GIÁNG ĐẦU

- Tiểu công chúa, ngày mai chúng ta sẽ lên núi. - Sau khi Trầm Linh đợi ở Quảng Tây mấy ngày, đột nhiên nói với Trầm Liên.

- Ừ? Nhanh vậy? Không phải là chúng ta phải đợi Kỷ Thư đến cùng đi sao? - Trầm Liên đang thu dọn y phục cho Trầm Linh ở đầu giường.

- Những pháp khí dặn Hi Nhiễm chuẩn bị đã gửi tới rồi. Tôi thấy chị ấy cũng có tâm, tự đi Tương Tây, còn dặn dò người chuẩn bị ổn thỏa rồi đưa đến cho tôi. - Trầm Linh lấy y phục trong tay Trầm Liên xuống: "Đừng thu dọn nữa, chúng ta ở đây không lâu, đợi tìm được Thần Dụ thổ hệ chúng ta sẽ đi Đông Nam Á, mấy bộ quần áo chưa dùng tới, ném đi cũng được."

- Vì sao không đợi Kỷ Thư đến? Không phải họ tìm được phương pháp giải quyết Cổ Bộ Cương Đồng sao? - Trầm Liên ngẫm nghĩ, bỏ lại áo khoác dày trong tay.

- Phương pháp của họ cũng chưa chắc thực sự có hiệu quả, tự tôi có tính toán, vốn không muốn dính dáng đến họ, nếu có thể tự mình giải quyết cũng không cần phiền đến họ. - Trầm Linh kéo thân thể Trầm Liên qua, dựa vào đầu giường: "Hiện tại tôi không muốn liên lụy bất kì kẻ nào, có thể thời gian của chúng ta thực sự không nhiều lắm, cho nên tôi muốn nắm bắt tất cả thời gian và thế giới chỉ có hai người cùng em."

- Linh... - Trầm Liên thở dài một tiếng.

- Ừ?

- Nếu như có thể, em muốn gặp ba một chút.

- Trầm Nghĩa?

- Có phải chị nên gọi ba là bác? Dù sao cũng là anh của mẹ chị, gọi vậy hơi vô lễ. - Trầm Liên bất đắc dĩ nhéo mũi Trầm Linh một cái: "Cứ gọi là Trầm Nghĩa Trầm Nghĩa, dù sao vẫn là ba em nha."

- À... - Âm điệu Trầm Linh bắt đầu trầm bồng du dương.

- Ngữ điệu gì vậy? - Trầm Liên không hiểu ngẩng đầu.

- Ý em nói, ông ấy là ba em, cũng là ba tôi à? - Trầm Linh cười xấu xa ôm lấy hông của Trầm Liên, kéo vào lòng mình.

- Linh... - Trầm Liên không suy nghĩ nhiều như vậy, mặt đỏ lên, đánh lên cánh tay Trầm Linh, suốt ngày nghĩ cái gì trong đầu...

- Thương em...

Trầm Liên im một hồi lâu, chỉ an tĩnh tựa trong lòng Trầm Linh, hai tay để lên tay Trầm Linh.

- Linh...

- Sao?

- Ba em... - Trầm Liên hít sâu một hơi: "Ghét em, sợ em như vậy có phải do biết thân phận của em?"

- Đừng ngốc, ba em làm sao mà biết. - Trầm Linh trực tiếp phủ nhận.

- Vậy tại sao thái độ của ba đối với em đột nhiên thay đổi trở nên lạnh như vậy, ngay cả về nhà cũng không muốn chứ?

- Em rất để tâm ông ấy, đúng không?

- Linh, em không thoáng được như Linh, có thể bỏ khỏi đầu, dù sao cũng là ba em. Từ nhỏ đã thương em như vậy... - Có lúc Trầm Liên rất để ý thái độ đột nhiên thay đổi của Trầm Nghĩa.

- Tiểu công chúa, cũng không phải tôi thoáng mà là có một số chuyện, tôi thấy rõ ràng nó không thể trở lại như xưa được nên không nghĩ nữa, cứ miễn cưỡng chỉ mệt cho mình. - Trầm Linh trìu mến vuốt mái tóc Trầm Liên, cúi đầu hôn một cái: "Có phải em vẫn hiếu kỳ vì sao mẹ tôi là hậu nhân Phược lại làm con nuôi ông nội em?"

- Rất tò mò. Nhưng...

- Ha ha, em không dám hỏi là sợ đối mặt với những việc không thể đối mặt đúng không? Với trí thông minh của em, làm sao có thể không đoán ra là có liên quan đến em? - Trầm Linh xoay người Trầm Liên lại, để nàng đối diện với cô: "Tiểu công chúa, tôi không cho là Trầm Nghĩa sinh ra em, nhưng do ông ấy không biết cho nên đối với em ông ấy cũng đáng được tha thứ, tuy nhiên tôi vẫn không thích Trầm Nghĩa, với tôi mà nói ông ấy là người có cũng được không có cũng không sao, nhưng nếu như em cho là ông ấy quan trọng, vậy tôi đồng ý với em, tôi sẽ dẫn em đi gặp Trầm Nghĩa."

- Linh, em rất sợ... - Trầm Liên nằm trong lòng Trầm Linh, giọng mang nghẹn ngào.

- Sợ cái gì?

- Với Linh, em có phải người có cũng được không có cũng chẳng sao không?

- Tiểu công chúa, về cái này sao em còn nghi ngờ chứ? - Trầm Linh hơi không vui.

- Không, không phải là nghi ngờ Linh mà là em nghi ngờ chính em, em rất sợ có ngày mình thay đổi, trở nên không còn là Trầm Liên mà Linh yêu, không còn là tiểu công chúa của Linh nữa. Sau đó Linh sẽ không còn hứng thú với em, như không còn hứng thú với cuộc đời này. Em có cảm giác em sẽ tổn thương Linh, rất sâu rất sâu. - Trầm Liên lắc đầu phủ nhận, đầu ngón tay dời đi, vuốt ve đuôi lông mày Trầm Linh, gương mặt đẹp như tranh thuỷ mặc, đẹp đến mơ hồ.

- Trầm Linh này chưa từng vì chuyện gì mà lùi bước, nếu như người kia là em, tôi vĩnh viễn sẽ không trách em. - Trầm Linh nắm lấy bàn tay đang chạm vào khóe mắt mình rồi áp vào gò má: "Đừng nghĩ chuyện không xảy ra, nếu có nghi vấn, đợi đến lúc gặp được cha em, em cứ hỏi trực tiếp."

- Ừ. - Trầm Liên gật đầu, có một số việc nàng hy vọng sẽ nghe được đáp án từ chính người trong cuộc.

Ngày hôm sau, Trầm Linh thu xếp xe như trước, đón cô và Trầm Liên đến lối vào ngọn núi, đi ven đường Trầm Linh dùng một miếng vải màu vàng bao một cái điện thoại lại, dùng bùa chú phủ kín chôn xuống dưới đất.

- Linh đang làm gì vậy? - Trầm Liên tò mò nhìn cô: "Điện thoại di động mà được khai quật cũng không được coi là di vật văn hoá đâu..."

- Ha ha... - Trầm Linh đạp lên bùn đất dưới chân, cưng chiều vỗ đầu Trầm Liên: "Em càng ngày càng nói hưu nói vượn, tôi sợ lát nữa phải đấu, điện thoại di động sẽ hỏng, cho nên chôn ở đây, chúng ta còn phải nhờ nó để gọi xe đến đón về."

- Chúng ta tự đi xe không được sao? - Cũng không phải là không biết lái xe.

- Em ngốc à, dừng xe ở chỗ này sẽ bị người khác phát hiện, tôi thả hương liệu mất trí nhớ ngắn hạn ở trong xe, khoảng chừng một canh giờ sau người tài xế kia sẽ quên đường tới.

"..." Trầm Liên không nói gì, cô tính kế lên người người khác một cách tỉnh rụi.

- Đừng có buồn bực như thế, không phải để đề phòng thôi sao, đi, lên núi đi. - Trầm Linh đi trước, đi sâu vào rừng.

Hai người đeo một bao nhỏ, đều là pháp khí Trầm Linh chuẩn bị, bao gồm những thứ vừa đến nơi, nhưng lòng thấp thỏm, dù sao nguy hiểm phía trước phải đối mặt mà cô không biết.

Hình như bởi vì không có trận pháp khiến lạc đường nên hành trình lần này của họ nhanh hơn lần trước rất nhiều, mới hơn 2 tiếng đã đến tấm bia đá kia.

Trầm Linh nhíu mày nhìn xung quanh.

- Sao vậy? - Trầm Liên hỏi.

- Thấy không đúng, không có trận pháp áp chế, Cổ Bộ Cương Đồng có thể do giới hạn của chúng mà không ra được, thế nhưng con Độc Long kia tu hành lâu như vậy, mệt nhọc mấy trăm năm, sao một chút dấu hiệu thức tỉnh cũng không có chứ? - Trầm Linh nghĩ không thông.

- Theo truyền thuyết nếu như chỗ đó có tuyệt thế trân bảo, nhất định có thần thú gì đó bảo vệ, Linh, Độc Long kia sau 600 năm đã biến thành thần thú canh giữ Thần Dụ không? - Trầm Liên đưa ra ý nghĩ của chính mình.

- Ừ, rất có thể, cơ mà nếu vậy thì sẽ rất phiền, đối phó Cổ Bộ Cương Đồng còn chưa xong, lại còn phải đối phó Độc Long, đây chính là con rồng chúa tu luyện mấy nghìn năm đấy. - Trầm Linh đau đầu.

- Thuyền đến đầu cầu từ nhiên thẳng, nếu chạy tới bước này thì phải kiên trì, nếu không mọi cố gắng đều uổng phí. - Bỗng nhiên Trầm Liên cũng lạnh lùng như Trầm Linh, nắm tay của Trầm Linh: "Đi thôi..."

Hoảng loạn vụt qua khỏi đầu Trầm Linh, cũng đúng. Bóng dáng hai người từ từ tan biến trong rừng sâu.

Chặng đường mất khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ khi rời khỏi tấm bia đá, hai người đã tới một cửa động rất lớn. Từ xa đã nhìn thấy mây mù từ từ bay ra khỏi cửa động, lúc đầu còn tưởng tượng đó là tiên cảnh, đến gần mới thấy từng đợt khí âm hàn cóng người làm hàm răng run lên.

Trên mặt đất có một lỗ to bị ai đó tạo nên, Trầm Liên thận trọng đi vào, vươn đầu dò xét phía dưới, rất sâu, khí âm hàn xông từ động lên tới ót nàng.

Trầm Liên rụt cổ một cái, phía dưới lạnh quá.

- Sao vậy? - Trầm Linh đi lên trước, nắm tay của Trầm Liên, đặt lên lồng ngực ấm áp của mình.

- Dưới này thật kỳ dị. - Trầm Liên nghiêng mắt nhìn huyệt động kia một chút: "Chúng ta làm sao xuống dưới?"

- Trước khi cúng tế pháp sư sẽ bố trí ở đây, sau khi tiến hành nghi thức cầu khấn thì ném thẳng cô gái hiến tế xuống, rồi rời khỏi. Cho nên tình trạng dưới này thế nào, tôi cũng không rõ lắm. - Trầm Linh buông túi đeo lưng, móc ra hai bó dây thừng đã chuẩn bị từ bên trong, kiểm tra rồi chắp nối lại, sau đó cài một cái lên hông của Trầm Liên, một cái cài lên hông mình. Đầu kia được cột chặt lên cây cổ thụ.

Trầm Linh lắp xông ròng rọc rồi dặn dò Trầm Liên: "Tiểu công chúa, lát nữa chúng ta xuống đó rồi, em phải cẩn thận bước theo tôi."

- Ừ. - Trầm Liên nắm ròng rọc trong tay, gật đầu.

Trầm Linh giật giật ròng rọc trong tay, lại kéo dây của Trầm Liên, xác định nó vững chắc rồi mới nhẹ nhàng nhảy xuống, theo cán ròng rọc, cô tận dụng thời cơ đạp chân lên khe đá, ổn định cơ thể.

Ngẩng đầu hô lên phía Trầm Liên bên trên: "Nhảy được rồi, nhảy nhẹ một chút."

Cái động này như một thung lũng, chẳng những là hẹp dài sâu, hơn nữa lại thẳng dốc xuống, sợ không có nhỏm đá, nên phải thả rơi từ từ mới có thể dùng sức để đong đưa trên vách đá.

Tâm lý Trầm Liên không tốt, có chút sợ hãi nhưng vẫn kiên trì nhảy xuống theo lời Trầm Linh chỉ, cơ mà do căng thẳng nên lực chân có hơi mạnh, khống chế ròng rọc không tốt bị rơi xuống nhanh. Trầm Liên luống cuống tay chân không biết nên làm cái gì bây giờ thì được Trầm Linh đưa tay kéo về phía cô, đột ngột đâm vào nhau.

Mặc dù là thân thủ bén nhạy mạnh mẽ, nhưng cũng không chịu được chấn động mãnh liệt như vậy, khiến hai bên lung lay một cái, cũng may mỏm đá kia khá chắc, tay cũng vững vàng bám vách đá. Nhưng không chú ý lòng bàn tay bị đá cứa vào làm trầy. Trầm Linh nhíu mi, nhưng không lên tiếng.

Họ đều thầm thở phào, nguy hiểm thật!

- Tiểu công chúa, đây đâu phải là trò chơi mạo hiểm, cũng đâu phải nhảy Bungee, sao lại cố sức nhảy như vậy... Bàn chân em đạp lên thật ra phía trên thì đất xốp, còn phía dưới là tầng nham thạch, tôi sợ em tụt xuống nên mới để cho em nhảy, cũng bảo đừng nhảy mạnh, chúng ta cũng không cần ở bên nhau đâu. - Trầm Linh đưa Trầm Liên đến chỗ vách đá để nàng có thể nắm.

Trầm Liên đỏ mặt lên: "Lần đầu tiên em chưa có kinh nghiệm, lần sau sẽ."

Trầm Linh lắc đầu, cười nói: "Em còn muốn có lần sau à..."

Trầm Linh lo lắng quá trình đi xuống sẽ có nguy hiểm gì, cho nên khăng khăng để Trầm Liên ở trên, cô ở dưới, để Trầm Liên theo sát chân cô thì an toàn hơn nhiều.

Động sâu không sâu, cạn không cạn, khi hai người đặt chân tới thì đã không nhìn thấy được bầu trời xanh nữa, chỉ thấy sương mù trắng phau phau lưng chừng trên khoảng không...

Trầm Liên cảm giác được đáy động âm lạnh, không khỏi rùng mình.

Bình luận

Truyện đang đọc