GẶP LẠI EM SAU BA NĂM


Phòng Tổng giám đốc.
“Anh, em tới rồi.” Giọng điệu của Chu Tử Dạ yếu ớt vang lên.

Nếu không phải bị ông ba đe dọa đòi khóa thẻ ngân hàng, thì cậu cũng không lết xác tới đây.
Chu Tử Hiên ngẩng đầu lên nhìn em mình, hơi cau mày.
“Ăn mặc kiểu gì thế?”
“Ý anh là cà vạt sao? Đeo rất khó thở...”
“Ngày mai tác phong còn không đàng hoàng được thì em đừng đến nữa.”
Chu Tử Dạ thở hắt ra, em rất không muốn đến!
“Anh, sao ngày mai còn phải đến nữa? Không phải anh bảo một tuần chỉ cần đến ba ngày sao?”
“Anh bảo lúc nào?”
“Sao anh lại giả vờ rồi? Lần trước anh về ăn cơm rõ ràng nói thế mà.”
Chu Tử Hiên cũng không quan tâm giọng điệu cằn nhằn của Chu Tử Dạ, chỉ vừa làm việc vừa nhàn nhạt đáp lời.
“Lần trước anh về ăn cơm là khi nào?”
Nghe câu này, Chu Tử Dạ biết là Chu Tử Hiên chuẩn bị giáo huấn mình rồi.

Cũng không thể không trả lời được, dù sao cỡ nào cũng sẽ bị giáo huấn, cứ bị sớm một chút vậy.
“Nửa...nửa tháng trước.”

“Ừm, còn biết là nửa tháng rồi sao?”
Chu Tử Dạ lập tức chạy lại gần Chu Tử Hiên bóp bóp vai cho anh, cười xuề xòa.
“Anh à, không phải bây giờ em đến rồi sao? Đừng giận, bây giờ em làm gì? Ở đây giúp anh sao?”
Chu Tử Hiên gạt bàn tay của Chu Tử Dạ ra.
“Không, ra ngoài đi.

Em làm việc với Triệu Khang, bảo cậu ấy giao việc cho em là được.

Anh đã nói trước với Triệu Khang rồi.”
Chu Tử Dạ lập tức đứng nghiêm, chào Chu Tử Hiên theo kiểu quân đội.
“Đã rõ, em lập tức đi ngay.” Nói xong thì phóng cái ào ra khỏi phòng, sợ đi chậm một giây thì Chu Tử Hiên sẽ gọi giật lại mắng cậu.

Vừa ra khỏi phòng, Chu Tử Dạ đã chạy lại bàn Triệu Khang.
“Anh Triệu, anh của em kêu em ra đây nhận việc.” Chu Tử Dạ vừa cười vừa nháy mắt với Triệu Khang.

Cậu đã quá quen thuộc với hai trợ thủ đắc lực của Chu Tử Hiên, trước đó đã gặp qua nhiều lần lúc Chu Tử Hiên về nước thăm gia đình.
“Ừ, Chu tổng báo với anh rồi.

Đây là công việc của em, không hiểu thì hỏi anh nhé.

Hoặc hỏi mọi người cũng được.

Lát nữa anh xong việc sẽ giới thiệu em với mọi người sau.”
“Vâng vâng.”
Chu Tử Dạ ngoan ngoãn cầm xấp tài liệu đứng lên, quét mắt qua phòng làm việc một cái.
“Chào chị Quách, em trai của chị tới rồi nè.”
“Ừ ừ, mau làm việc đi.

Chị bận lắm.” Quách My lạnh lùng quăng một câu.

Chu Tử Dạ lại hơi sững sờ.


Bình thường Quách My gặp cậu là cứ luôn miệng hết em trai hảo soái lại em trai đáng yêu, sao bây giờ lạnh lùng vậy nè?
Đương nhiên là lạnh lùng, vì bây giờ trong phòng làm việc này có hai em gái nhỏ đáng yêu là Ninh Dư và Tô San, Quách My cũng không quan tâm tới Chu Tử Dạ nữa.
Chu Tử Dạ lại liếc mắt sang một hướng khác.

Ấy? Sao nhìn quen quen nhỉ...Chu Tử Dạ ngẫm ngẫm một chút.

A! Đây còn không phải là...
“Chị dâuuu.” Chu Tử Dạ lướt tới bàn làm việc của Ninh Dư, hai mắt sáng rỡ nhìn cô.

Không ngờ Chu Tử Hiên lại giấu người trong công ty, tin tức sốt dẻo này chắc chiều về cậu phải báo cáo với ba mẹ một chút mới được.
Tiếng chị dâu vừa dứt, thành công thu hút tất cả ánh mắt của mọi người có mặt trong phòng.
Mộc Hiểu Đồng sửng sốt tới mức hai mắt trợn lớn muốn rớt ra ngoài.

Ban nãy khi cậu trai này vào phòng, cô đã để ý cậu ta rồi.

Rất là đẹp trai, không thua kém Chu Tử Hiên, nhưng kiểu tính cách trẻ trung tinh nghịch này không phải là gu của cô ta.

Nhưng khi cô ta nghe Triệu Khang nói một tiếng “Chu nhị thiếu gia” thì cô ta lại nghĩ khác.

Biết làm sao được, nửa tháng nay ngoài vùi đầu làm việc ra, cô ta chả kiếm được cái cơ hội nào để ở riêng với Chu Tử Hiên cả, gần như mọi ý định muốn vào phòng Chu Tử Hiên đều như vô tình hay cố ý bị Triệu Khang và Quách My chặn đứng ở cửa, tới bước vào phòng còn không được, cô ta quyến rũ Chu Tử Hiên kiểu gì chứ?
Còn đang vừa tức tối vừa ấm ức thì tiếng “Chị dâu” này như là một cú tát vào mặt Mộc Hiểu Đồng.
Không chỉ mọi người sửng sốt, Ninh Dư cũng sửng sốt không kém.


Cô cũng bị tiếng chị dâu này làm cho đơ người.
“Chị dâu, không ngờ chị lại làm ở công ty của anh em đó.”
Chu Tử Dạ vẫn cười hì hì nhìn cô.

Thấy Ninh Dư ngồi ở đây, Chu Tử Dạ đoán là Chu Tử Hiên lừa được người về rồi.

Cũng nhanh phết, mới bao lâu đâu.
“Chị...chị dâu ?”
“Không phải sao? Em là Chu Tử Dạ, em trai Chu Tử Hiên đây.

Chị là bạn gái của anh em đúng không?”
Ninh Dư đỏ mặt, mặc dù mối quan hệ của cô và Chu Tử Dạ chắc có lẽ những người trên tầng Tổng giám đốc này đều biết cả rồi, nhưng cô cũng chưa có lần nào thực sự là nói với mọi người về mối quan hệ này.

Dù sao yêu đương với Tổng giám đốc của công ty, cô nói ra lại sợ mọi người đồn thổi tổn hại đến hình tượng của Chu Tử Hiên trong công ty.

Giờ lại có người đứng ngay trước mặt mình tự nhiên mà nói thế, cô cũng không biết nên trả lời thế nào.


Bình luận

Truyện đang đọc