DƯỢC THẦN

- Cái này. . . Cái này. . .

Trên mặt tất cả lão giả đều lộ ra một tia do dự.

- Phụ thân đại nhân, ngài nói đúng không?

Áo Cổ Tư Đô im im lặng lặng nhìn chăm chú vào Lạp Áo trước mặt.

Trong mắt Lạp Áo lộ ra một tia giãy dụa, do dự sau nửa ngày, cuối cùng vẫn bùi ngùi thở dài một hơi.

- Chuyện này ta mặc kệ, ngươi muốn làm gì thì làm đi!

Lạp Áo đứng người lên, một tia lệ quang tụ tập quanh vành mắt hắn, thân hình như già nua đi rất nhiều, quay người rời khỏi phòng.

- Chư vị trưởng lão, mười tám năm trước, ta không thể đánh chết Lôi Nặc và Kiệt Sâm đánh chết, lần này để cho ta tự thân xuất mã, chắc chắn sẽ hủy diệt Thác Đức gia tộc kia, chuyện này kính xin chư vị trưởng lão giữ bí mật, không thể để Vưu Lợi Á biết rõ được.

Áo Cổ Tư Đô lên tiếng nói, khóe miệng lộ ra một tia cười tàn nhẫn.

- Áo Cổ Tư Đô, ngươi lần này đi, chú ý không thể nháo lớn chuyện được, Áo Lan Đa vương quốc kia dù sao cũng được điều ước đại lục bảo hộ, ngươi đi giết Lôi Nặc thì được, về phần vương thất Áo Lan Đa vương quốc, nhớ kỹ ngàn vạn không thể tùy ý sát hại, ngươi nếu náo lớn lên, đến lúc đó ai cũng bảo vệ không được ngươi!

Một gã lão giả phân phó lên tiếng.

Những trưởng lão này cũng biết, lấy tính cách của Áo Cổ Tư Đô này, nếu giết đỏ cả mắt rồi thì cái gì cũng không quản được, lấy thực lực bát giai trung cấp đế Linh Sư của Áo Cổ Tư Đô, chỉ sợ đối với toàn bộ Áo Lan Đa vương quốc mà nói, cũng là một hồi tai nạn mang tính hủy diệt.

- Áo Lan Đa vương quốc?

Bóng lưng Áo Cổ Tư Đô dần dần biến mất ở cửa gian phòng, xa xa ẩn ẩn truyền đến một tiếng hừ lạnh khinh thường.

- Vậy thì phải xem quốc vương của Áo Lan Đa vương quốc kia đến tột cùng có thức thời không, nếu không thức thời, vậy thì đừng trách ta không khách khí!

Sáng sớm hôm sau, Áo Cổ Tư Đô mặc kình trang phục cưỡi một thớt ngựa màu trắng, rời khỏi Hiện Dật quận thành, hăng hái chạy đến Áo Lan Đa vương quốc...

Sáng sớm, phía chân trời ánh rạng đông hơi hiện, vương thành Tạp Mai Lạp của Đông Thăng vương quốc.

Dĩ vãng đúng lúc này, phố lớn ngõ nhỏ của Vương thành chỉ có lẻ tẻ mấy người làm ăn vào buổi sáng sớm, nhưng hôm nay lại vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người trên đường đều đổ về một phía, hào khí rất náo nhiệt, thậm chí so với tết dương lịch mỗi năm một lần trên đại lục còn sôi nổi hơn nhiều.

Bởi vì hôm nay là ngày Linh Dược sư đại hội bốn năm một lần của Tây Bắc chư quốc khai mạc, Linh Dược sư đại hội bình thường đều là do ngũ đại cường quốc Tây Bắc thay nhau cử hành, đối với dân chúng bình thường mà nói, đây chính là thịnh hội vài chục năm mới thấy một lần.

Từng phố lớn ngõ nhỏ của Vương thành đều có binh sĩ võ trang đầy đủ đang tuần tra, ánh mắt nhạy cảm quét qua trong đám người, những thị vệ này so với đấu giá hội do Áo Lợi Phất thương hội tổ chức vào tháng trước ở Áo Lan Đa vương quốc còn cường đại hơn rất nhiều.

Dù sao một cái thịnh hội lớn như vậy, cơ hội đại bộ phận các quốc gia của Tây Bắc chư quốc đều tham gia, nếu xảy ra chuyện gì, có bạo động gì xảy ra, các loại trùng kích đối với Vương thành sẽ rất lớn, Đông Thăng vương quốc tự nhiên phải đề phòng rồi.

Địa điểm tổ chức Linh Dược sư đại hội ở vào trên quảng trường bên ngoài Linh Dược sư công hội Vương thành, một đài tỷ thí cực kỳ cao được dựng ở trung tâm quảng trường, toàn bộ đài cao cực kỳ rộng lớn, có thể dung nạp đầy đủ Linh Dược sư đồng thời tiến hành phối chế.

Vì Linh Dược sư đại hộ lần này, Đông Thăng vương quốc thậm chí dỡ bỏ đại bộ phận kiến trúc của Linh Dược sư công hội để có thể khiến cho dân chúng đều có thể quan sát được trận thịnh hội vài chục năm mới gặp một lần này. Bất quá dù là như thế, trên quảng trường vô cùng rộng lớn vẫn rất nhanh bị đám người chằng chịt chen đến chật ních, tiếng người huyên náo, giống như thủy triều vậy, từng đợt lại từng đợt.

Mà ở khu vực dưới đài cao, có một đội thị vệ thủ vệ khí thế cường hãn mang kiếm đứng ở đó, trong hai mắt tinh mang lập loè, ngưng mắt nhìn bốn phía.

Mấy cái bàn tạo hình xa hoa tôn quý đặt ở đằng kia đúng là lần vị trí của trọng tài Linh Dược sư đại hội lần này, cùng với một ít khách địa vị tôn quý. Hôm nay, Linh Dược sư đại hội còn chưa bắt đầu, bởi vậy tất cả các vị trí đều trống không. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Đông!

Theo một tiếng chuông cực lớn vang lên, toàn bộ đám người trên quảng trường lập tức yên tĩnh lại.

Hàng chục nhân ảnh từ trong Linh Dược sư công hội chậm rãi đi ra, đi về phía khu trọng tài.

Xôn xao. . .

Trong đám người vừa mới yên tĩnh không bao lâu đã bộc phát ra một hồi oanh minh cực lớn, tiếng vỗ tay như lôi đình cùng với tiếng bàn luận xôn xao hệt như biển gầm, một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng, hào khí nhiệt liệt, lửa nóng trùng thiên.

Đến đây quan sát Linh Dược sư đại hội, ngoại trừ một bộ phận người của Đông Thăng vương quốc ra, tuyệt đại bộ phận còn lại đều là đến từ các nơi của Tây Bắc chư quốc, đến đây hò hét trợ uy cho tuyển thủ quốc gia mình, những người này lập tức nhận ra được mấy chục nhân ảnh kia.

- Mau nhìn, cái kia là Tây Nhĩ Đốn đại sư của Uy Tư vương quốc, là Linh Dược tôn sư lục giai cấp thấp, duy nhất của Tây Bắc chư quốc, là đệ nhất Linh Dược sư danh phủ kì thực của Tây Bắc chư quốc.

- Nhìn kia, bênh cạnh Tây Nhĩ Đốn đại sư chính là La Bá Tỳ đại sư của vương quốc chúng ta, là Linh Dược tông sư ngũ giai cao cấp ah!

- Cái kia là Nặc Duy Tư Cơ đại nhân, trời ạ, hắn chính thần tượng của ta, đệ nhất Linh Sư của Tây Bắc chư quốc, Hoàng Linh Sư thất giai trung cấp ah, ngươi nhìn khí thế, chậc chậc, người ta đây mới gọi là phong phạm, cao thủ quả thực đẹp trai đến ngây người.

- Bên cạnh Nặc Duy Tư Cơ đại nhân hẳn là Lỗ Đạo Phu đại sư của Áo Lan Đa vương quốc a, nghe nói Lỗ Đạo Phu đại sư là Linh Dược tông sư ngũ giai cao cấp trẻ tuổi nhất trong ngũ đại cường quốc, có khả năng trở thành Linh Dược tôn sư lục giai cấp thấp!

- Thôi đi..., ngươi nghe ai nói đấy, chỉ có La Bá Tỳ đại sư Đông Thăng vương quốc chúng ta mới là thiên tài có khả năng trở thành Linh Dược tôn sư cấp thấp kế tiếp!

- Các ngươi nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, chỉ cần có Tây Nhĩ Đốn đại sư ở đây, các ngươi đều phải đứng sang cạnh.

- Ngươi nói cái gì đó? Ngươi lập lại lần nữa. . .

Mấy thành vệ quân duy trì trật tự lạnh nhạt trông lại, tay phải như vịn vào trường kiếm bên hông, ánh mắt sắc bén như một bả đao.

- Tốt rồi tốt rồi, tất cả mọi người đừng cãi nhau nữa, nói như thế nào thì Đông Thăng vương quốc chúng ta cũng là chủ nhà, lấy đức thu phục người, lấy đức thu phục người.

Một đám người lập tức không ồn ào nữa, bị thành vệ quân bắt bớ ra ngoài giáo huấn một lần cũng không có gì hắn, những người này có thể nhận ra Tây Nhĩ Đốn, bọn họ đều là những người có chút thân phận trong vương quốc của mình cả, đoán chừng thành vệ quân cũng không dám động thủ với bọn họ

Bình luận

Truyện đang đọc