Lúc Ninh Dư đi xuống bếp, chỉ thấy phòng bếp tối đen không bật đèn, có một bóng người đang ngồi bệt dưới đất.
Cô hoảng hốt, còn tính theo phản xạ hét lên.
Nhưng còn chưa kịp hét, người ngồi dưới đất kia đã một phát nắm lấy tay cô, kéo cô ngã vào lòng anh.
Ninh Dư ngửi được một mùi rượu vô cùng nồng nặc trên người Chu Tử Hiên, lại nhìn sang xung quanh, là mấy chai rượu rỗng.
Cô sững sờ ôm lấy mặt Chu Tử Hiên.
“Tử Hiên, xảy ra chuyện gì? Anh làm sao vậy? Sao lại uống nhiều rượu tới mức...ưm...”
Cô còn chưa kịp nói xong, môi đã bị người kia chặn lại.
Khoang miệng anh đậm mùi rượu truyền sang miệng cô khiến đầu óc của Ninh Dư cũng muốn mơ hồ theo luôn.
Chu Tử Hiên đè Ninh Dư xuống đất, hôn vô cùng cuồng nhiệt.
Lưỡi của anh cạy mở hàm răng của cô ra, càn quét vào bên trong, lại cuốn lấy đ@u lưỡi của cô bắt cô quấn lấy mình.
“Ưm...Tử Hiên...”
Chu Tử Hiên không cho Ninh Dư nói, cô vừa thoát ra một chút là lại bị anh cuốn vào hôn.
Ninh Dư thấy cảm xúc của anh rất hỗn loạn, không biết là xảy ra chuyện gì.
Ngăn cản anh cũng không nổi, cô liền để mặc anh hôn.
Anh cứ hôn mãi, hôn mãi...
Hôn cho tới lúc Ninh Dư thấy trên má của mình có gì đó nóng ẩm, cô nghi hoặc mở mắt ra.
Thấy Chu Tử Hiên vẫn đang hôn cô, nhưng hai mắt anh lại ướt đẫm...như là...đang khóc vậy.
Lúc này Ninh Dư mới dần tỉnh táo lại, cô né tránh nụ hôn của Chu Tử Hiên, cố gắng đẩy anh ra.
Chu Tử Hiên rốt cuộc cũng buông tha cho Ninh Dư, từ từ buông lỏng cánh tay, thả cô ra.
Ngồi dậy nhìn người trước mắt.
“Tử Hiên...làm sao vậy?”
Chu Tử Hiên vẫn không nói gì, đưa tay ra nắm lấy tay Ninh Dư xoa xoa, lại đưa lên môi mình hôn một cái.
Sau nụ hôn kéo dài kia, hơi rượu trong người Chu Tử Hiên cũng dần tảng đi một ít rồi.
Đầu óc anh có hơi tỉnh táo lại một chút.
Nhưng vì uống quá nhiều rượu, chỉ là hơi tỉnh táo thôi, chứ cả người vẫn còn lâng lâng.
Chu Tử Hiên đứng dậy bế Ninh Dư lên, hướng phòng ngủ của mình đi tới.
Ninh Dư còn sợ Chu Tử Hiên say rượu không đi lên cầu thang được, nhưng vòng tay Chu Tử Hiên bế cô vô cùng chắc chắn, bước đi cũng thẳng tắp vững vàng.
Ninh Dư thấy anh trầm mặc im lặng không trả lời mình, cũng không dám hỏi nữa.
Chỉ thuận theo hành động của anh, sợ phản kháng anh lại kích động.
Chu Tử Hiên nhẹ nhàng đặt Ninh Dư lên giường, rồi bản thân cũng leo lên giường, kéo cô lại ôm vào lòng.
Ninh Dư vô cùng khó hiểu, cô ngước mặt lên nhìn người đàn ông đang ôm mình, mắt anh vẫn còn ẩm ướt.
Ninh Dư đưa tay lên xoa nhẹ lên mắt anh, Chu Tử Hiên từ từ mở mắt ra nhìn cô.
Lúc này giọng nói trầm khàn mới khẽ lên tiếng.
“Anh không sao.”
Ninh Dư thấy người nọ rốt cuộc cũng chịu mở miệng ra nói chuyện, cô liền hỏi tới.
“Sao lại uống rượu? Sao lại...khóc? Tại sao lại không nói gì với em? Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Chu Tử Hiên nhìn Ninh Dư, lại rơi vào trầm mặc.
Giờ anh nhìn cô, chỉ thấy tim mình nhói đau một mảng.
Anh cúi xuống hôn nhẹ một cái lên trán Ninh Dư.
“Dư Dư, anh không sao thật mà.
Đừng lo lắng.”
Nói xong lại đưa tay hết xoa đầu lại vuốt v e lưng Ninh Dư.
Ninh Dư không kìm nén nổi lo lắng, nhưng cô chưa bao giờ thấy Chu Tử Hiên như thế này, sợ là anh có chuyện gì đó nhưng chưa muốn nói với mình, cô cũng không gặng hỏi nữa.
Cũng giơ tay ra ôm lấy anh, rồi vuốt v e lưng anh biểu thị an ủi.
Chu Tử Hiên thấy cô như vậy thì càng ôm siết cô vào lòng.
Ôm tới lúc Ninh Dư dần thiếp vào giấc ngủ, Chu Tử Hiên mới nới lỏng vòng tay mình ra, vùi mặt nơi đỉnh đầu cô.
“Tiểu tâm can, xin lỗi em.
Anh sẽ không bao giờ buông tay em nữa.”
***
Sáng hôm sau, là Ninh Dư tỉnh dậy trước, mà cô tỉnh dậy là do có một thứ vô cùng nóng bỏng chọc vào đùi mình.
Ninh Dư hơi đỏ mặt, cô biết đây là phản ứng s1nh lý bình thường của đàn ông vào sáng sớm nhưng vẫn ngượng ngùng.
Ninh Dư ngẩng mặt lên nhìn Chu Tử Hiên, trên má anh vẫn còn một vệt nước, cô đau lòng đưa tay lên khe khẽ vuốt v e mặt anh, rồi nhẹ nhàng nhấc tay anh ra, leo xuống giường.
Tối qua Chu Tử Hiên uống nhiều rượu như vậy, Ninh Dư sợ anh đau đầu, tính xuống siêu thị mua ít mật ong và chanh làm nước giải rượu cho anh.
Mở cửa phòng Chu Tử Hiên đi ra về phòng mình về sinh cá nhân.
Lúc đi ra tính xuống nhà thì đi ngang thư phòng, Ninh Dư thấy thư phòng cửa đang mở, mà máy tính thì đang chớp tắt đèn.
Tối qua anh làm việc sao? Sao không chịu tắt máy tính đi vậy?
Thế là cô không nghĩ gì nhiều, đi vào thư phòng tắt máy tính giùm anh.
Nhưng chẳng thấy con chuột đâu cả, Ninh Dư nhìn nhìn cả buổi cũng chẳng thấy đâu.
Rồi cô thử gõ lọc cọc lên bàn phím, tính tắt bằng bàn phím.
Màn hình sáng lên, nội dung trên màn hình đập vào mắt Ninh Dư, thu hút sự chú ý của cô.
Ninh Dư cứng đờ, cô ngồi xuống ghế, bắt đầu lướt lướt xem nội dung trên màn hình.
Được một lúc, tiếng của Chu Tử Hiên vang lên.
“Dư Dư? Em đang...”
Chu Tử Hiên lúc này đã đi lướt tới cửa thư phòng, nhìn người đang ngồi trước máy tính...
“Dư Dư...”
Ninh Dư cũng hoảng hốt nhìn Chu Tử Hiên, cô lúng túng đứng bật dậy.
Lại không biết nên làm gì tiếp theo.
“Tử Hiên...em...”.