GẶP LẠI EM SAU BA NĂM


“Thằng nhóc con, không giỡn nữa.

Mau mau lại đây, nói xem rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra?”
“Nói gì chứ? Chị đang nghĩ gì, thì em cũng nghĩ y chang như chị.

Em có nằm trong phòng Tổng giám đốc đâu mà biết chuyện gì đang xảy ra.”
“Hừ, chị nghĩ cái gì chứ?”
“Người nào vừa nãy bảo em là đừng chọc em gái nhỏ của người ta chứ.

Bây giờ còn lôi kéo em đi tám chuyện.”
“Hì hì, chọc thì chọc một chút là được rồi.

Còn chuyện thì vẫn phải tám nha.

Chị thấy hơi khâm phục cái núi băng trong kia rồi đấy.

Ban đầu còn tưởng là hình tượng đóa sen trắng cấm dục.

Còn bây giờ...Như vầy thì cũng quá là tốc độ rồi.

Bé cừu non ngây thơ không chống đỡ được bao lâu a.”
Triệu Khang nghe thấy cái từ đóa sen trắng cấm dục kia thì mặt một biểu tình quái dị.

Rốt cuộc trong đầu bà chị Quách My này chứa cái gì vậy?
“Người ta nhớ nhung nhau ba năm trời, nếu mà tính luôn cái ba năm xa cách kia, thì chẳng có gì là tốc độ cả.


Đây gọi là cái gì mà...cửu biệt trùng phùng a.

Người mình yêu ở ngay trước mắt, không mau bắt lại mới là ngốc ấy.”
“Hả? Ba năm gì? Cửu biệt trùng phùng gì?”
Triệu Khang giật mình, lỡ miệng rồi...
“Khụ khụ...Hả?...Ái đau.”
Quách My lần này thực sự cốc đầu Triệu Khang.
“Đừng có giả ngu với chị.

Mau nói, em và sếp giấu chị cái gì hả? Thật là buồn nha, còn đẩy người ta ra rìa.”
Không phải vì Chu Tử Hiên rất sợ cái miệng của chị sao? Triệu Khang ngó lơ Quách My, cất bước về lại bàn làm việc.
“Chẳng có gì cả, chị muốn biết thì vào trong mà tám với Chu tổng đi.”
Quách My lườm Triệu Khang.
“Hahaa...không sao.

Không nói thì thôi, nhiêu đó là đủ để chị tưởng tượng ra một nghìn lẻ một câu chuyện lâm li bi đát, sau ba năm tình cũ gặp lại nhau rồi.

Chuyện hay ở ngay trước mắt, biết chuyện quá khứ làm gì chứ?”
Thế là Quách My lại hí hửng ngồi lại vào bàn làm việc.

Triệu Khang xoa xoa cái trán bị cốc, đen mặt nhìn Quách My.

Cái bà cô này, cứ tiếp tục như thế thì xem xem ai thèm rước chị.
Lúc Ninh Dư vòng trở về, nhìn đồng hồ thì cũng gần giờ tan làm rồi.

Đành phải ngồi vào bàn mà tập trung làm việc thôi, hôm nay cũng không có thời gian đi thăm mẹ rồi.

Có lẽ trong tuần này cũng sẽ không có thời.

Ninh Dư nhắn tin cho chị Phùng, lại chuyển khoản cho chị Phùng trước một khoản tiền.

Lại xem xem hôm nay mẹ mình ra sao rồi, sau khi thấy không có vấn đề gì liền cất điện thoại đi.
Tập trung làm được một lúc, Ninh Dư bỗng nhớ tới chuyện tính xin Triệu Khang cho Tô San cũng chuyển lên làm cùng mình.

Bên gửi hồ sơ của Tô San sang email của Triệu Khang, sau đó cô đi đến bàn Triệu Khang.
“Anh Triệu, có thời gian nói chuyện một chút không?”
Triệu Khang làm việc từ sáng tới giờ, thật ra hơi đờ đẫn rồi.

Tiếng gọi của Ninh Dư kéo tâm hồn đang bay bổng đi phương trời nào của Triệu Khang về, cậu hơi giật mình.
“Hả? Tiểu Dư, có chuyện gì em nói đi.”
“À...là vầy.

Em mới gửi cho anh một hồ sơ của nhân viên làm tại phòng Marketing, anh có thể xem xét qua thử.

Em muốn hỏi anh là nếu anh thiếu nhân sự thì có thể chuyển em ấy lên phòng mình.


Thời gian em dẫn dắt em ấy không lâu nhưng em thấy năng lực tiếp thu của em ấy cũng rất tốt.”
“À à, thế sao.

Để có gì anh xem xem nhé.

Tại anh nghe nói Chu tổng cũng vừa kiếm được người về đấy.

Sau khi hỏi ý kiến Chu tổng xong anh sẽ báo em.”
“Vâng, cảm ơn anh ạ.

Thật ra anh xem xét qua là được, nếu không thấy phù hợp thì cũng không sao đâu ạ.

Đừng bận tâm tới em.”
“OK anh biết rồi.” Triệu Khang tươi cười rồi giơ tay lên làm dấu OK với Ninh Dư.
Sau khi nói chuyện xong xuôi, mọi người lại tập trung làm việc.

Làm đến tối muộn Quách My mới bị cái bụng rỗng đánh cho khó chịu.

Lại thấy hình như cả phòng Tổng giám đốc chưa ai ăn gì cả, liền gọi điện cho Chu Tử Hiên hỏi anh.
Chu Tử Hiên chậm trễ công việc, nên bây giờ vẫn cắm mặt vào máy tính.

Mỗi lần tập trung là Chu Tử Hiên hoàn toàn chìm đắm trong công việc, chẳng còn biết tới thời gian nữa.

Cho tới lúc thấy Quách My gọi điện nhắc nhở bây giờ đã trễ, cả phòng vẫn tăng ca chưa ăn gì, Chu Tử Hiên mới sực tỉnh ra.
Anh bảo Quách My đặt đồ ăn cho mọi người xong thì rút điện thoại ra nhắn tin cho Ninh Dư.

Thật ra anh muốn đi ra ngoài gặp cô hơn, nhưng sợ cô ngại với Triệu Khang và Quách My, mà kêu cô vào phòng mình thì Chu Tử Hiên không chắc là tối nay anh có để cho Ninh Dư ra khỏi phòng được hay không.

Cảm xúc của anh sau những lời nói buổi chiều của Ninh Dư, vẫn còn lại dư âm vô cùng lớn.

Chỉ là công việc quá nhiều nên anh cố đè nén nó xuống.
“Dư Dư, còn ở công ty?”
Được một lúc sau, Ninh Dư mới trả lời tin nhắn của anh.

“Vâng, nhờ công của anh.”
Chu Tử Hiên nhìn thấy tin nhắn liền bật cười.

Mèo con, lúc nào cũng xù lông.
“Phải không? Vậy mau vào phòng làm việc của anh hôn anh một cái trả công đi.”
Bên ngoài, Ninh Dư mệt mỏi dựa đầu vào ghế, nhìn tin nhắn Chu Tử Hiên vừa gửi đến.

Khóe môi cô giật giật.

Thật sự là...cái con người này...
“Tử Hiên, anh nói thật đi.

Có phải ba năm qua anh đi du học giao du với bạn xấu không?”
“Không có, ngoài học hành và làm việc ra, thời gian còn lại của anh đều dùng để nhớ em.”
“Ồ...”
“Ồ? Lạnh lùng.”
“Ừm.”
Chu Tử Hiên và Ninh Dư cứ cách một cánh cửa phòng mà nhắn qua nhắn lại.

Rồi ngồi trên ghế nhìn điện thoại di động mà tủm tỉm cười, cứ như là những cặp đôi vừa mới yêu nhau.

Không khí xung quanh cũng bắt đầu tỏa ra màu hường phấn, trái tim bắn tung tóe.
Tất nhiên cảnh tượng này lại lọt vào mắt của Triệu Khang và Quách My, hai người nhìn cô gái nhỏ, rồi cũng ngồi tủm tỉm cười với nhau.

Ôi! Phòng làm việc băng giá của Chu đại thiếu gia rốt cuộc cũng có một màu sắc mới rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc