GẶP LẠI EM SAU BA NĂM


Lúc đồ ăn được giao tới, Chu Tử Hiên cũng không có ra ngoài ăn cùng mọi người.

Là Triệu Khang trích một phần ra đem vào cho anh.
Ninh Dư nhìn thấy cũng khẽ thở dài, không biết trong ba năm qua anh sống thế nào, có chăm sóc tốt cho bản thân không? Có phải lúc nào cũng bận rộn như thế này không?
“Chị Quách, chị theo Chu tổng làm việc lâu chưa?”
Quách My đang ăn, nghe Ninh Dư hỏi thì ngẩng đầu lên nhìn Ninh Dư.
“Hử? À...chị với Triệu Khang đều theo Chu tổng cùng một lúc, được ba năm rồi.”
Ninh Dư hơi sửng sốt.

Ba năm? Tức là lúc anh vừa đi du học thì hai người đã đi theo Chu Tử Hiên rồi.
“Vậy...ba năm qua, Chu tổng lúc nào cũng bận rộn như vậy ạ?”
Triệu Khang lúc này mới nhìn Ninh Dư.

Chậc, mình có nên tranh thủ chút tình thương cho Chu Tử Hiên không nhỉ? Nghĩ là làm, Triệu Khang liền giành nói với Quách My.
“Đâu chỉ có bận, là điên cuồng làm việc.

Anh chưa bao giờ thấy ai có thể điên cuồng như cậu ta.

Một ngày chỉ ngủ chừng 2,3 tiếng.

Có hôm còn không thèm ngủ.


Chu tổng rất là ỷ vào bản thân còn trẻ, vừa học vừa quản lý các công ty con trong nước để lấy kinh nghiệm thực tế.

Cho nên em cũng biết đó, áp lực vô cùng lớn, nên lúc nào cậu ấy cũng trưng cái bộ mặt băng sơn lạnh lùng, ba năm qua anh với chị Quách My sống cũng không dễ dàng gì nha...”
Dừng một chút, Triệu Khang quan sát vẻ mặt của Ninh Dư, thấy cô bắt đầu tỏ vẻ xót xa, hài lòng nói tiếp.
“Cũng không biết vì sao một đại thiếu gia như cậu ấy mà lại phải bán mạng như vậy.

Nếu là mấy thiếu gia cùng tuổi khác, chắc giờ này vẫn đang ngồi trong mấy quán bar hay các club ăn chơi trác táng rồi.

Không phải nửa đêm mà còn cắm đầu trong phòng làm việc như vậy đâu.

Còn nữa, lâu lâu anh lại thấy sếp ngồi buồn bã uống rượu một mình.

Hỏi tới thì cậu ta bảo là nhớ ai đó.

Người bận rộn như vậy, cũng chả có yêu đương với ai, cũng không biết là nhớ ai mà sầu tới mức đó.”
Nói xong một tràng, thấy Ninh Dư hoàn toàn chìm vào thương cảm, Triệu Khang thấy vậy thì thay đổi sắc mặt, giọng nói cũng mang theo vài phần trêu ghẹo.
“Có điều...hì hì.

Anh thấy hai bữa nay cậu ấy thay đổi nhiều rồi.

Không biết là vì ai?”
Nói tới câu cuối, Triệu Khang vừa cười thâm thúy vừa nhìn chằm chằm Ninh Dư, ám chỉ phải nói là vô cùng rõ ràng.

Sếp à, coi tôi có thương anh không kia chứ.

Còn đòi trừ lương tôi nữa, tôi liền nói xấu anh với người trong lòng của anh! Quách My cũng quay sang cười hì hì nhìn Ninh Dư.
Ninh Dư xắn xắn cái muỗng trong tay vào phần đồ ăn của mình, ngồi lắng nghe Triệu Khang nói.
Thì ra anh cũng chả khác mình là bao.

Chỉ là, mình cực khổ là vì hoàn cảnh bắt buộc.

Còn anh...là vì mình sao?
Lúc mọi người ăn uống xong, Triệu Khang nhận được thông báo của Chu Tử Hiên bảo là hôm nay không cần tăng ca.

Mọi người được về sớm.

Cả Triệu Khang và Quách My đều sửng sốt.


Đây còn không phải là vì lo lắng cho Ninh Dư sao? Ầy, đúng là làm chung với người đặc biệt có khác, còn được hưởng ké người ta nữa cơ.
Vì thế Triệu Khang cùng Quách My đều vui vẻ xách túi đi về.
Ninh Dư vẫn lề mề ngồi ở bàn làm việc.

Phân vân xem có nên đi vào gõ cửa phòng anh không.

Chu Tử Hiên không tính về sao? Sau một hồi phân vân, cô chỉ rút điện thoại ra nhắn tin cho anh.
“Tử Hiên, anh không về sao?”
Tin nhắn trả lời lại cô vô cùng nhanh.
“Anh còn chút việc.

Em về chưa? Anh đưa em về nhé?”
Thấy anh còn việc mà lại đòi đưa mình về, Ninh Dư lập tức nói dối, dù sao cô cũng có xe.
“Em xuống lầu rồi, chuẩn bị lái xe về đây.

Anh cũng tranh thủ về sớm nghỉ ngơi đi nhé.

Đừng làm khuya quá.

Không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Ừm, vậy em lái xe cẩn thận đấy.

Về nhắn anh.”
Ninh Dư thở dài một hơi nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt của anh, cũng dọn dẹp đồ đạc rồi về nhà.
***
Vừa về đến nhà, lấy điện thoại ra nhắn cho Chu Tử Hiên một câu, còn chưa kịp tắm rửa là Ninh Dư đã đi vào bếp.


Buổi sáng Ninh Dư có bảo sẽ chưng yến táo đỏ cho Chu Tử Hiên.

Ninh Dư lấy một phần yến đã được tinh chế sạch sẽ ra, lại lấy chút táo đỏ và đường phèn chưng một tô yến to.

Cô để lửa nhỏ rồi tranh thủ đi tắm rửa.

Lúc ra thì yến cũng đã được chưng xong rồi, mùi táo đỏ thơm nồng, Ninh Dư nhìn thành quả rồi mỉm cười vô cùng hài lòng.

Nhà cô lúc nào cũng dự trữ yến cả, tuần nào Ninh Dư cũng đem vào cho mẹ ăn bồi bổ.

Mặc dù hơi đắt nhưng tiền lương của cô vẫn có khả năng mua những món bồi bổ như thế này cho mẹ.
Ninh Dư cho phần yến vào hai bình thủy tinh to, một phần là của mẹ, một phần là của Chu Tử Hiên.

Sau đó cô lại chia thêm ra vào hai chiếc hũ nhỏ hơn.

Cái này cô tính mang cho Triệu Khang và Quách My, nhìn hai người cũng rất là mệt mỏi.

Vả lại, thực sự là mấy ngày qua mặc dù mới quen biết không bao lâu, nhưng cả hai anh chị đều vô cùng nhiệt tình và quan tâm tới cô, cô cũng muốn làm chút gì đó cảm ơn hai người họ.

Vui vẻ chuẩn bị xong, lại cất hết vào tủ lạnh để ngày mai mang đi, Ninh Dư mới lên phòng mình..


Bình luận

Truyện đang đọc