Ninh Dư bật cười một tiếng.
“Không hiểu sao?”
Rồi cô bước gần về phía Mộc Hiểu Đồng, ánh mắt như nhìn cái xác sống đang nằm trên giường.
Mộc Hiểu Đồng bỗng rét run.
Sao...sao ánh mắt của Ninh Dư còn đáng sợ hơn cả Chu Tử Hiên nữa vậy?
Ninh Dư đưa tay nâng cằm Mộc Hiểu Đồng lên, lại lắc sang phải lắc sang trái như đang đánh giá.
Mộc Hiểu Đồng dù tức giận nhưng nhìn vào mắt Ninh Dư, cô ta chẳng dám làm ra động tác phản kháng nào cả.
Chỉ nắm chặt tay lại, để móng tay đâm vào da thịt khiến cho đầu óc mình tỉnh táo một chút.
“Với cái nhan sắc rẻ tiền này, mà cũng muốn quyến rũ Tử Hiên sao?” Ninh Dư cười lạnh, rồi đưa tay vỗ vỗ lên mặt Mộc Hiểu Đồng hai cái.
“Chị Mộc à, chị chơi thuốc à? Có còn tỉnh táo không vậy?”
Mộc Hiểu Đồng im lặng nhìn người trước mặt đang sỉ nhục mình, cô ta nghiến răng ken két, nhưng chẳng dám nói một lời.
“Thôi, tôi không có thời gian ở đây diễn kịch với chị nữa.
Mỗi ngày đều đi khách sạn với trai, cũng không đủ à? Lần này tha cho chị.
Đừng lặp lại chuyện ngu ngốc này thêm lần nào nữa.
Cũng đừng động đến Tử Hiên.
Nếu không lần sau tôi không biết được sẽ làm ra việc gì với chị đâu.”
Ninh Dư lại ngồi dậy, rút khăn giấy ra lau lau tay mình.
Nhìn thấy hành động cùng lời nói tràn đầy vẻ khinh miệt cùng ghê tởm của Ninh Dư, lại còn nói mấy chuyện dơ bẩn của cô ta ra trước mặt Chu Tử Hiên, cuối cùng Mộc Hiểu Đồng cũng không nhịn nổi nữa.
“Hồ ly tinh, một đứa như mày thì làm được gì tao chứ?”
Ninh Dư lại vui vẻ cong môi cười.
“Ừm, cứ thử đi rồi biết.”
Nói rồi Ninh Dư không ở đây giằng co với Mộc Hiểu Đồng nữa.
Cô cuộn tròn tờ khăn giấy lại rồi vứt thẳng vào mặt Mộc Hiểu Đồng, xoay người rời đi.
Cô vừa bước đi, Mộc Hiểu Đồng liền điên tiết nhào thẳng về phía Ninh Dư.
Chu Tử Hiên yên lặng đứng xem nãy giờ, thấy cô ta nhào về phía Ninh Dư liền không do dự nhấc chân lên đạp thẳng vào người cô ta.
Mộc Hiểu Đồng bị đạp mạnh, ôm chỗ đau ngã dưới sàn.
“Còn dám làm trò?”
Chu Tử Hiên bước tới đạp lên tay cô ta.
“Ai cho mày cái gan dám động tới Dư Dư? Nói cho mày biết, tao không ngại đánh con gái đâu, nhất là cái loại bẩn thỉu giống như mày vậy.
Còn nữa, Dư Dư tha cho mày.
Còn tao thì không.”
Nói xong Chu Tử Hiên liền nắm tay Ninh Dư kéo cô đi.
Lúc mở cửa ra, bảo vệ vẫn còn đang loay hoay đứng bên ngoài, Chu Tử Hiên cũng không quan tâm, lách qua người họ kéo Ninh Dư xuống hầm xe.
Bây giờ tâm trạng của anh rất không ổn, lửa giận vẫn chưa đè ép xuống được, còn có một ngọn lửa khác đang bùng lên.
Anh biết là anh bị bỏ thuốc, nhưng không rõ là cô ta bỏ thuốc anh bằng cách nào.
Lúc Ninh Dư vào phòng, anh cũng bị hoảng hốt mà không quan tâm đ ến chuyện gì nữa.
Nhưng đứng nhìn Ninh Dư nói chuyện với Mộc Hiểu Đồng, thì chỗ đó của anh lại càng ngày càng ***** ****.
Đây là lần đầu tiên anh thấy qua mặt này của Ninh Dư, khiến cho anh phấn khích tới nỗi ngẩn người ra đó, chỉ biết đứng yên nhìn chằm chằm cô.
Tới lúc Mộc Hiểu Đồng muốn nhào về cô, anh mới hoàn hồn lại.
Bây giờ mọi chuyện qua đi, cảm giác nóng bức cùng th@n dưới căng cứng khiến anh vô cùng khó chịu, chỉ muốn mau chóng về nhà đè mèo con của anh ra hung hăng mà làm.
Lúc anh kéo Ninh Dư gần tới chỗ xe mình đậu trong tầng hầm, Ninh Dư bỗng hơi dừng lại.
“Tử Hiên...sao em...sao em thấy nóng quá...”
Chu Tử Hiên quay đầu lại nhìn Ninh Dư, mặt của cô ửng đỏ, tai cũng đỏ.
Ninh Dư hôm nay mặc một chiếc váy màu trắng cổ tim, lộ ra phần da trước cổ cũng hơi hồng lên.
Chu Tử Hiên liền vọt lại bưng mặt Ninh Dư lên nhìn.
“Sao vậy? Em sốt sao?”
Tay anh chạm vào mặt Ninh Dư, mặt cô đúng là nóng thật, nhưng không hẳn là sốt.
Đột nhiên lúc này Ninh Dư lại ôm chầm lấy Chu Tử Hiên.
“Ưm...Tử Hiên...em...muốn...Hình như...em bị...bỏ thuốc...”
Ầm!
Chu Tử Hiên vừa nghe tới đây, ý định cố gắng níu giữ lý trí cho đến khi về nhà của anh hoàn toàn biến mất.
Anh cúi xuống bế bổng Ninh Dư lên, rồi bấm khóa xe, mở cửa ghế sau xe ra để Ninh Dư lên ghế.
Rồi cả người anh ập tới, đóng cửa xe lại.
Chu Tử Hiên thở nặng nề, xoay mặt Ninh Dư sang nhìn mình.
“Anh cũng bị bỏ thuốc.
Có muốn giải quyết liền với anh không?”
Ninh Dư đưa tay chắn trước ngực Chu Tử Hiên, mặc dù cảm thấy khô nóng khó chịu, nhưng cô vẫn miễn cưỡng lắc lắc đầu.
“Chúng ta...đang ở trên xe.
Đang ở..bên ngoài...”
“Mèo con, không sao đâu.
Ở đây chẳng có ai cả, cửa xe là kính một chiều.
Chẳng ai thấy bên trong đâu.”
Không đợi Ninh Dư phản ứng lại nữa, Chu Tử Hiên cúi đầu áp lên môi cô, bắt đầu nụ hôn cuồng nhiệt..