp xúc gì, chính mình chết hẳn toàn bộ tổ chức đều đã biết, chẳng lẽ Viêm Phi vì thế mà đến? Còn không chỉ một lần? Chỉ là nghĩ tới trường hợp kia Lãnh Dạ liền nổi một thân đầy da gà, này cũng quá quỷ dị đi.

Viêm Phi vừa vào liền biết trong phòng có người, tầm mắt quét xung quanh phòng một lượt, lạnh lùng mở miệng: “Xuất hiện đi, không cần trốn”

Lãnh Dạ đứng lên, từ phía sau sô pha đi ra.

Nhìn thấy Lãnh Dạ, Viêm Phi nhất thời sửng sốt, trong mắt chợt lóe lên một tia kinh ngạc, bất quá rất nhanh sau đó liền tiêu thất.

Lãnh Dạ lúc này trần như nhộng. Bởi vì hình thể thay đổi, quần áo trước kia của hắn cũng không thể mặc được, hắn rời khỏi nhà Văn Hạo Kiệt mà không mang theo bộ quần áo nào, vì thế không có gì để mặc cả, dù gì cũng không có người khác, lại không nghĩ tới có người tìm tới cửa, lại là lão đại trước kia.

Đây được xem là vận đào hoa sao? Nam nhân một người lại một người đến, còn chuyên chọn thời điểm mình không mặc quần áo mà đến. Lãnh Dạ châm chọc nghĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc