GẶP LẠI EM SAU BA NĂM


“Em nghĩ đến đâu rồi?”
Ninh Dư cau mày, lườm Chu Tử Hiên.
“Có ai như anh không? Anh như thế thì sao em suy nghĩ được chứ?”
Chu Tử Hiên cười xấu xa nhìn Ninh Dư.
“Sao lại không nghĩ được? Em chẳng tập trung chút nào.”
Ninh Dư: “...” Ơ hay nhỉ? Là tại ai chứ? Còn nói vô cùng đứng đắn như vậy! Ninh Dư bất lực, cô nói không lại anh.

Cô bực bội quay mặt đi.
“Ừ, anh thì giỏi.”
Thấy mèo con của mình xù lông, Chu Tử Hiên không chọc cô nữa.
“Không giỏi, Dư Dư mới giỏi.

Dư Dư nghĩ xong chưa? Khi nào thì cho anh câu trả lời đây?”
“Em...thấy cũng được.

Nhưng anh phải tuân thủ lời anh nói đấy nhé.

Chia phòng ngủ.”
Chu Tử Hiên cười cười, hôn cái chốc lên môi Ninh Dư.

Dụ dỗ thành công! Anh còn tính nếu Ninh Dư không đồng ý, lại lấy lời cô bảo muốn chăm sóc mình ra để thuyết phục, nhưng bây giờ thì ổn rồi.
“Vâng, thưa bà xã.”
Nghe cái xưng hô kia, Ninh Dư đỏ mặt.


Cô đứng phắt dậy, vừa hướng cửa đi ra vừa lầm bầm.
“Bà xã cái đầu anh.

Anh mới là bà xã.”
Chu Tử Hiên bật cười.
“Anh là ông xã của Dư Dư.”
Rầm!
Chu Tử Hiên ngồi trên ghế nhìn cái cửa bị cô nặng nề đóng sầm, vẫn chưa ngưng cười được.

Đáng yêu quá.

Dư Dư của ba năm trước, hay là Dư Dư của hiện tại đều vô cùng đáng yêu.

Càng ngày anh lại càng yêu cô hơn, nên mới kiềm lòng không được mà đưa ra cái yêu cầu kia.

Anh cũng chỉ nói thế thôi, không ngờ cô thực sự đồng ý.

Chắc có lẽ anh nắm được điểm mềm lòng của Ninh Dư rồi, sau này cứ tỏ ra đáng thương một chút là được.

Để dụ dỗ được vợ yêu về nhà, đáng thương bao nhiêu anh cũng làm được.
Lúc Ninh Dư bước ra khỏi phòng, Mộc Hiểu Đồng lại phóng ánh mắt tới nhìn cô.

Cũng vô tình thấy ở cổ Ninh Dư có một vết đỏ lờ mờ, rất nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được.

Mộc Hiểu Đồng nhìn chằm chằm dấu vết kia, tay siết chặt lại.

Mới có mấy ngày thôi chứ? Đã làm trò này ở công ty rồi.

Còn tưởng anh ta cao lãnh lắm, cũng chỉ là hạng đàn ông bị hồ ly tinh mê hoặc.

Ninh Dư có thể mê hoặc anh ta, cô thì không thể chắc.

Nếu cũng chỉ là hạng đàn ông tầm thường suy nghĩ bằng th@n dưới, không phải là quá dễ dàng sao? Cô ta giỏi nhất là giải quyết những thể loại như thế này.
***
Nửa tháng sau.

Chu Tử Hiên tính toán thì tính toán như thế, nhưng bẵng đi nửa tháng Ninh Dư cũng chưa dọn sang nhà Chu Tử Hiên, vì cả hai đều quá bận rộn.

Trong nửa tháng đó, Chu Tử Hiên ngoài đi tham quan và chào hỏi các bộ phận trong công ty, anh còn chỉnh đốn lại các quy định và nhân sự trong công ty của mình.


Gần như là có một cuộc cải cách được quét qua.

Vì thế công việc của tất cả phòng ban chứ không riêng gì tầng làm việc của Tổng giám đốc, đều là bận đến ngập đầu về những thay đổi mới.
Còn Ninh Dư thì vừa bận rộn trong công việc, vừa chạy qua chạy lại giữa công ty và bệnh viện.

Thời gian cô có thể về nhà phải nói là vô cùng ít ỏi.

Cả người vì làm việc quá nhiều cũng gầy đi một vòng.

Vì vậy, nói là đồng ý, nhưng nửa tháng qua hai người có thể ngồi lại nói chuyện yêu đương với nhau còn không có thời gian, lấy đâu ra thời gian rảnh mà dọn nhà.
Hôm nay là thứ 6, công việc dồn nén tới nay cũng coi như là giải quyết gần xong, mặt mũi mọi người tại tầng làm việc của Tổng giám đốc cũng bắt đầu bơ phờ.
“Chị Tiểu Dư, em hơi hối hận rồi.

Lúc trước ở phòng Marketing vừa làm vừa chơi còn được...Lên đây ngày nào em cũng cắm mặt vào máy tính hết.

Chị xem cái mấy cái cục mụn trên mặt em này...”
Ninh Dư quay sang nhìn cô nàng, đúng là mấy cục mụn rất to...
“Chị nói trước với em rồi, trên đây áp lực lắm, không như phòng Marketing đâu.”
“Nhưng mà em hơi hối hận thôi, làm việc chung với chị vẫn rất vui.” Tô San mặc dù mệt mỏi nhưng vẫn cười tít mắt với Ninh Dư.

Ninh Dư kìm không được, đưa tay nhéo nhéo má Tô San.
“Mặc dù em than thở hơi nhiều, nhưng mà làm việc rất tốt.

Tiểu Tô không làm chị mất mặt, giỏi lắm.

Chiều chị mua trà sữa cho nhé có chịu không?”
“Hì hì, chị Tiểu Dư là nhất.”
Hai người còn đang chị một câu em một câu, thì ngoài cửa có người bước vào.
Là một chàng trai trẻ tuổi, tay đút trong túi quần bước vào, cậu mặc âu phục nhưng không đeo cà vạt, tóc cũng không vuốt keo chải chuốt cầu kì gì, hơi lòa xòa trước trán.


Nhưng mà cái vẻ đẹp trai cà lơ phất phơ đó thì không hề bị lu mờ.
“Chị...chị...Tiểu Dư, mau tát em một cái.

Hình như bạch mã hoàng tử của em tới rồi.

Không! Đây là hắc mã hoàng tử.

Đẹp...đẹp trai ahhh.

Gu emmm.”
Tô San phấn khích nắm tay áo Ninh Dư kéo kéo.
Cậu trai trẻ kia chưa kịp đợi mọi người lên tiếng hỏi, đã cất giọng nói trước.
“Ở đây là tầng Tổng giám đốc phải không? Chu tổng kêu tôi lên đây, anh ấy ở đâu thế?”
Triệu Khang liền đứng lên.
“Chu nhị thiếu gia, Chu tổng đợi cậu trong phòng đó.

Cậu vào đi.”
“Anh Triệu, chào anh nha.

Thế em vào đây.”
Nghe vậy Chu Tử Dạ cũng không có gõ cửa, trực tiếp mở cửa bước vào.


Bình luận

Truyện đang đọc