DỤ DẠ

Vương Thiên Hữu nhìn Viêm Phi đi đến bên người Lãnh Dạ, trên mặt hắn tuy rằng đeo mỉm cười, nhưng ánh mắt cũng không tính là thân mật:“Xin hỏi Viêm phó tổng vội vã tìm tôi có chuyện gì?”

Viêm Phi cười cười:“Kỳ thật tôi tìm không phải anh, là Lãnh Dạ.”

Vương Thiên Hữu tầm mắt tại Viêm Phi cùng Lãnh Dạ dao động, sau đó mị mị nhãn tình:“Nhưng là tôi có việc nói với cậu ấy.”

Viêm Phi thân thủ nắm ở cổ Lãnh Dạ, sau đó đưa hắn ôm vào trong lòng, tư thái phảng phất tuyên cáo lãnh địa của mình:“Vương tổng có chuyện gì có thể tìm người đại diện của hắn, làm gì mệt nhọc tự mình tìm hắn nói? Lãnh Dạ công tác cùng nhật trình an bài toàn bộ do Lăng Quang Thần quyết định, Lãnh Dạ chỉ là người mẫu nhỏ, không quyết định được gì cả.”

Lời này Viêm Phi ở mặt ngoài đem Lãnh Dạ bỡn cợt không có gì khác, thực tế lại cảnh cáo Vương Thiên Hữu cách Lãnh Dạ xa một chút, Vương Thiên Hữu đương nhiên nghe được biểu tình nhất thời lạnh xuống.

Viêm Phi sau khi nói xong liền không nói gì nữa, Vương Thiên Hữu nghiêm mặt, rõ ràng là cố nén lửa giận.

Không khí có điểm cứng ngắc, có mùi khói thuốc súng.

“Xem lời đồn đãi là sự thật.” Vương Thiên Hữu ngoài dự đoán mọi người, Viêm Phi nghĩ đến hắn sẽ phát tác, nhưng đợi một hồi lâu đối phương đều chỉ là trầm mặc đáp lại, khiến Viêm Phi cảm thấy có điểm không vui, tại thời điểm hắn tính toán mang theo Lãnh Dạ rời đi, Vương Thiên Hữu nói ra lời này.

“Cái gì đồn đãi?” Viêm Phi hỏi.

“Không cần giả bộ, toàn công ty đều biết anh bao dưỡng Lãnh Dạ.” Vương Thiên Hữu nói thực trực tiếp.

“Cái gọi là đồn đãi chính là thật giả khó phân biệt, toàn công ty có người nhiều như vậy, mỗi ngày truyền ra nhiều lời đồn đãi, chẳng lẽ Vương tổng đều sẽ tin tưởng?” Viêm Phi cười ha ha.

“Như vậy hai người quan hệ gì cũng không có?” Vừa rồi Viêm Phi xem Lãnh Dạ bằng ánh mắt khẩn trương Vương Thiên Hữu tất cả đều xem tại trong mắt, nói không quan hệ quỷ mới tin.

“Đương nhiên không phải.” Viêm Phi nói.

“Kia không bằng nói ra nghe một chút, hai người rốt cuộc có quan hệ gì.” Vương Thiên Hữu ngữ khí nghiền ngẫm.

Viêm Phi cúi đầu nhìn Lãnh Dạ trong lòng, một lát sau mới chậm rãi mở miệng:“Hắn là vợ của tôi.”

Vương Thiên Hữu sửng sốt.

Lãnh Dạ khóe mắt run rẩy.

Hắn nói lời này trên mặt mang theo tiếu ý, nhưng ánh mắt lại cực kì lợi hại, giốngnhư sư tử bảo hộ chủ quyền của mình, quanh thân phát ra khí thế cường đại khiến Vương Thiên Hữu đánh rùng mình, trong lúc nhất thời cái gì cũng nói không được.

Qua một hồi lâu, Vương Thiên Hữu mới miễn cưỡng xả ra một nụ cười:“Nếu như vậy, Lãnh Dạ liền về đi.

Viêm Phi nói:“Về sau Vương tổng sẽ không một mình tìm hắn ‘Nói chuyện’ đi?”

“Đương nhiên, tôi chỉ là quan tâm hắn mà thôi.”

“Vương tổng có thể đem tới những người khác, Lãnh Dạ do tôi chiếu cố thì tốt rồi.”

“Được, đương nhiên rồi.” Vương Thiên Hữu nguyên bản kiêu ngạo bị áp chế đi không ít. Viêm Phi tuy rằng mới tiến công ty không bao lâu, nhưng thế lực phát triển rất nhanh, tuy rằng chỉ là phó tổng, nhưng đã có thể cùng Vương Thiên Hữu cùng ngồi cùng ăn, Vương Thiên Hữu không dám cùng hắn xé rách da mặt.

Vừa đi ra văn phòng, Lãnh Dạ liền mở móng vuốt sói Viêm Phi ôm trên cổ, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn:“Anh vừa rồi nói ai là vợ anh?”

“Em a.” Viêm Phi không chút nghĩ ngợi trả lời, sau đó nhìn thấy Lãnh Dạ bão nổi liền thu lại nụ cười xấu xa trên mặt, nghiêm trang nói:“Tôi vừa rồi nếu không nói như vậy, hắn về sau phỏng chừng còn có thể quấn quít lấy em.”

Lãnh Dạ biết Viêm Phi lời này nói kỳ thật đúng vậy, Vương Thiên Hữu tuy rằng là một cái bao cỏ, nhưng dù sao cũng là lão bản hiện tại của hắn, muốn tìm hắn phiền toái cũng chỉ động được tới ngón út của gã, trước kia có nghệ nhân không muốn bị Vương Thiên Hữu đùa bỡn mà trực tiếp không còn đường đi, Viêm Phi hiện tại là người duy nhất có thể cùng Vương Thiên Hữu chống lại, có Viêm Phi Vương Thiên Hữu không dám coi thường tìm hắn phiền toái.

Lãnh Dạ nói:“Nếu anh vừa rồi xuất hiện chậm một chút nữa, hắn hiện tại đã xuống địa ngục.”

“Tôi biết, cho nên nhận được tin tức xong liền lập tức chạy lại đây.”

“Ai nói cho anh biết?”

“Người đại diện của em. Hắn biết em bị thư kí của Vương Thiên Hữu mang đi liền lập tức gọi điện thoại cho tôi nói em có khả năng đã xảy ra chuyện, xem ra vẫn rất quan tâm tới em a.”

“Kia đương nhiên.” Lãnh Dạ giơ giơ lên khóe môi. Không nghĩ tới Lăng Quang Thần bình thường thoạt nhìn tùy tiện, trực giác ngược lại sâu sắc.

“Bất quá cứu em vẫn là tôi, em cũng nên báo đáp đi?” Viêm Phi thực khó chịu chính mình nhắc tới Lăng Quang Thần Lãnh Dạ trên mặt liền lộ ra cái loại ấm áp tiếu ý, vì thế ghen tuông quá.

“Anh muốn tôi báo đáp như thế nào?” Lãnh Dạ nhìn y một cái.

“Tôi không cần nhiều lắm, một nụ hôn là đủ rồi.” Viêm Phi một tay chống đỡ tường, đem Lãnh Dạ vây quanh, tiêu chuẩn tư thế đại hôi lang đùa giỡn tiểu bạch thỏ.

Lãnh Dạ nói:“Người anh cứu là Vương Thiên Hữu, muốn hôn thì đi tìm gã đi.”

Viêm Phi có chút thất vọng:“Em thật lãnh huyết.”

Lãnh Dạ nói:“Đa tạ khích lệ.”

Viêm Phi ai oán, trong mắt lại trào ra tiếu ý.

Trở lại bên người Lăng Quang Thần, Lăng Quang Thần đem Lãnh Dạ từ trên xuống dưới kiểm tra, xác định hắn không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra.

Lãnh Dạ trêu chọc hắn:“Tôi cũng không phải nữ, anh như vậy khẩn trương là sao?”

Lăng Quang Thần lắc đầu:“Này nam so nữ càng nguy hiểm.”

Lãnh Dạ cười:“Anh làm sao mà biết được rõ ràng như vậy, chẳng lẽ cũng trải qua?”

Lăng Quang Thần sắc mặt cương lên, lập tức cười khổ mà nói:“Chỉ là thấy hơn mà thôi.”

Lãnh Dạ nguyên bản chỉ là nói đùa mà thôi, lại không nghĩ rằng Lăng Quang Thần cũng lộ ra biểu tình như vậy, hắn cảm thấy Lăng Quang Thần trước kia đã phát sinh chuyện gì, không sao lại mẫn cảm với việc này như vậy..

Trên thực tế, nỗi đau của Lăng Quang Thần là Lê Hân, gần đây Lê Hân luôn tìm biện pháp thân cận hắn, hơn nữa đều bắt buộc, Lê Hân trước mắt công chúng thập phần hoàn mỹ, nhưng ở trước mặt hắn lại đem bản chất lưu manh biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, động một chút liền cường hôn, nếu không phải hắn liều chết chống cự, hắn chỉ sợ đã sớm bị cường x vô số lần, thế cho nên nghĩ tới Lê Hân Lăng Quang Thần liền cảm thấy mông ẩn ẩn đau.

Bình luận

Truyện đang đọc