DỤ DẠ

Viêm Phi sau khi nói xong, điện thoại im lặng một đoạn thời gian rất dài.

Viêm Phi cũng kiên nhẫn chờ, nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường.

Gần mười phút sau, Đỗ Trình mới u u mở miệng, ngữ khí là thất bại:“Khó trách hắn đối với tôi lại bài xích như vậy.”

Viêm Phi nói:“Này không phải vấn đề của cậu, em ấy đối ai đều như vậy.”

“Nhưng hắn nhận anh.”

“Còn không có.” Đối với Đỗ Trình là tình địch, Viêm Phi nhưng không có bất cứ nguy cơ nào, cũng không có nói dối để đả kích hắn, mà là nói lời thật.

“Kia…… Tôi còn có cơ hội?” Đỗ Trình trong giọng nói để lộ ra một tia hy vọng.

“Không có.” Viêm Phi không chút nghĩ ngợi liền phủ định.

“Vì cái gì?”

“Bởi vì em ấy là của tôi.” Viêm Phi khóe môi giơ lên, trong giọng nói tràn đầy tự tin bá đạo:“Đời này kiếp này đều sẽ chỉ là của tôi”

Đỗ Trình trầm mặc.

Khi nói chuyện, Lãnh Dạ đã bưng cà phê từ bếp đi ra.

Viêm Phi nhìn hắn một cái, sau đó đối Đỗ Trình nói:“Tiểu Dạ đi ra, muốn tôi đem microphone đưa cho em ấy sao?”

“Không cần.” Đỗ Trình nói, ngữ khí đã muốn lãnh đạm như băng:“Đã đến giờ lên máy bay, thay tôi hướng Tiểu Dạ nói tiếng tái kiến.”

“Được.”

Sau đó, Đỗ Trình cắt đứt điện thoại.

Viêm Phi đem microphone thả lại tại chỗ, đối Lãnh Dạ nói:“Người nọ nói tôi nói em nói tiếng tái kiến.”

“Ân.” Lãnh Dạ thản nhiên gật gật đầu, đem cà phê đặt lên bàn.

Vừa rồi Đỗ Trình ngay từ đầu âm sự hắn liền không bỏ tai nghe xuống, vì thế đem ống nghe đặt lên bàn đi phê cà phê, Viêm Phi từ trong phòng đi ra còn tưởng rằng hắn đã quên nghe điện thoại, đang muốn đem ống nghe thả lại tại chỗ liền loáng thoáng nghe được thanh âm Đỗ Trình, vì thế liền trình diễn một màn vừa rồi.

Viêm Phi đoán Lãnh Dạ mấy ngày hôm trước khác thường đại khái nam nhân vừa rồi có liên quan, nhưng Lãnh Dạ biểu tình thản nhiên, rõ ràng không nghĩ thảo luận chuyện này, vì thế Viêm Phi cũng chưa nói cái gì, hắn biết Lãnh Dạ không phải cái loại người thay đổi thất thường, cho nên thực yên tâm.

……

So với việc Lãnh Dạ, Lăng Quang Thần mấy ngày nay không có ngày nào thái bình.

Lãnh Dạ mấy ngày nay không có công tác gì, cho nên Lăng Quang Thần cũng đi nghỉ ngơi, hắn chuẩn bị thừa dịp mấy ngày nghỉ hảo hảo bồi bổ, chẳng qua vào nửa đêm, một đám hung thần áo đen xông vào nhà của hắn, không nói hai lời đã đem hắn lên trực thăng, Lăng Quang Thần mới đầu còn tưởng rằng chính mình bị bắt cóc, bị dọa đến ngất xỉu, sau đó hắn phát hiện Lê Hân đã ở trên phi cơ.

“Anh như thế nào lại ở chỗ này?” Lăng Quang Thần kinh ngạc nhìn Lê Hân:“Chẳng lẽ anh cũng bị bắt cóc?”

“Bắt cóc?” Lê Hân nhíu mày:“Như thế nào có khả năng? Tôi là đi nghỉ phép.”

“A?”

“Anh cùng tôi cùng nhau a.” Lăng Quang Thần không rõ ràng trạng huống bộ dáng khiến Lê Hân cảm thấy có điểm khả ái.

Lăng Quang Thần nhìn đám c khách không mời mà đến:“Kia bọn họ là……”

“Bảo tiêu của tôi.”

Lê Hân trả lời khiến Lăng Quang Thần đầy mặt hắc tuyến, đám kia khách không mời mà đến một đám đều là ăn mặc tây trang cùng kính đen, thuần một sắc mặt không một chút cảm xúc, còn đều là dáng người cơ bắp, thoạt nhìn nơi nào giống bảo tiêu? Nói là hắc bang đả thủ càng thích hợp.

Chú ý tới Lăng Quang Thần đánh giá chính mình, đám bảo tiêu kia khốc khốc đối Lăng Quang Thần gật gật đầu.

Lăng Quang Thần khóe miệng một trận run rẩy.

Rốt cục hiểu rõ tình huống, Lăng Quang Thần lập tức nổi trận lôi đình, chỉ vào mũi Lê Hân:“Nghỉ phép thì anh nghỉ một mình đi, sao đến tôi cũng mang đi?”

Lê Hân nói:“Một người rất tịch mịch.”

“Anh tịch mịch liên quan tới tôi sao!” Lăng Quang Thần cưỡng chế xúc động đấm y một quyền:“Anh như thế này là bắt cóc!”

Lê Hân lắc lắc đầu:“Bắt cóc từ này không thể loạn dùng, nói sau…… Liền tính tôi bắt cóc em em có năng lực gì sao?”

Mặc dù nói đến lời nói vô lại như vậy, Lê Hân như trước ưu nhã không chê vào đâu được, liền giống như hắn tại màn ảnh sắm vai này nhân vật hoàn mỹ.

Lăng Quang Thần đều nhanh hộc máu.

Lê Hân hai tay ôm cánh tay, kiều chân bắt chéo, kia tươi cười nhìn Lăng Quang Thần.

“Đi tìm chết đi!” Thật sự nuốt không nổi, Lăng Quang Thần chém ra quyền đầu, hung hăng hướng trên mặt Lê Hân đấm qua.

Bảo tiêu của Lê Hân ngăn lại Lăng Quang Thần, bị Lê Hân dùng ánh mắt khuyên ngăn, Lê Hân quay đầu đi, dễ dàng tránh thoát công kích của Lăng Quang Thần, sau đó nâng tay chế trụ tay cổ tay hắn, nhẹ nhàng vặn, Lăng Quang Thần liền theo lực đạo Lê Hân ngã vào lòng y.

“Buông!” Lăng Quang Thần hoàn toàn bị ngăn chặn, không thể động đậy, mặt đỏ lên giãy dụa.

“Em không phải muốn cùng tôi tỷ thí sao?” Lê Hân một bàn tay đem tay Lăng Quang Thần đặt ở phía sau hắn, tay kia thì không chút khách khí ôm eo hắn, sau đó tựa vào bên tai hắn nhẹ giọng nói:“Bất quá đừng quên tôi biết đánh nhau.”

“Ai muốn cùng anh so! buông! anh tên hỗn đản này!” Lăng Quang Thần cả giận nói.

Lê Hân chọn mi.

“Súc sinh!”

“……”

“Cầm thú!”

“……”

“Ngựa đực tùy chỗ phát tình!”

“……”

“Thối không biết xấu hổ!”

Lăng Quang Thần hổn hển đem những lời nói cho là thích hợp đều phun ra nói vào Lê Hân , Lê Hân im lặng nghe, chân mày cau lại.

Lê Hân rốt cục mở miệng:“Không cho nói thô tục.”

Lăng Quang Thần vốn đang chửi hăng, bị nói như vậy, đã sớm mất đi lý trí, làm sao nghe y nói? Càng mắng càng hăng say, đến sau liên quốc mắng đều đi ra, Lê Hân phản ứng coi như bình tĩnh, ngược lại bảo tiêu bên người y khóe mắt đều hơi hơi run rẩy.

Lăng Quang Thần không chịu dừng lại, Lê Hân bị chửi có điểm phiền, rõ ràng lấy hôn để giam lại..

Hai người môi tiếp xúc, toàn bộ thế giới rốt cục im lặng ……

Bọn bảo tiêu đồng thời thở dài một hơi, đối Lê Hân bằng ánh mắt cảm kích.

Lăng Quang Thần khởi điểm liều mạng giãy dụa, nhưng rất nhanh đã bị kĩ thuật hôn của Lê Hân biến thành toàn thân tê dại, không còn có khí lực giãy dụa.

Lê Hân mở khớp hàm Lăng Quang Thần, đầu lưỡi vọt vào công thành đoạt đất, Lăng Quang Thần ngồi phịch ở trong lòng Lê Hân, l*ng ngực bởi vì thiếu dưỡng mà kịch liệt phập phồng.

Hai người miệng lưỡi kịch liệt dây dưa, âm thanh ái muội bị tiếng phi cơ cản mất……

Bình luận

Truyện đang đọc