GẶP LẠI EM SAU BA NĂM


Hai người đều vô cùng sửng sốt nhìn nhau.

Ninh Dư thì không ngờ Chu Tử Hiên cho người điều tra cô, nhìn nội dung trên màn hình, có lẽ Chu Tử Hiên đã biết cả rồi.

Chu Tử Hiên thì tối qua đã quyết định giấu Ninh Dư chuyện mình đã biết tất cả, muốn âm thầm bù đắp cho cô, không muốn nhắc tới chuyện quá khứ nữa, sợ cô đau lòng.

Anh đâu có ngờ chỉ vì hôm qua cảm xúc của mình hỗn loạn, quên tắt máy tính, dẫn tới kết cục bây giờ chứ?
Chu Tử Hiên thở dài, bước tới gần Ninh Dư, ôm lấy cô vào lòng.
“Dư Dư...anh...anh cho người điều tra em.

Vì anh thấy em rất lạ, anh muốn biết em giấu anh chuyện gì...Giờ thì anh biết rồi.

Anh yêu em, Dư Dư.

Đừng giận anh.

Cũng tha lỗi cho anh nhé? Anh bỏ lại em một mình ba năm qua, bỏ lại em một mình chịu đựng bao nhiêu chuyện như vậy.


Ba năm qua...anh xin lỗi, Dư Dư...Anh rất hối hận, anh chẳng biết phải làm sao nữa...”
Ninh Dư sững sờ nghe anh nói, cuối cùng nước mắt cô lại chảy ra.

Cô vùi mặt vào ngực Chu Tử Hiên, khẽ nấc lên.

Gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ.

Nghe những lời này của Chu Tử Hiên, bỗng nhiên Ninh Dư thấy vai mình nhẹ hẳn.

Cô dùng hết sức lực để ôm lấy anh.

Anh biết cả rồi, anh không giận cô, cô cũng không cần phải giấu giếm anh nữa...
Chu Tử Hiên ôm lấy cô, yên lặng đứng đó.
“Tử Hiên, em chưa bao giờ trách anh.

Em chỉ sợ anh biết được sự thật sẽ không vui nên mới chần chừ chưa nói ra thôi...Anh đừng buồn, cũng đừng thấy có lỗi hay áy náy.

Đều là do em tính toán, anh chẳng biết gì.

Không phải lỗi của anh.

Tử Hiên, em chỉ cần anh thôi, chúng ta hiện tại lại ở bên nhau là em rất thỏa mãn rồi.”
Chu Tử Hiên nghe cô nói vậy thì vô cùng đau lòng.

Đã một mình chịu đựng hết tất cả mọi chuyện, bây giờ mọi chuyện vỡ lẽ ra, còn quay ngược lại an ủi anh nữa...Dư Dư, anh phải làm sao với em mới tốt đây? Có làm gì cũng thấy không đủ tốt với em...Chu Tử Hiên thở dài một hơi, ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng.
“Dư Dư, chiều nay chúng ta cùng đi gặp mẹ nhé.”
Ninh Dư nghe anh nói thế, hơi bất ngờ một chút.

Nhưng nhanh chóng gật gật đầu.
***

Lúc Ninh Dư và Chu Tử Hiên cùng đến công ty, mọi người cũng đã có mặt đông đủ, trừ một người.

Mộc Hiểu Đồng hiện tại đã chuyển về lại bộ phận cũ, Chu Tử Dạ thay thế vị trí của cô ta.

Ninh Dư vừa hỗ trợ Quách My, vừa trích thời gian ra để đào tạo Chu Tử Dạ.

Người em trai này của Chu Tử Hiên nhìn thì có vẻ không đáng tin lắm, nhưng tiếp thu thì cũng rất nhanh.

Lúc nghiêm túc làm việc thì thái độ hoàn toàn khác bình thường, rất tập trung vào những gì mà Ninh Dư nói.

Với đà này, chỉ cần một thời gian ngắn là Chu Tử Dạ có thể nắm bắt được các công việc mà cậu cần phải làm, không cần người theo hỗ trợ nữa.
Triệu Khang đang tập trung làm việc thì nhận được một thông báo, cậu hơi cau mày đi vào phòng Chu Tử Hiên.
“Chu tổng, Hoắc tổng làm đơn xin nghỉ việc rồi.”
Chu Tử Hiên nhướng mày nhìn Triệu Khang.
“Gửi đơn vào sáng hôm nay, hiện tại tôi mới nhận được tin nên tới thông báo.”.

truyện tiên hiệp hay
“Ừm, tôi biết rồi.”
Triệu Khang thở dài, xoay người bước ra.

Cậu biết ban đầu Chu Tử Hiên là muốn giữ người này lại công ty, tính để Hoắc Dương chuyển xuống công ty con một thời gian thì lại đem người về trụ sở.


Không hiểu sao Hoắc Dương lại xin nghỉ việc.
Chu Tử Hiên thì không thấy quá bất ngờ.

Ban đầu là muốn giữ người, nhưng sau mộ thời gian tiếp xúc, anh cảm thấy người này ý chí rất lớn, không đặt ở một công ty con nho nhỏ, cũng không muốn đứng dưới bất kỳ ai.

Nếu anh có đem người về dưới trướng mình, sợ rằng một thời gian thì Hoắc Dương cũng sẽ xin nghỉ việc thôi.

Nhưng lại thấy Hoắc Dương đưa Mộc Hiểu Đồng đến bộ phận của mình, tính đợi xem anh ta muốn làm gì, mà ngoài thấy Mộc Hiểu Đồng vô cùng phiền phức ra thì cũng chẳng làm ra động tác nào cả, nên Chu Tử Hiên có hơi khó hiểu.

Về việc cho người điều tra Hoắc Dương, chính là sợ Hoắc Dương đi tới bước này.

Hoắc Dương làm tổng giám đốc công ty một thời gian dài, đương nhiên hiểu rõ tình hình nội bộ công ty.

Trên hợp đồng đương nhiên cũng có nêu rõ những vấn đề về bảo mật này nọ, nhưng trên thương trường chẳng ai biết được chuyện gì xảy ra, mà lỗ hỏng hợp đồng thì cũng không ai dám chắc là không có.

Vì thế anh mới muốn điều tra và theo dõi Hoắc Dương, đề phòng vẫn là tốt nhất..


Bình luận

Truyện đang đọc