GẶP LẠI EM SAU BA NĂM


Ninh Dư vừa ra khỏi phòng, hai ánh mắt tò mò đã bắt đầu phóng tới khiến cô hơi mất tự nhiên.

Cô đưa tay lên sờ sờ mũi rồi lủi thẳng về bàn làm việc của mình.

Quách My nhìn thái độ của Ninh Dư, hơi hơi híp mắt.

Triệu Khang thì nhanh chân phóng lại gần Ninh Dư.
“Tiểu Dư, suy nghĩ tới đâu rồi ? Nếu em có vướng bận gì thì có thể nói với anh.

Chúng ta thảo luận một chút cũng được.”
Ninh Dư cười gượng nhìn Triệu Khang.
“À...ừm...em vẫn chưa suy nghĩ xong...” Vướng bận lớn nhất của em chính là cái vị tổng giám đốc đang ngồi trong phòng kia, ngoài ra thì chắc không có gì bất ổn cả...
“Haiz...nghĩ xong phải báo với anh liền đó.

Hợp đồng mới cũng chuẩn bị sẵn cho em luôn rồi.”
“Vâng...”
Đáp lại một tiếng xong Ninh Dư lại hỏi Triệu Khang phần tài liệu của năm ngoái và năm nay ở đâu.

Cô đi lấy xong lại bắt đầu làm việc.


Ngoài tiếng lách cách không ngừng và tiếng lật giở tài liệu, tầng làm việc của tổng giám đốc lại bắt đầu rơi vào yên tĩnh.
***
Từ trưa đến giờ tập trung làm việc, hiện tại cũng đã gần 4 giờ rưỡi chiều.

Còn khoảng nửa tiếng nữa sẽ tan làm.

Hiện tại Ninh Dư vẫn chưa làm xong hai phần tài liệu kia.

Cô nghĩ hôm nay chắc là phải tăng ca rồi.
Đưa tay lên xoa hai mắt hơi mỏi, từ sau khi ra khỏi phòng tổng giám đốc, Ninh Dư làm việc cũng hơi mất tập trung.

Hết nghĩ tới Chu Tử Hiên lại nghĩ tới lời đề nghị của Triệu Khang.

Nếu cô đồng ý làm thư ký tổng giám đốc, mặc dù dưới trướng Quách My, nhưng mà chuyện gặp Chu Tử Hiên mỗi ngày là điều không thể tránh khỏi.
Cái vị kia nếu biết rằng người yêu cũ năm xưa từng tổn thương mình lại đang làm thư ký riêng cho mình thì sẽ nghĩ thế nào ? Có ngay lập tức đuổi việc luôn không ? Mà thái độ của anh hôm nay đối với cô, thực sự là không nhận ra cô sao ? Dạo này khẩu trang còn dùng tốt như thế, đeo lên một cái liền biến thành người khác… Thật ra cô cứ thấp tha thấp thỏm mãi, cứ cảm thấy mình không có che giấu được.

Nhưng mà thái độ của Chu Tử Hiên...giống như là...thực sự không nhận ra vậy.
Lúc Ninh Dư vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì Triệu Khang xách mấy cái túi đi vào, lại đặt lên bàn Ninh Dư một cái.
Mùi cafe sữa thơm nồng lan tỏa ra khắp phòng.
“Hôm nay mọi người đều vất vả, Chu tổng bảo đây là tiếp thêm năng lượng cho mọi người.

Chị Quách, vẫn cafe đen không đường đúng không ?”
Quách My lúc sáng sắc mặt còn tươi mơn mởn, bây giờ hai mắt đã hơi ửng đỏ, khóe mắt lại hơi trễ xuống, trông vô cùng mệt mỏi.

Chỉ ngẩng đầu lên nhận lấy cái túi, rồi ừm một tiếng.
“Shh...dọa em hết hồn.

Mệt quá thì nghỉ một chút đi.

Dù sao chúng ta cũng phải làm đến tối.

Bây giờ nghỉ một chút cũng không sao đâu.

Em đem nước vào cho sếp đây.”
“Ừm ừm...chị cố một chút nữa.”
Ninh Dư mở túi ra.


Trong túi là một phần cafe sữa, một phần bánh crepe phô mai và vài cái bánh cookie được đóng gói vô cùng dễ thương.

Tim Ninh Dư lại nhảy lên một cái...Crepe phô mai? Đây là loại bánh cô rất thích ăn, mỗi lần đi cafe học bài với Chu Tử Hiên đều gọi món này.

Bị phát hiện rồi sao ? Ninh Dư lại lén liếc mắt sang nhìn cái túi của Triệu Khang và Quách My.

Quách My vẫn chưa mở ra, còn Triệu Khang thì cũng đang lấy đồ ra khỏi túi.

Là một cái bánh kem socola nhỏ, không phải crepe phô mai!
“Sao đó Tiểu Dư, nhìn anh làm gì ?” Triệu Khang hơi khựng lại, muốn ăn bánh socola à? Không phải Chu tổng kêu mua crepe phô mai sao?
“Không...em nhìn...nhìn đồng hồ.”
“Muốn đổi bánh với anh không? Ban nãy không biết em thích ăn gì, anh mua đại đó.

Mỗi người một vị, của chị Quách My là bánh kem trà xanh, trông cũng ngon lắm.”
Quách My lại ghé đầu ra híp mắt cười nhìn Ninh Dư.
“Bé Dư Dư, thích bánh của chị thì lại đây đổi nhé.

Đừng ngại.”
“Không không, em ăn cái này là được.

Cảm ơn anh Triệu, chị Quách.”
Vậy ra bánh là do Triệu Khang chọn à ? Ninh Dư thở phào ra một hơi...
Triệu Khang liếc mắt nhìn Ninh Dư một cái.

Thấy cô thở phào thì len lén tủm tỉm cười.


Chậc, đúng là có gian tình.

Ban nãy lúc vào phòng sếp, đột nhiên Chu Tử Hiên lại kêu cậu đi mua nước cho cả phòng.

Mà lại còn đặc biệt dặn dò phần của Ninh Dư là cafe sữa ít sữa rồi gì mà kiếm cái tiệm nào có bánh ngọt, mua thêm một phần bánh crepe phô mai.

Rõ ràng là trong hồ sơ cá nhân không có ghi sở thích ăn uống đâu! Chậc chậc chậc...hai cái người này...không lẽ là quen biết nhau từ trước à ?
Sau khi ăn uống xong, mọi người lại bắt đầu làm việc tiếp.

Do lượng công việc của ai cũng quá nhiều, nên cắm cúi làm một hồi liền tới 7 giờ tối, cũng không ai phát giác ra là đã đến giờ tan làm.
Lúc này thì Ninh Dư cũng vừa vặn làm xong hai phần báo cáo kia.

Cô hơi đau đầu, liếc nhìn giờ trên máy tính.

Thế mà đã trễ vậy rồi.

Việc ở phòng Marketing vẫn chưa xong.

Có lẽ cô nên nhắm mắt một chút rồi làm cho xong việc của phòng Marketing mới về nhà..


Bình luận

Truyện đang đọc