GIÁNG ĐẦU

- Băng hệ Ma pháp, cướp! - Kỷ Thư mở năm ngón tay ra, kết xuất một kết giới hệ Băng Tuyết về phía con Ti La Bình đang bay tới.

Ti La Bình lập tức bắt đầu kết băng, trong nháy mắt cả cái đầu biến thành một quả cầu băng. Lạch cạch một tiếng, rơi trên mặt đất.

Kỷ Thư thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn dỗ dành Nhan Hi Nhiễm trong lòng thì Ti La Bình trên đất lại phịch phịch nhảy dựng lên. Tầng băng bên ngoài bắt đầu vỡ vụn.

Kỷ Thư buồn bực trong lòng, quyết định nhấc tay định dùng Lôi hệ Ma pháp, trực tiếp một sét đánh chết nó, nhưng trong nháy mắt phòng học đột nhiên nhảy ra hai người, một người số trong đó dán lá bùa vàng lên cái trán của Ti La Bình đang bay. Ti La Bình lập tức bị không thể hành động, hắn xuất ra một bao, lăn cái đầu vào trong. Thu phục con Ti La Bình chưa thành hình này.

Một người còn lại khác cấp tốc xử lý thân thể Ti La Bình cùng với vết máu trên mặt đất, trong nháy mắt thanh lý sạch sẽ.

- Chà... Động tác thật mau, ban nãy sao không tới sớm, hại tôi phiền toái như vậy? - Kỷ Thư trừng mắt hai người trước mắt, cũng đỡ Nhan Hi Nhiễm đứng lên.

Nhất định là Trưởng lão phái tới, con Ti La Bình này xử lý như thế nào cũng được, chỉ là đừng làm cho tiểu công chúa biết. Thảo nào Trầm Linh ngầm đồng ý cho Phược nhúng tay vào chuyện này.

- Thuộc hạ tới chậm. - Hai người cung kính với Kỷ Thư, nhưng thật ra trong Phược, Hắc ma pháp của Kỷ Thư thua kém với những phe phái phát triển mạnh khác, thậm chí có chút suy tàn, dù sao Phược chủ yếu khởi nguồn từ Châu Á. Thế nhưng tùy tùng trên dưới của Phược cũng coi như cung kính với cô, điều này cũng nhờ vào việc cô thân với Trầm Linh, thế là địa vị khác ngay, cô cũng bất ngờ.

Trầm Linh...

Kỷ Thư nở nụ cười một chút, một cô gái thú vị.

Đợi hai người Phược phái tới đi rồi Nhan Hi Nhiễm mới hỏi Kỷ Thư: "Thế... Lôi Ngôn xảy ra chuyện gì?"

Kỷ Thư sờ sờ gương mặt sợ đến tái nhợt, thầm nghĩ Nhan Hi Nhiễm phải kiên cường hơn so với tưởng tượng của cô, chí ít khôi phục rất nhanh, nhưng cũng không thể nói cho nàng biết chi tiết, dù sao nàng chỉ là người vô tội bị dính líu vào.

- Lôi Ngôn nói trúng Giáng Đầu thuật mà thôi, yên tâm chúng tôi sẽ xử lý thật tốt, chị không cần lo lắng. - Kỷ Thư buông Nhan Hi Nhiễm ra, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Chị có... bị khó chịu hay bị hoảng không?"

- Tôi không sao, nhưng rốt cuộc em là ai? Căn bản em không phải đến tuyên truyền cái gì mà đôi mắt khỏe mạnh, ngay từ đầu mục đích của em chính là muốn tìm Lôi Ngôn đúng không? - Thái độ của Nhan Hi Nhiễm bỗng nhiên trở nên lạnh, chân bước hai bước về phía sau, dù cho ban nãy Kỷ Thư cứu nàng, nhưng nàng vẫn không cách nào tin tưởng Kỷ Thư.

- Bà đồng. - Kỷ Thư nhìn ánh mắt đề phòng của Nhan Hi Nhiễm, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi không có ác ý, chỉ tới giúp nó, chị cũng nhìn thấy nếu nó phát cuồng xông ra sẽ nghiêm trọng cỡ nào, tôi còn có việc phải đi trước, mong chuyện ngày hôm nay chị có thể bảo mật, nếu không cũng sẽ rước đến nhiều phiền toái không cần thiết cho chị."

Kỷ Thư nói xong cũng ra khỏi phòng học, dù sao cũng có Phược kết thúc công việc, cô không cần phải lo lắng gì, ban nãy bị đụng vài cái đau quá, hiện tại đầu còn choáng váng, trên cánh tay và trên trán đều trầy da, tiền thuốc men có phải nên tìm Trầm Linh tính sổ?

- Chờ một chút. - Nhan Hi Nhiễm gọi Kỷ Thư lại.

- Có chuyện gì? - Kỷ Thư nhìn thoáng qua cánh tay bị nàng lôi kéo.

- Em bị thương, tôi dẫn em đến phòng y tế xử lý một chút. - Nói xong, lại thêm vào một câu: "Nếu vết thương bị nhiễm trùng sẽ không tốt."

- Hả? - Kỷ Thư chớp mi, nháy lên vui vẻ không dễ phát hiện.

- Ừ. - Nhan Hi Nhiễm cúi đầu lên tiếng, đi tới bên người Kỷ Thư, kéo cô đến phòng ý tế. Tuy rằng không xác định cô gái này có mục đích gì, nhưng không thể nhìn cô không để ý tới vết thương của mình, dù sao Kỷ Thư cũng cứu nàng.

Kỷ Thư càng ngày càng thấy Nhan Hi Nhiễm thú vị, tuy rằng ban đầu hơi hoảng, nhưng sau khi biết rõ tình cảnh thì lập tức hết sợ hãi, mà cũng không truy cứu căn nguyên dù cô chỉ giải thích hàm hồ, vô cùng biết thức thời. Gần đây vận khí của cô không tệ, gặp được một cô nàng rất thú vị. Như Trầm Linh, Trầm Liên, còn có Nhan Hi Nhiễm trước mắt này, hoàn toàn khác với mọi người nhưng lại có sức quyến rũ lạ thường. Mà cô gần như có thể khẳng định, làm một cô giáo tiểu học đã làm mai một Nhan Hi Nhiễm, nhưng mọi người đều có thứ mình theo đuổi, cô cũng không hỏi vấn đề nhàm chán này.

Kỷ Thư không nói gì với Nhan Hi Nhiễm, cô nghĩ hiện tại cô không nên nói, cô đang đợi, đợi Nhan Hi Nhiễm chủ động tìm cô, không có lý do gì, chỉ là trực giác của con gái.

Vì bên ngoài bận rộn nhiều việc, hôm nay phòng y tế không có ai, y tá trường học cũng không có, nhưng cửa không khóa. Nhan Hi Nhiễm lôi kéo Kỷ Thư đi vào, để cô ngồi xuống bên giường, nàng dùng nước khử trùng, cồn, bông gòn và băng gạt để xử lý vết thương này.

Thận trọng dùng bông gòn chấm nước cất tẩy sạch bụi trên vết thương của Kỷ Thư, mới cho sát cồn tiêu độc cho cô.

- Có lẽ hơi đau, em nhịn một chút. - Nhan Hi Nhiễm sợ Kỷ Thư đau chịu không nổi, còn vừa sát cồn vừa dùng miệng thổi lên vết thương.

Khi cồn đụng tới vết thương thì có hơi đau, nhưng cũng không phải là phạm vi Kỷ Thư không thể chịu được, chỉ là vết thương nhỏ, cô phản ứng có điều kiện rụt lại một cái, Nhan Hi Nhiễm cau mày, cho rằng nhất định là Kỷ Thư rất đau.

Sát cồn xong, Nhan Hi Nhiễm mới giúp Kỷ Thư băng bó lại, Kỷ Thư đáng lẽ muốn nói vết thương nhỏ, không cần, nhưng lập tức nghĩ đến lát nữa còn phải lừa bịp tống tiền thuốc men với Trầm Linh, thế là tùy ý để Nhan Hi Nhiễm dày vò vết thương.

Chỉ là trầy da, cô chỉ đồng ý dán băng cá nhân thôi, cô cũng không muốn nhìn mình như bị thương tàn phế. Nhan Hi Nhiễm cho rằng Kỷ Thư rất yêu cái đẹp, cũng may vết thương không lớn, cũng không một mực băng bó nữa mà dán băng cá nhân cho cô, rồi dặn dò phải thường thay băng, vạch ra để thông khí, không nên đụng nước.

Kỷ Thư ù ù cạc cạc mới cầm lấy thuốc khử trùng, băng gạc để băng bó và băng cá nhân nàng đưa rời khỏi.

Trước khi rời đi, liếc nhìn Nhan Hi Nhiễm: "Tôi học Khoa Thời sự Đại học XX, muốn tìm tôi có thể tới thẳng đó."

Nhan Hi Nhiễm rất buồn bực, nàng cũng không định gặp lại cô gái này, tại sao phải nói cho nàng biết cô là ai. Hơn nữa, Kỷ Thư chỉ là sinh viên, nhưng nhìn còn thành thục giỏi giang hơn nàng.

Nghĩ như vậy, Kỷ Thư đã đi rồi, không nhìn thấy bóng lưng nữa.

Kỷ Thư từ trường tiểu học về thẳng ký túc xá Trầm Linh, lúc này Trầm Linh chắc chắn sẽ không bỏ lại tiểu công chúa một mình, chắc hẳn sẽ không đến Hội Sinh viên và lớp học.

Vừa vào ký túc xá, quả nhiên là như vậy, hai người này lại ấm áp cùng nhau ăn bữa trưa, còn mình vất vả đến giờ này chưa có hạt gạo nào vào bụng, còn bị thương.

Trầm Linh nhìn Kỷ Thư xông vào, mi chớp một cái: "Bị thương?"

Kỷ Thư cố sức lướt nhanh đến chỗ Trầm Linh, lúc Trầm Linh nhanh nhẹn muốn trốn cô, tay mắt lanh lẹ đoạt đi cơm xào trên tay Trầm Linh rồi. Thật đúng là phong phú nha, cơm xào rau xanh nấm hương thịt bò!

- Này. - Trầm Linh bĩu môi, dám đoạt bữa trưa của cô.

- Hừ, chị nói nhảm nữa, em còn chưa tính toán tiền thuốc men đấy. - Kỷ Thư biết đối phó với người như Trầm Linh thì bắn trúng điểm yếu của cô, Trầm Linh xem tiền như mạng sống.

Quả nhiên, Trầm Linh không lên tiếng, oán hận nhìn Kỷ Thư, chỉ có thể trách Kỷ Thư vô dụng thôi, đối phó với đứa con nít cũng bị thương. Cơ mà lời này cô chỉ dám oán thầm ở trong lòng một chút, không dám nói ra, cô sợ tiền của mình sẽ phải cất cánh bay, nhỡ ra Kỷ Thư thật sự bắt lỗi cô, cô sẽ đau lòng chết.

- Lấy một cái chén khác đi, tôi chia cho chị, dù sao tôi cũng không ăn hết. - Trầm Liên cười kéo kéo áo Trầm Linh. Rất ít thấy biểu cảm kinh ngạc của Trầm Linh, nhưng vẫn biết điều.

- Chà, hai người thật ngọt ngào. - Kỷ Thư đào đào chén cơm, nói lầm bầm hai tiếng.

Trầm Linh làm bộ không nghe được, chạy đi đâu không biết lôi ra một cái chén, để Trầm Liên chia phân nửa cho cô, rồi ăn. Khi hai người ăn cơm Kỷ Thư lại đang nghĩ, cái chén này có phải là cái Trầm Linh khi hạ Giáng Đầu đã dùng qua? Sau lưng lập tức rùng mình, quên đi, không hỏi, ăn quan trọng hơn.

Ba người đều yên lặng ăn, không quấy rầy lẫn nhau, cả phòng lúc này chỉ còn lại tiếng nhấm nuốt nhẹ nhàng và thanh âm Trầm Linh đánh đũa vào chén, vẫn còn bất mãn vì Kỷ Thư đoạt cơm của cô.

Đợi ba người đều ăn uống no đủ, Trầm Liên thu dọn chén đũa, ba người mới ngồi xuống. Qua mấy ngày điều trị, thân thể Trầm Liên đã khá nhiều, thế nhưng Lôi An đột nhiên mang theo Liễu Duyên biến mất, cũng không có đi học, cứ như bốc hơi khỏi thế gian, khiến Trầm Linh thấy có chuyện kỳ hoặc, cho nên coi chừng Trầm Liên một tấc cũng không rời. Mặt khác cũng phái người của Phược đi chung quanh tìm hiểu tung tích Lôi An, một ngày chưa trừ diệt hắn, thì một ngày Trầm Linh không được an tâm.

- Thế nào? - Trầm Linh điều chỉnh ghế tìm một tư thế thoải mái, mới đặt câu hỏi với Kỷ Thư.

- Người của Phược mang nó đi, xử lý thế nào thì cũng sẽ làm tốt hơn em thôi.

- Hừ... - Trầm Linh nói lầm bầm vài tiếng, cái gì mà tốt? Đối phó Ti La Bình như vậy, đơn giản chỉ là đốt sạch sẽ một cây đuốc. Hồn phách đứa trẻ này đã sớm không thể cứu, nuôi cũng không có ý nghĩa gì, đánh tan lại là một cách giải thoát, ít nhất không phải vĩnh viễn làm con rối.

Kỷ Thư từ chối cho ý kiến với thái độ của Trầm Linh: "Em nghe nói Lôi An mất tích, tên đó ở trong tối, chị ở ngoài sáng, định làm gì?" Kỷ Thư nhìn một chút Trầm Liên bên kia, nếu Liễu Duyên hận Trầm Liên như thế, mà quan hệ hai anh em bọn họ tốt như vậy, hiện tại hai người đang bị hai anh em họ hận.

- Tôi đang tìm, dù cho trong tối tôi cũng không sợ, nếu như không phải sợ gây sự lại để mấy Trưởng lão dong dài dai dẳng, giờ tôi hoàn toàn có thể tự tìm. - Trầm Linh khinh thường lắc đầu.

- Nói như vậy, chị lại lo lắng cái gì? Định coi chừng tiểu công chúa một tấc cũng không rời? - Kỷ Thư chế nhạo Trầm Linh.

- Nếu đã như vậy, cũng phải cho hai người biết chân tướng thôi. - Trầm Linh thở dài.

- Chân tướng gì? - Trầm Liên vội vã truy vấn, nàng vẫn hiếu kỳ Trầm Linh tại sao đột nhiên xuất hiện bảo vệ nàng.

- Thể chất từ nhỏ của tiểu công chúa rất đặc thù, chí dương, lại gánh vác thân thể một cô gái, cho nên vô cùng yếu đuối, nhưng là vật đại bổ cho huyệŧ, cực dễ trêu vào tà khí, một khi bị tà khí xâm lấn thì cũng rất dễ dàng bị huyệŧ quấn lấy. Khi còn bé bởi vì thể chất của tôi chí âm, âm hàn hay tà vật đều sợ tôi, chúng tôi mới được sắp xếp sống chung. Sau này tôi rời khỏi vì thân thể em bắt đầu bị âm khí của tôi ăn mòn. Mẹ tôi đã tính, tuổi em còn nhỏ không chịu nổi âm khí của tôi, cho nên tôi rời khỏi để em có thể lớn lên bình an không nguy hiểm. Đến bây giờ các phương diện trên thân thể của em đã thành thục, thì không thể lại dời đi, nên tôi mới xuất hiện lần nữa để bảo vệ an toàn cho em.

- Tôi không hiểu, vì sao chị phải bảo vệ tôi? Vì sao dì lại chuyển chị đến với tôi, chị cũng là con gái dì mà? - Trầm Liên kỳ quái hỏi.

- Cái này sau này em sẽ biết, hiện tại tôi chỉ muốn nói cho em biết, em đối với bất kỳ một Giáng Đầu sư nào mà nói đều là bảo vật, dùng thân thể của em để luyện Giáng sẽ thiên hạ vô địch, ngay cả thần cũng không làm gì được. Giờ em cũng hiểu rõ vì sao tôi nhất định phải bảo vệ cho em chứ. - Trầm Linh ưỡn thắt lưng mỏi nhoài, còn có một nguyên nhân, có một ngày tiểu công chúa sẽ hiểu rõ, cũng không biết nàng có thể tiếp thu hay không mà thôi. Cô cũng biết mình giải thích không thuyết phục, nhưng không còn cách khác, không thể nói rõ được.

Bình luận

Truyện đang đọc