GẶP LẠI EM SAU BA NĂM


Chu Tử Hiên cúi đầu nhìn vào mắt Ninh Dư, trong bóng tối, các đường nét trên gương mặt Ninh Dư không quá rõ ràng, nhưng đôi mắt hoa đào kia thì lại sáng lấp lánh, đang chăm chú nhìn anh.

Hai bàn tay nhỏ nhắn âm ấm vẫn còn đặt trên ngực Chu Tử Hiên, cơ thể mềm mại của Ninh Dư cũng đang dán vào người anh.

Cả người Chu Tử Hiên bỗng chốc nóng lên, lồ ng ngực anh lại bắt đầu phập phồng lên xuống, yết hầu cũng không nhịn được khẽ trượt một đường.

Anh đưa tay nâng cầm Ninh Dư lên, cho ánh mắt của cô trực tiếp đối diện với ánh mắt của anh.
“Hắn nói, hắn muốn thử theo đuổi em xem sao.

Vậy, em thấy như thế nào?”
Ninh Dư nghe Chu Tử Hiên nói vậy, cô khẽ nhíu mày.

Vốn cô cũng chẳng quan tâm Hoắc Dương, chỉ cảm thấy hơi tán thưởng năng lực làm việc của hắn.

Nhưng nghe Chu Tử Hiên nói xong thì một chút tán thưởng đó cũng không còn.

Mắc gì anh ta lại nói như vậy với Chu Tử Hiên chứ? Rốt cuộc trước đó hai người nói chuyện gì mà hắn lại nói thế với anh? Nhưng nghe câu này thì cô biết cuộc nói chuyện của hai người chẳng có gì tốt đẹp rồi.


Đầu óc Ninh Dư lại đảo ngược lại một vòng.

Vậy nên, sự tức giận nãy giờ của Chu Tử Hiên, là vì ghen sao?
Thấy cô hồi lâu cũng không trả lời mình, ngọn lửa vừa bị anh cố ép xuống lại tiếp tục trào dâng lên.

Cái tay đang nâng cằm Ninh Dư chuyển thành khẽ bóp.

Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn cô, gằng giọng.
“Vì sao không nói gì? Đừng nói với anh là em cũng thích hắn? Nếu em dám nói câu đó, thì hôm nay em xong đời rồi Dư Dư.”
Ninh Dư nghe thấy Chu Tử Hiên lại bắt đầu tức giận, biết chắc là anh ghen rồi.

Cô bật cười một cái.

Giọng nói vẫn còn mang theo chút ý cười vang lên.
“Anh ghen à?”
Chu Tử Hiên nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm Ninh Dư, thấy cô bỗng nhiên bật cười thì tự nhiên đại não của anh bị đơ ra.

Từ lúc gặp lại nhau tới giờ, đây có lẽ là lần đầu tiên Ninh Dư cười trước mặt anh.

Lửa giận đang phừng phừng cũng bị nụ cười này dập tắt, lại nghe câu hỏi của cô.

Anh bực bội quay mặt sang chỗ khác, buông cái tay đang bóp cằm cô ra, cũng hơi nhích người ra một chút.

Khoanh tay trước ngực, giọng nói không vui lên tiếng.
“Không, ghen gì chứ? Anh chỉ là cấp trên của em, có quyền gì mà ghen.”
Cuối cùng Chu Tử Hiên cũng thả ra cho Ninh Dư chút không gian để thở, Ninh Dư đứng thẳng người lại, kéo kéo lại áo vest ngoài.

Xong rồi mới ngẩng mặt lên nhìn anh, trong bóng tối mà Ninh Dư vẫn còn cảm nhận được rõ ràng sự bực bội của anh.

Lại muốn chọc anh một chút, nhưng nhớ lại đồ ăn cô mua nãy giờ để ban ngoài, sợ nguội ăn không ngon.

Nên Ninh Dư thở ra một hơi, cầm lấy tay Chu Tử Hiên tính kéo anh ra ngoài.

“Đừng giận dỗi nữa, ra ngoài ăn đi.

Đồ ăn nguội hết bây giờ.

Em chả có ý gì với Hoắc Dương hết, anh yên tâm...A...ưm...”
Ninh Dư vừa đụng tay tới tay nắm cửa, còn chưa kịp vặn mở ra.

Cánh tay Chu Tử Hiên bị Ninh Dư nắm kéo lại chuyển bị động thành chủ động, giật ngược Ninh Dư lại.

Ninh Dư lại một lần nữa bị anh áp lên cửa, eo cô tiếp tục bị một cánh tay của anh siết lấy, tay kia của Chu Tử Hiên đỡ gáy Ninh Dư, anh cúi đầu xuống áp môi mình lên môi Ninh Dư, hung hăng hôn lên cánh môi mềm mại mà anh đã nhớ nhung ba năm qua.

Thật ra Chu Tử Hiên chẳng nghe Ninh Dư nói cái gì hết, chỉ thấy cô tính ra ngoài, hành động liền nhanh hơn não, lập tức kéo cô lại.

Dư Dư, em lại muốn trốn sao? Không có chuyện đó đâu!
Cái gì mà Hoắc cái gì mà Dương chứ, Chu Tử Hiên không quan tâm nữa.

Không cần biết hắn ta có thích Ninh Dư hay không, có thực sự có cái ý đồ "thử xem" với cô hay không.

Chỉ cần Chu Tử Hiên còn ở đây, để anh đợi xem có gã đàn ông nào ngoài anh có thể chạm vào cô!
Nụ hôn của Chu Tử Hiên chẳng có một chút dịu dàng nào, anh hết gặm lại cắn, rồi lại m*t mạnh môi Ninh Dư như đang muốn trừng phạt cô.

Đầu lưỡi anh cũng không hề an phận, đưa ra cạy mở hàm răng Ninh Dư, muốn tiến vào.

Ninh Dư bị hôn bất ngờ, lại dồn dập như vậy.

Đầu óc cô mơ màng trống rỗng, chỉ biết thuận theo hành động của Chu Tử Hiên, nhưng miệng vẫn vô thức ngậm chặt.

Chu Tử Hiên dời môi ra một chút, khẽ cọ mũi mình lên mũi Ninh Dư, mắt anh híp lại nhìn gương mặt đang mê man trong lòng mình, nuốt nước bọt một cái, giọng nói nặng nề lên tiếng.
“Dư Dư...mở miệng ra.”
Ninh Dư mơ màng mở mắt, nhìn ánh mắt sáng rực của Chu Tử Hiền trong bóng tối đang dần nhiễm chút d*c vọng, cất tiếng nói hơi hỗn loạn.
“Anh...Ưm...”
Ninh Dư vừa mở miệng ra nói chuyện, Chu Tử Hiên lập tức áp tới hôn lên, nhân cơ hội luồn lưỡi vào trong khoang miệng cô, tìm kiếm đầu lưỡi mềm mại của cô, quấn lấy.

Ninh Dư bị anh hôn không thở được, dần th ở dốc từng hồi.

Hơi thở của Chu Tử Hiên cũng trở nên gấp gáp.

Càng hôn càng sâu, càng hôn càng mãnh liệt.

Cái tay đang siết eo Ninh Dư cũng không an phận, vừa xoa vừa bóp, có xu hướng muốn luồn tay vào bên trong..


Bình luận

Truyện đang đọc