DỤ DẠ

Lăng Quang Thần ngày hôm sau cơ hồ là khập khiễng đi tới công ty, Lê Hân muốn lái xe đưa hắn tới, Lăng Quang Thần chết sống không chịu, hắn sợ bị người khác nhìn ra đến hắn cùng Lê Hân có quan hệ.

Vào công ty, liền có không ít người chú ý tới tư thế quái dị của Lăng Quang Thần, cùng người khác quan hệ tốt, cho nên nhóm đồng sự phân phân lại đây hỏi hắn có chuyện gì, Lăng Quang Thần đành phải cố xả ra tươi cười, nói dối nói chính mình tối hôm qua khi tắm không cẩn thận ngã, động đến xương hông. Nói dối cũng không có kĩ thuật, nhưng Lăng Quang Thần trời sinh là người thành thật, cho nên không có người nào hoài nghi lời nói của hắn.

Lãnh Dạ đang nhìn đến Lăng Quang Thần sau phản ứng đầu tiên cũng là hỏi hắn có chuyện gì.

Lăng Quang Thần vì thế lại bày ra lời nói dối kia, Lãnh Dạ bán tín bán nghi, Lăng Quang Thần lo lắng nhất chính là bị mắt lạnh nhìn thấu, trấn định muốn khiến chính mình biểu hiện trở nên bình thường một chút, hắn trước mặt Lãnh Dạ ngồi xuống, lại bởi vì dùng sức rất mạnh mông nên trực tiếp bán đứng lên, che mông đau thẳng kêu to, Lãnh Dạ nhìn hắn hai mắt rưng rưng, nháy mắt liền phản ứng lại đây đã xảy ra chuyện gì.

Lăng Quang Thần cắn răng kêu rên:“Đau…… Đau chết tôi!”

Lãnh Dạ nhịn không được bật cười, sau đó cảm thấy như vậy không quá phúc hậu, vì thế thu hồi tươi cười:“Thật sự chịu không nổi thì đi bác sỹ đi.”

Lăng Quang Thần cắn răng:“Không có gì.”

Nếu bởi vì cái loại nguyên nhân này mà đi xem bác sĩ, hắn tình nguyện một đầu đâm chết.

Lãnh Dạ có chút xem bất đắc dĩ:“Vậy về nhà nghỉ ngơi một ngày đi.”

Lăng Quang Thần vẫn là cự tuyệt.

Lăng Quang Thần nói cái gì cũng không chịu về nhà, Lãnh Dạ cũng chỉ kệ hắn đi, lúc Lăng Quang Thần cầm lấy tay vịn ghế dựa thật cẩn thận ngồi xuống Lãnh Dạ chú ý tới ngón áp út tay trái hắn mang nhẫn, vì thế lập tức sáng tỏ gợi, Lăng Quang Thần chú ý tới tầm mắt hắn, mặt đỏ lên, vội vàng đem tay trái thu trở về.

“Cậu không cần hiểu lầm.” Lăng Quang Thần có chút quẫn bách giải thích:“Nhẫn này không có ý tứ gì cả.”

“Tôi cái gì cũng chưa nói a.” Lãnh Dạ câu thần.

Sự tình đến tình trạng này, hai người đều đã hiểu lòng nhưng ai cũng không nói hẳn ra,Lăng Quang Thần là một người không được tự nhiên cùng sĩ diện, Lãnh Dạ cũng không thích tìm tòi nghiên cứu việc tư của người khác, hắn đại khái cũng đoán được Lăng Quang Thần không phải hoàn toàn tự nguyện đeo nhẫn, bất quá có thể ckhiến cá tính quật cường như Lăng Quang Thần đeo nhẫn phỏng chừng cũng chỉ có Lê Hân, bọn họ xứng thành một đôi Lãnh Dạ tuyệt không ý kiến, trước đó đủ loại dấu hiệu đã muốn cho thấy, theo phương diện nào đó mà nói, Lãnh Dạ cảm thấy bọn họ hai người kỳ thật thực xứng đôi.

Buổi chiều hôm ấy Lãnh Dạ đụng tới Lê Hân, phát hiện tay trái ngón áp út hắn quả nhiên cũng đeo một chiếc nhẫn đồng dạng.

Lê Hân tựa hồ tâm tình không tồi còn cố ý đem nhẫn cho Lãnh Dạ nhìn thoáng qua.

Đại bộ phận ngôi sao sẽ không đeo nhẫn khi chưa công bố quan hệ, nhưng Lê Hân lại không thèm quan tâm, vì thế tin tức Lê Hân vụng trộm đính hôn rất nhanh truyền đi, thậm chí truyền đến trong tai truyền thông. Lập tức có người chú ý tới Lê Hân cùng Lăng Quang Thần nhẫn là một đôi nhưng ai cũng không đem bọn họ hai người liên tưởng đến, chỉ cho rằng đó là một sự trùng hợp, Lê Hân bắt đầu bị rất nhiều phóng viên vây, muốn từ trong miệng hắn tìm ra thân phận người kia, nhưng Lê Hân chỉ thản nhiên nói đây là việc tư của hắn, sau không phải đánh Thái Cực chính là rõ ràng không đáp lại. Hắn càng không nói, truyền thông cùng đại chúng lại càng cảm thấy hứng thú, vì thế vẫn đuổi theo hắn không thôi, một ít cẩu tử bắt đầu theo dõi cùng chụp lén hắn, bất quá Lê Hân đối phó bọn họ rất tốt, cẩu tử theo hắn vài ngày cũng chưa chụp được ảnh hắn huống chi là loại ảnh chụp kia.

Chuyện này ồn ào huyên náo, rất nhanh Viêm Phi cũng biết, đang nhìn đến Lê Hân cùng Lăng Quang Thần hai người tình lữ thật kích thích, vì thế nói bóng nói gió muốn thử vowid Lãnh Dạ.

Buổi tối.

Ăn xong cơm chiều, Lãnh Dạ đứng ở ban công xem cảnh đêm.

Bóng đêm ôn nhu, bầu trời thực sáng sủa, không có một chút mây, chỉ có đầy trời đầy sao, trăng khuyết treo tại chân trời.

Viêm Phi đi đến phía sau hắn, theo phía sau ôm lấy Lãnh Dạ, đem cằm để trên bờ vai hắn.

Lãnh Dạ nghiêng đầu nhìn Viêm Phi liếc mắt một cái, Viêm Phi gần đây càng ngày càng giống đại hình khuyển, động bất động liền ôm lấy hắn cọ cọ, Lãnh Dạ vẫn không thích cungg người khác có quá nhiều tứ chi đụng chạm, nhưng Viêm Phi là một ngoại lệ, tuy rằng lúc mới bắt đầu có chút mâu thuẫn, nhưng hiện tại đã muốn theo thói quen, hắn thích Viêm Phi ôm chính mình trên cổ truyền tới khí tức ấm áp.

Gió nhẹ xẹt qua, vờn lấy soeji tóc mềm mại hai người.

Thân Sĩ ghé vào bên chân bọn họ ngủ gật, ngẫu nhiên nâng lên mí mắt xem Lãnh Dạ cùng Viêm Phi.

Viêm Phi tại bên tai Lãnh Dạ nói:“Chúng ta cùng một chỗ cũng một đoạn thời gian rồi.”

Lãnh Dạ đáp:“Ân.”

“Lê Hân cùng Lăng Quang Thần đều đã đeo nhẫn đính hôn.”

“Thực không tồi”

Viêm Phi liên tiếp thử, Lãnh Dạ lại phản ứng bình thản, Viêm Phi hôn một cái lên vành tai Lãnh Dạ, hận không thể hàm trụ cắn một ngụm:“Bọn họ tiến triển nhanh như vậy, tôi đều có điểm ghen tị.”

“Anh lại oán giận?” Lãnh Dạ tránh thoát ôm ấp của Viêm Phi, xoay người, mặt đối mặt nhìn hắn.

“Nếu tôi nói tôi thương tâm, em là không phải sẽ đối tôi nhiệt tình một chút?” Viêm Phi hai tay khoát lên lan can phía sau Lãnh Dạ đưa hắn vây quanh ở trong lòng chính mình.

“Tôi đã muốn thực nhiệt tình.” Lãnh Dạ nhíu mày.

“Còn chưa đủ.” Viêm Phi thân thể giống khuynh tới trước một chút, khiến chính mình cùng Lãnh Dạ càng tiến gần, hai người mặt càng ngày càng gần, tầm mắt trong phạm vi chỉ có khuôn mặt của nhau, dừng một chút, Viêm Phi ngữ khí càng thêm trầm thấp:“Tôi nghĩ muốn xa hơn không chỉ như vậy.”

Lãnh Dạ không nói gì, hai người môi cơ hồ đụng tới cùng nhau, hai người hô hấp dần dần đồng bộ, thở ra nhiệt khí dây dưa cùng một chỗ.

Lãnh Dạ khóe môi hơi hơi giơ lên, Viêm Phi đối với hắn im lặng không lên tiếng có chút bất mãn, vì thế hôn ở môi hắn cho hả giận, Lãnh Dạ đáp lại nụ hôn này.

Tuy rằng nụ hôn mang điểm trừng phạt, nhưng Viêm Phi lại một chút cũng không thô bạo, hai người tại bóng đêm hôn nhau, chung quanh là bóng đêm sáng lạn hoa lệ của G thị.

Thân Sĩ nâng lên con ngươi khinh bỉ quét bọn họ liếc mắt một cái, sau đó đứng lên, yên lặng đi vào phòng khách.

Ôn hòa mà xâm nhập hôn giằng co thật lâu, đến khi hai người hô hấp đều muốn có chút hỗn độn mới tách ra, Lãnh Dạ li*m li*m khóe môi ướt át trêu chọc Viêm Phi:“Như thế nào, lại phát tình?”

“Là có chút.” Viêm Phi bá đạo ôm eo hắn:“Bất quá tôi hiện tại càng muốn biết ý nghĩ trong lòng ý em.”

“Nghĩ cái gì?”

“Em đối với tôi có cảm giác gì.”

Lãnh Dạ nhìn Viêm Phi, qua một hồi lâu mới mỉm cười phun ra bốn chữ:“Không thể phụng cáo.”

Viêm Phi từng bước ép sát, Lãnh Dạ phản ứng lại càng ngày càng hàm súc, Viêm Phi biết hắn đối chính mình là có cảm giác, chỉ là không chịu biểu hiện ra ngoài mà thôi, Lãnh Dạ nội tâm có một bức tường thật dày, phong bế tình cảm chính mình, Viêm Phi xâm nhập đã muốn tại tường kia tạo ta một cái khe, chỉ cần thừa thắng xông lên……

Viêm Phi nhìn chằm chằm Lãnh Dạ nói:“Tôi……”

Lãnh Dạ lại ở phía sau nhẹ nhàng mà đẩy hắn ra, Viêm Phi lui về phía sau một bước, hai chữ đã vọt tới yết hầu liền nuốt xuống.

Lãnh Dạ cái gì cũng chưa nói, chỉ là đối hắn giơ giơ lên khóe môi, sau đó trở về phòng.

Nhìn bóng dáng hắn, Viêm Phi lưng tựa trên lan can, thở dài: Chính mình quả nhiên vẫn là rất sốt ruột sao? Bất quá, vẫn lãnh tình Lãnh Dạ vừa rồi cư nhiên lựa chọn trốn tránh, như thế là hiện tượng tốt. Nghĩ đến đây, Viêm Phi đột nhiên cảm thấy chẳng phải buồn bực, trên mặt hiện ra mỉm cười.

……

ps: Bánh chưng tiết khoái hoạt.o[∩∩]o

Bình luận

Truyện đang đọc