DỤ DẠ

Lãnh Dạ miệng vết thương tuy rằng ra không ít máu nhưng vỡ ra tình huống cũng không tính nghiêm trọng, bác sỹ giúp hắn một lần nữa xử lý, quấn lại băng vải là có thể.

Xử lý tốt vết thương xong, hai người rời đi.

Ban đêm bệnh viện thực im lặng, hành lang quanh quẩn tiếng bước chân của bọn họ, Lãnh Dạ hoạt động cánh tay, bởi vì tiêm thuốc tê nên tay hắn hiện tại thực không linh hoạt, hơn nữa sử dụng được lực.

“Cảm thấy khó chịu?” Viêm Phi hỏi.

“Hoàn hảo, chính là băng vải giống như quấn thật chặt.”

“Như vậy sẽ không dễ dàng đem miệng vết thương đánh văng ra, em đúng là, biết rõ chính mình có thương tích còn không chú ý.”

Lãnh Dạ cười khổ.

Rời khỏi bệnh viện, Lãnh Dạ đi vào một buồng vệ sinh.

Viêm Phi cũng theo vào:“Muốn tôi giúp em không?”

Lãnh Dạ nhíu mày:“Tôi chỉ là thụ thương mà thôi, cũng không phải biến thành tàn phế.”

Viêm Phi nhún vai, chán đến chết tựa vào cửa, nhìn hắn ngốc dùng một bàn tay cởi dây lưng, cảm thấy khả ái vừa buồn cười.

Sau đó Lãnh Dạ đến rửa tay.

Hắn nhìn thoáng qua chính mình trong gương, khuôn mặt có chút tiều tụy, dưới mắt thậm chí có quầng thâm, sau khi bị thương bác sỹ dặn dò hắn phải nghỉ ngơi nhiều, mà hắn vẫn làm công tác cường độ cao.

Lãnh Dạ dùng nước lạnh rửa một phen mặt.

“Cẩn thận một chút, đừng đem băng vải lộng ướt.” Viêm Phi nhắc nhở hắn.

Rửa xong mặt Lãnh Dạ cảm giác thanh tỉnh rất nhiều, hắn ngẩng đầu, tùy tay đem tóc hất ra sau đầu.

Tùy ý động tác, lại khiến Viêm Phi cảm thấy thực gợi cảm.

“Đi thôi.” Lãnh Dạ nói.

“Ân.” Viêm Phi thuận miệng đáp lời, Lãnh Dạ xoay người, lại phát hiện y đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích.

“Làm sao vậy?” Lãnh Dạ kỳ quái hỏi.

Viêm Phi không đáp lại, chỉ là nhìn hắn, sau đó thân thủ vuốt ve hai má hắn.

Lãnh Dạ phản ứng đầu tiên chính là tránh đi, nhưng Viêm Phi bàn tay thực ấm áp, Lãnh Dạ do dự một chút, không có bất cứ động tác nào.

Viêm Phi đến gần một bước, mặt hướng hắn đè ép lại đây.

Hai người môi đụng vào cùng nhau, Viêm Phi không có giống thường cuồng dã tiến công, mà là mềm nhẹ nghiền cắn hắn, đầu lưỡi tại hắn cánh môi Lãnh Dạ nhẹ nhàng sát quá.

Lãnh Dạ jôn trở về, hai người hôn thật sự đầu nhập nhưng cũng không tính kịch liệt.

Một nụ hôn chấm dứt, Viêm Phi buông ra Lãnh Dạ:“Về nhà đi.”

Lãnh Dạ chọn mi:“Cứ như vậy?”

Viêm Phi cười xấu xa nói:“Chẳng lẽ em còn muốn tiếp tục đi xuống?”

Lãnh Dạ lại chỉ có ý tứ hàm xúc cười cười, kia ánh mắt rõ ràng là cam chịu.

Viêm Phi nhìn chằm chằm Lãnh Dạ, nguy hiểm mị mị nhãn tình.

Hai người kích tình đến đột nhiên mà mãnh liệt, như là núi lửa áp lực hồi lâu, nháy mắt bạo phát đi ra, mặc dù ở nơi này làm bị phát hiện nguy hiểm, bất quá lúc này đã là nửa đêm, phỏng chừng cũng không có người đến. Lãnh Dạ ngồi ở bồn rửa tay, Viêm Phi động tác nhanh nhẹn cởi bỏ quần áo hai người, đem mặt chôn ở trước ngực Lãnh Dạ, một chút một chút hôn đi xuống, Lãnh Dạ giơ tay bị kia, tay khác thì chống trên bồn rửa tay.

Viêm Phi một bên hôn bụng Lãnh Dạ, một bên cởi bỏ dây lưng Lãnh Dạ, sau đó là chính mình.

Không khí dần dần tăng lên, hai người hô hấp dồn dập tràn ngập chung quanh, Lãnh Dạ chân phải khoát lên trên vai Viêm Phi, Viêm Phi ôm lấy eo Lãnh Dạ, từ dưới hướng lên trên tiến công.

Động tác kịch liệt khiến tay Lãnh Dạ rơi xuống, cánh tay đụng vào chốt mở, nước lạnh ào ào chảy ra.

Lãnh Dạ bị vùi trong nước lạnh, phía trước là thân thể nóng hổi của Viêm Phi, cảm giác băng hỏa hòa cùng một chỗ khiến hắn nhịn không được đánh rùng mình, bàn tay hắn ngăn chặn nước, nước lạnh dần dần tích đầy bồn rửa tay sau đó tràn ra, từ bồn rửa tay vhảy xuống, còn có một ít từ chân Lãnh Dạ chảy tới trên đùi Viêm Phi, cuối cùng chảy tới nơi đó……

Hai người đều bị ướt, sàn nhà cũng ướt sũng.

Không quá bao lâu, bên ngoài có bảo vệ đến, bất quá Viêm Phi trước đó đánh khóa trái, bảo an mở cửa không ra, vì thế càng không ngừng vặn vẹo mở cửa, Viêm Phi cùng Lãnh Dạ dừng lại động tác, nín thở chờ hắn rời đi. Bảo an tại cửa ép buộc một hồi lâu phẫn nộ mắng nói:“Đáng chết! Khóa lại hỏng rồi.”

Viêm Phi cùng Lãnh Dạ trầm mặc nhìn nhau một cái, bảo an này khiến bọn họ có chút khẩn trương, l*ng ngực Viêm Phi phủ đầy mồ hôi còn phập phồng, Lãnh Dạ cũng không tốt hơn bao nhiêu, một hồi kịch tính tạm hoãn lại.

Bảo an cuối cùng vẫn là tránh ra, phỏng chừng là tính đợi đến ban ngày gọi người xử lý.

Nghe tiếng bước chân ngoài cửa dần dần đi xa, hai người đều nhẹ nhàng thở ra.

Nguy cơ giải trừ.

Bất quá, chuyện ngoài ý muốn khiến hai người nhiệt tình gấp bội,ép buộc mãi cho đến nửa đêm mới lặng lẽ rời đi.

……

Rời khỏi bệnh viện, Lãnh Dạ vừa lên xe liền ngủ.

Vừa rồi vận động kịch liệt đã làm hết sạch thể lực của hắn, hắn đã muốn mệt mí mắt đều không mở ra được.

Viêm Phi đem tốc độ xe phóng thật sự chậm, sau đó mở nhạc, Lãnh Dạ nằm nghiêng ở sau, ngủ thật sự.

Ăn no nhất bẫn là Viêm Phi ngược lại là tinh thần chấn hưng, đang lái xe lúc nào cũng thỉnh thoảng từ kính hướng Lãnh Dạ bên này liếc mắt một cái.

Xe tới cửa nhà Lãnh Dạ.

Viêm Phi xuống xe, mở ra cửa xe, loan hạ eo, nhẹ nhàng đẩy Lãnh Dạ:“Đến nơi.”

“Để yên cho tôi ngủ.” Lãnh Dạ không kiên nhẫn đáp.

“Nhưng là đến nơi rồi.”

Lãnh Dạ rõ ràng lười quan tâm hắn, xem ra là thật mệt.

“Tôi đây liền ôm em vào nhé” Viêm Phi bất đắc dĩ nói.

Lãnh Dạ như trước không có phản ứng, vì thế Viêm Phi coi như hắn cam chịu.

Viêm Phi ôm lấy Lãnh Dạ, đóng cửa xe, Lãnh Dạ trong lòng Viêm Phi nhẹ nhàng cựa quậy, điều chỉnh tốt tư thế sau đó tựa vào trên vai Viêm Phi tiếp tục ngủ.

Viêm Phi khóe môi giơ lên.

Lãnh Dạ lúc ngủ với bình thường là hai người, nếu nói rõ lúc tỉnh Lãnh Dạ là một con sói nguy hiểm, còn hiện tại chính là một con cừu vô hại.

Nhìn Lãnh Dạ trong lòng, Viêm Phi nhẹ giọng nói:“Nếu như em trên giường cũng như vậy thì tốt rồi.”

Lãnh Dạ không hề động tĩnh, như trước ngủ say gắt gao.

Viêm Phi trên mặt tiếu ý gia tăng, ôm hắn đi vào nhà ở.

Bình luận

Truyện đang đọc