DƯỢC THẦN


Xem hết một lần, Kiệt Sâm lắc đầu trực tiếp đem thực đơn đưa qua cho Long Tháp Tư đã sớm chờ thật lâu.

- Ha ha, để ta xem, thức ăn trên Lôi Đình Đảo ta còn chưa từng nhìn thấy đâu.

Long Tháp Tư hưng phấn nhận lấy, sau đó hét to một tiếng:
- Oa, đây đúng là bữa tiệc hải sản lớn ah…
- Đến, cho ta một phần này, phần này, cái này, đều lấy hết, à, còn cái này cũng không tệ, tới một phần…
Long Tháp Tư lật thực đơn, trong chớp mắt đã chọn ra bảy tám món đồ ăn, đợi sau khi hắn lật hết thực đơn đã chọn hơn ba mươi món ăn rồi.

- Ân, ta chọn xong rồi, các ngươi muốn ăn cái gì tự mình chọn đi.

Long Tháp Tư đưa thực đơn cho bốn người Xích Ký.

- Được rồi, chúng ta cũng không cần chọn nữa.

Xích Ký bọn họ nhìn qua Long Tháp Tư, mang theo vẻ cười khổ, khi Long Tháp Tư tiện tay chọn món chung quanh đã có không ít khách nhân không nhịn được nhìn qua, bình thường người ta chọn món cũng chỉ vài món mà thôi xem như nếm thử, dù sao giá cả thật sự rất đắt, nào có ai như Long Tháp Tư tùy tiện chọn loạn như thế.

- Không cần khách khí, bữa ăn hôm nay ta mời.

Long Tháp Tư còn mơ mơ hồ hồ kêu lên.


Rất nhanh người phục vụ đã cầm thực đơn đi xuống.

Lúc nãy Long Tháp Tư chọn hai mươi tám món ăn cộng thêm ba bình rượu, giá cả đã là hai ngàn vạn thần thạch, làm Kiệt Sâm không nhịn được cũng phải chậc lưỡi, hai ngàn vạn thần thạch chẳng khác gì tương đương hai pháp tắc thần liên của hai gã Tinh Diệu thiên thần, người bình thường cho dù là Nhật Diệu thiên thần sơ kỳ cũng không nỡ bỏ số tiền ấy để đi ăn một bữa cơm, điều này chỉ cần nhìn theo ánh mắt hâm mộ của những người ngồi bàn gần bên liền có thể thấy được.

May mắn tài sản của sáu người Kiệt Sâm cộng lại thật không biết nhiều đến bao nhiêu, tự nhiên không quá quan tâm điểm này.

Chỉ chốc lát sau, một ít thức ăn liền được đưa lên, sáu người liền hưởng dụng những món ăn tinh mỹ được bày đầy bàn.

- Ân, ăn ngon ăn ngon, không tệ không tệ…
Long Tháp Tư vừa ăn mà trong miệng còn phát ra thanh âm vô cùng hưởng thụ.

- Long Tháp Tư này…
Năm người bị thần thái cùng ngữ khí của hắn trêu chọc đều nở nụ cười.

Thức ăn lần lượt được bưng lên, trên mặt bàn rất nhanh bày đầy thức ăn, cũng may bàn của sáu người khá lớn, có thể bày lên đầy đủ.

- Mấy người kia chọn đồ ăn đã hơn ngàn vạn đi, thật sự quá xa xỉ…
- Hơn một ngàn vạn? Nhìn thấy món Hoàng Kim Giải chưa? Trong thực đơn Hoàng Kim Giải giá trị một trăm vạn thần thạch, sáu con là sáu trăm vạn, hơn một ngàn vạn sao đủ!
Bên cạnh không ít khách nhân đều lén lút nhìn qua bàn của sáu người Kiệt Sâm, Kiệt Sâm thậm chí còn nghe được bọn họ thì thầm nghị luận.

Nhưng đúng ngay lúc này…
- Oanh!
Một thanh âm oanh minh cực lớn từ lầu hai quán ăn vang lên, ngay lập tức mọi người đều giật mình cả kinh, Kiệt Sâm ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong một phòng trên lầu hai lại truyền ra thanh âm tiếng nổ vang cực lớn, căn phòng nghiền nát, một thân ảnh từ trong bay ra.

- Hô!
Ngay sau đạo thân ảnh kia một đại hán mặc khải giáp đen tuyền lao ra, chiến đao trong tay nhanh như thiểm điện đánh xuống.

- Phanh!
Thanh âm binh khí va chạm vang lên, thân ảnh đầu tiên trùng trùng điệp điệp ngã xuống dưới lầu một, đem một cái bàn nện nát bấy, hai gã khách nhân ngồi tại bàn đó vội vàng phi thân rời đi, vẻ mặt tức giận.

- Cát Mễ, hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Thanh âm ồm ồm của đại hán kia vang lên, ở sau lưng hắn lại lục tục đi ra một đám chiến sĩ mặc khải giáp màu đen.

- Đó là tiểu tội tuần tra của Lôi Đình Đảo!
- Vì sao lại trực tiếp đánh nhau ngay trong quán ăn đây?

- Chuyện gì xảy ra?
Không ít khách nhân giật mình nhìn đám chiến sĩ mặc khải giáp màu đen, vẻ mặt kinh ngạc.

- Cát Mễ?
Sáu người Kiệt Sâm không động đậy nhưng chân mày cùng nhíu lại.

Thân ảnh bị đánh bay ra đầu tiên tốc độ rất nhanh, nhưng với ánh mắt của nhóm người Kiệt Sâm vẫn có thể nhìn thấy được, người bị đánh rơi không ngờ chính là người quen của bọn họ, chính là thanh niên tóc vàng trắng trẻo tên Cát Mễ từng cùng ngồi chung thương thuyền của Mục Á thương hội đến Lôi Đình Đảo.

- Bác Tát Khắc, không nghĩ tới ngươi lại trở thành chiến sĩ của Lôi Đình Đảo!
Trong đống đá vụn bên dưới lầu một nhà ăn, một thanh âm tràn đầy oán hận vang lên, Cát Mễ đứng dậy, toàn thân chật vật, một tia máu tươi từ khóe môi hắn chảy xuống, áo bào trên người đã sớm rách nát.

- Ha ha, nếu ngươi không đến Lôi Đình Đảo thì không có việc gì, không nghĩ tới ngươi lại tới đây, còn vừa lúc đụng phải lão tử, thật sự là ông trời có mắt, xem ra hôm nay ông trời thật muốn ngươi phải chết!
Đại hán khôi ngô từ trên lầu hai bay xuống, vẻ mặt hưng phấn, mà bảy tám tên đồng đội sau hắn khoanh tay ung dung mỉm cười vây xem.

Cát Mễ cắn răng, trong ánh mắt hiện lên tia hận ý cùng tuyệt vọng.

- Chuyện gì xảy ra, là ai động thủ ngay trong nhà ăn này?
Đúng lúc này một thanh âm nghiêm khắc quát lên, từ trong nhà ăn lập tức đi ra một đám chiến sĩ, nghiêm nghị quát hỏi.

Nhóm chiến sĩ kia hiển nhiên là hộ vệ của quán ăn này, cùng mặc huyết văn khải giáp, là một phần của quân đội Lôi Đình Đảo, sáu người Kiệt Sâm tiến vào nhà ăn này tuy nằm ở bên ngoài nội thành, ở đây cũng không hạn chế chém giết nhau, nhưng bên trong nhà ăn là nơi không cho phép động thủ.

Nghe được thanh âm nổ vang tranh đấu, trên mặt đám hộ vệ nhà ăn đều bộc phát lửa giận, nhưng khi nhìn thấy đại hán động thủ, vẻ giận dữ trên mặt đầu lĩnh hộ vệ thoáng chốc liền thu liễm.

- Bác Tát Khắc đội trưởng, tại sao là ngươi, chuyện gì xảy ra?
Hộ vệ kia mang theo vẻ mặt tươi cười hỏi, hiển nhiên đều là chiến sĩ Lôi Đình Đảo nên đều quen biết lẫn nhau.


- Tiếu La, không có gì, nhìn thấy một cừu nhân trước kia, chuyện này ngươi không cần quản tới, quy củ ta tự nhiên hiểu được, đến lúc đó toàn bộ tổn thất trong nhà ăn ta sẽ bồi thường!
Đại hán lên tiếng nói.

Mấy hộ vệ nhà ăn nghe nói như thế nguyên một đám đều lui sang bên cạnh, hiển nhiên là không có ý định quản chuyện này.

Nhìn thấy một màn kia, không ít khách nhân trong nhà ăn đều thở dài, trên Lôi Đình Đảo đắc tội chiến sĩ hộ đảo, đây thật sự là không may, muốn nói đạo lý cũng không có địa phương nào mà đi nói.

Ánh mắt Bác Tát Khắc chợt nhìn qua Cát Mễ đứng trước mặt, cầm chiến đao trong tay chậm rãi tiến về phía trước, khóe môi lộ ra tia cười dữ tợn, lạnh lùng nói:
- Cát Mễ, hôm nay ai cũng không cứu được ngươi…
Nhưng còn chưa chờ cho hắn nói hết lời…
- Xuy…
Đúng lúc này một thanh âm tiếng cười nhạo vang lên:
- Nhà ăn trên Lôi Đình Đảo này làm ăn thế nào đây? Ăn chút đồ vật mà cũng không được yên thân, náo thành cái dạng này, làm sao để cho người còn khẩu vị, thật sự là nuốt không vô nữa!
Thanh âm Kiệt Sâm vang vọng bên trong nhà ăn.

Ngay lập tức toàn bộ khách nhân trong nhà ăn đều chuyển lực chú ý tập trung qua bàn của Kiệt Sâm.

.


Bình luận

Truyện đang đọc