GIÁNG ĐẦU

- Chính là chỗ này. - Tư Tinh Ấu kêu lên, ở phía dưới tấm bia không có chữ khoảng chừng ba tấc có một chỗ nhô ra nho nhỏ: "Kỷ Thư, cô đi ra đằng sau tấm bia, ở chỗ tương tự, chúng ta đồng thời xoay ba vòng kim đồng hồ, tiếp tục quay ngược kim đồng hồ hai vòng rưỡi..."

Kỷ Thư theo lời đi tới, ở chỗ tương tự quả thật có một chỗ nhô ra màu trắng. Kỷ Thư nhớ bên Tư Tinh Ấu là màu đen, trong thái cực đồ(*), màu đen tức là âm, màu trắng tức là dương. Phía bên Tư Tinh Ấu là hướng về lưng núi, bản thân cô hướng về phía nước, đúng là phù hợp để điều hòa âm dương. Nói cách khác, bố trí như thế có thể dùng tấm bia đá tạo thái cực âm dương hỗn độn.

(*) tranh minh hoạ hiện tượng vũ trụ thời xưa của Trung Quốc, hình tròn bên ngoài có Bát quái, thường dùng làm biểu tượng của đạo giáo.

Trong lòng Kỷ Thư thầm khen cơ quan này thật tinh diệu, dù sao phương pháp khai mộ thế này nếu không biết trước nhất định không thể mở, mà phương pháp sai lầm sẽ gây ra việc kíƈɦ ŧɦíƈɦ sát khí vờn quanh bốn phía. Tai ương nhất định sẽ ập xuống. Sát khí chung quanh thật ra là một bộ phận then chốt vô hình, dùng để trông coi mộ. Nói như vậy Tư Tinh Ấu quả thực không biết huyền cơ trong này, có thể đoán được hắn cũng không phải rất tinh thông phong thuỷ.

Nhân vật uyên bác này rất có thể nằm trong huyệt của Tư Quy. Kỷ Thư nhíu mày suy tư, bên trong huyệt mộ này nhất định sẽ có bộ phận then chốt, hòa tan sát khí âm dương.

Cũng có lẽ...

- Cửa mở... - Tư Tinh Ấu nói cắt đứt mạch suy nghĩ của Kỷ Thư.

Đẩy khối bia đá không có khắc chữ này ra, Kỷ Thư kéo Nhan Hi Nhiễm lui về phía sau vài bước, đợi thi khí trong huyệt mộ tán đi, không khí trong lành len lói vào mộ, Tư Tinh Ấu cầm cây đuốc tiến vào trong mộ, lửa cũng không tắt mới dẫn Kỷ Thư và Nhan Hi Nhiễm theo tấm bia đá tiến vào bên trong mộ.

Lần đầu tiên Nhan Hi Nhiễm đặt chân vào huyệt mộ, bị khí bên trong làm ngạt chưa thích ứng được, ho không ngừng. Tư Tinh Ấu vừa nhìn cũng biết nàng không phải làm nghề này, bất đắc dĩ buông thõng tay.

Kỷ Thư nhìn đau lòng, ôm lấy bờ vai Nhan Hi Nhiễm: "Thực sự chịu không nổi, cái mùi này tuy rằng không phải là rất thơm nhưng còn đỡ hơn xác thối."

- Khụ... - Tư Tinh Ấu bất mãn ho vài tiếng: "Ông nội tôi an táng chỗ này, không có xác thối là được rồi."

Kỷ Thư bĩu môi, thuận miệng nói à, ai thèm tính toán với Tư Tinh Ấu. Đàn ông mà chả khác gì con gà mái.

Nhan Hi Nhiễm vừa vào đã bị âm khí nặng làm ngạt đến chóng mặt, đâu thèm xem hai người này phản ứng gì, đầu chôn vào vai Kỷ Thư, dốc sức thở, mới thoải mái một chút, trời ơi, mùi trên người Kỷ Thư ngửi thấy dễ chịu quá, có một mùi thơm ngát nhàn nhạt, như hoa lan, nhưng đậm hơn nhiều, e là mê người như xạ hương.

Kỷ Thư cũng không phải thanh thản, chưa nói đến vụ mờ ám của cô và Nhan Hi Nhiễm lần trước, thế nhưng ở trước mặt Tư Tinh Ấu như vậy cô cũng thấy khó chịu cả người. Nhất là ở cổ có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp thở của Nhan Hi Nhiễm... Không xong, nhịp tim cô cũng sắp đuổi kịp nhịp thở của nàng rồi.

Tư Tinh Ấu hiển nhiên nhìn không ra hai người xấu hổ, chỉ không kiên nhẫn giục: "Đi nhanh một chút đi, đến giờ sẽ phải ra khỏi đây."

Kỷ Thư lấy lại tinh thần, ôm lấy hai vai Nhan Hi Nhiễm đi về phía trước. Quả nhiên như dự liệu ban đầu của cô, tấm bia đá kia không phải là huyệt mộ, chỉ là lối vào. Cho nên trên tấm bia đá cũng không có khắc chữ. Phía dưới tấm bia đá này tận dụng thiên nhiên hình thành sơn động, họ đi vào trong núi. Cửa động uốn lượn quanh co làm hoa cả mắt, nếu không phải có Tư Tinh Ấu dẫn đường, sợ là mất cả đời cũng không ra khỏi đây được.

- Tinh Ấu. - Kỷ Thư gọi ở phía sau.

- Ừ, sao?

- Tại sao anh thuộc đường được [(như vậy) chỗ này bỏ đc k]? Sao phân biệt được những cửa động này khác nhau?

- Tôi không có phân biệt.. - Tư Tinh Ấu kỳ quái quay đầu lại nhìn thoáng qua Kỷ Thư, dáng dấp giống nhau, làm sao hắn có thể phân biệt được chứ.

- Vậy sao anh biết đường? - Kỷ Thư lại càng kỳ quái.

- Dùng mũi ngửi. - Tư Tinh Ấu cười đắc ý: "Ai ai cũng biết, dự cảm phương hướng của thợ đuổi xác rất tốt, vì đi buổi tối phải phân ra phương hướng, thế nhưng không mấy người biết thật sự mũi chúng tôi rất thính, nếu lạc thi thể, phải dựa vào độ nhạy của mũi, ngửi ra mùi."

Tuy rằng Nhan Hi Nhiễm mơ mơ màng màng nhưng cũng nghe được cuộc đối thoại của hai người, không khỏi run một cái, không phải là y như chó à...

Kỷ Thư buồn cười nhìn thoáng qua cái người đến giờ vẫn không ngẩng đầu nổi, lại còn rảnh rỗi cười châm chọc người ta.

- Sao vậy? - Tư Tinh Ấu nghi hoặc nhìn Kỷ Thư.

- Không có gì, tiếp tục dẫn đường đi. - Kỷ Thư nhẹ nhàng nhéo nhéo tay của Nhan Hi Nhiễm, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra đi về phía trước.

Ba người vất vả ra khỏi sơn động to nhỏ, nhìn thấy một khu vực trống trải trước mắt. Thì ra chỗ sâu nhất là một sơn động hết sức to lớn, nhưng thần kỳ là tuy rằng bị vây bởi đất đá nhưng lại hết sức khô ráo, mặt đất cũng bằng phẳng, có rất ít vết tích tu sửa của con người.

Hơn nữa phải có chỗ nào đó liên thông với bên ngoài mới có thể thoáng khí, rốt cuộc Nhan Hi Nhiễm có thể buông Kỷ Thư ra, đi vào lâu rồi nên dần dần nàng cũng có thể thích ứng với mùi nơi này.

- Có vẻ phía dưới ngọn núi này hoàn toàn trống rỗng. - Kỷ Thư chắt lưỡi.

- Ừ, đương niên ông nội phát hiện nơi này kỳ diệu nên mới nhờ mai táng mình ở đây. - Tư Tinh Ấu chỉ vào quan tài ngay chính giữa: "Đây là ông ấy."

Kỷ Thư chớp mi nhìn Tư Tinh Ấu nhưng không nói lời nào, Nhan Hi Nhiễm xem ra hiểu đạo lí đối nhân xử thế hơn nhiều, vỗ vỗ vai Kỷ Thư, đi tới, cúi đầu về phía Tư Quy ba cái.

Tư Tinh Ấu cũng đi tới cung kính dập đầu ba cái: "Ông nội, đáng lẽ con không nên đến quấy rầy ông, thế nhưng ông nói, nếu như người của Tư gia khi sinh thời gặp phải Cổ Bộ Cương Đồng lần thứ hai, thì không tiếc giá nào phải tiêu diệt chúng nó, huống hồ Trầm Linh họ từng giúp con. Cho nên con tới quấy rầy ông an nghỉ, lấy cổ kiếm dùng một chút."

Kỷ Thư nghe Tư Tinh Ấu nói xong, âm thầm thấy lạ, nếu Tư Quy đã đề ra luật như vậy với con cháu thì sao không để cổ kiếm ở nơi dễ lấy, cần gì phải làm nhiều điều như vậy.

Tư Tinh Ấu dập đầu xong, đi lên trước, đưa tay cố sức kéo phía dưới quan tài, rút ra một bao bố màu vàng chanh bằng lụa.

Kỷ Thư và Nhan Hi Nhiễm đều tò mò đến gần, Tư Tinh Ấu cười nhạt không mở ra.

Lúc này Kỷ Thư nhướng mày, ngăn Nhan Hi Nhiễm đi về phía quan tài. Mặc dù không nhận thấy được động tĩnh gì, thế nhưng bản năng nhận biết nguy hiểm nhiều năm qua cho nàng biết đối phương đánh lén.

Ngay dưới chân chỗ họ dứng bùng lên một làn khỏi màu hồng, giống như đạn hỏa lôi, đụng vào da có thể đốt da trực tiếp, hơn nữa rất khó tiêu diệt. Đây là ám khí bột lưu huỳnh kết hợp với vu thuật chế tạo ra, thứ có lực sát thương mạnh nhất, trong thời gian ngắn khó mà giải trừ. Đây là ám khí Tây Dương thích sử dụng, tại sao lại xuất hiện ở đây?

Tư Tinh Ấu cũng thừa dịp ôm bao bố núp ở phía sau Kỷ Thư. Những người này quả thực vẫn luôn theo dõi hành tung của hắn, dẫn đến đây chính là muốn mượn năng lực của Kỷ Thư đối phó chúng.

Kỷ Thư niệm Tam Tự kinh trong miệng, thật là quá đáng, bị người khác mưu hại. Tư Tinh Ấu đáng chết, cô đã nghĩ làm sao mà hắn để người ngoài vào mộ tổ tiên thuận lợi như vậy.

- Tư Tinh Ấu, tên khốn... - Kỷ Thư chửi ầm lên.

- Kỷ Thư, tôi cũng bị ép thôi, hơn nữa cô lợi hại như vậy đối phó với chúng chắc chắn không thành vấn đề. - Vẻ mặt Tư Tinh Ấu vô tội, lợi dụng Kỷ Thư tuy rằng rất hèn hạ nhưng là chuyện không thể tránh được, trước khi chết ông nội từng nói, bất kể phải nỗ lực cỡ nào cũng không được để người Tây Dương đoạt lấy.

Trong ba người chỉ có Nhan Hi Nhiễm không hiểu ra sao: "Thư, là sao vậy?" Nàng còn tưởng rằng mình đã chạm phải cơ quan gì trong mộ.

- Cái tên khốn nạn này lợi dụng chúng ta giúp diệt kẻ thù. Còn không nói sớm, hại thiếu chút nữa tôi bị ám toán... – Trước đây Tạ A Bà đúng, Tư gia rước lấy kẻ thù.

- Không còn cách khác, tôi phải khiến bọn họ xuất hiện, mục đích của bọn họ chính là thanh kiếm trong tay tôi, mơ ước rất lâu rồi, cô cũng đâu muốn bọn họ lấy đi đâu. - Tư Tinh Ấu bị Kỷ Thư mắng như vậy, khí thế cũng yếu đi, núp ở phía quan tài: "Thật sự tôi đã nhắc nhở cô, trong mộ có thể gặp nguy hiểm để cho cô cẩn thận một chút."

- Những người này là ai... - Kỷ Thư vừa hung tợn hỏi Tư Tinh Ấu, vừa kết thủ ấn, sử dụng Lôi pháp của cô khiến sấm xuất hiện bên người.

- Bọn họ là người của gia tộc vu thuật Hắc Phong, không biết bọn họ nghe tin ở đâu mà muốn đoạt thanh kiếm gia truyền này... Nhưng họ không vào được huyệt mộ, cứ theo dõi tôi, sau đó tôi gặp cô... - Lời Tư Tinh Ấu nói làm cả người Kỷ Thư run lên, ngay cả thủ ấn cũng ngừng lại, máy móc quay đầu: "Anh... anh nói lại xem. Bọn họ... bọn họ là ai?"

- Bọn họ là người của gia tộc vu thuật Hắc Phong, sao vậy? - Tư Tinh Ấu hỏi, vì sao Kỷ Thư lại vướng mắc với vấn đề này?

Tâm thần Kỷ Thư hoảng loạn. Hắc Phong? "Hắc Phong" không ngừng vang bên tai, hiện lên vô số hình ảnh trước mắt, cuối cùng dừng ở khoảnh khắc Thụy Gia Na chết, mắt tối sầm, thống khổ ôm ngực mình, quỳ trên mặt đất: "Hắc... Hắc... Phong sao..."

Thụy Gia Na...

Đạn hỏa lôi, lẽ ra cô nên sớm nhớ tới, đó là phát minh đáng kiêu ngạo nhất của Thụy Gia Na, vì sao mình trở nên ngu dốt như vậy chứ!

Nhan Hi Nhiễm vừa nghe lập tức đổi sắc mặt, Hắc Phong, đó không phải là gia tộc của Thụy Gia Na sao? Sao lại trùng hợp như vậy, không phải Kỷ Thư nói Hắc Phong gần như bị cô diệt hết rồi sao? Vì sao còn có người xuất hiện... Vô số nghi vấn xông lên đầu, cuối cùng chỉ có thể lo lắng nhìn Kỷ Thư. Không biết làm thế nào mới có thể xoa dịu cô.

- Làm sao vậy? - Tuy rằng Tư Tinh Ấu không rõ tình hình, nhưng cũng biết Kỷ Thư có chuyện.

Nhan Hi Nhiễm ôm chặt Kỷ Thư, quay đầu nói với Tư Tinh Ấu: "Cậu có thể ngăn cản bọn họ một lúc không? Tôi phải làm cho Kỷ Thư tỉnh lại thì mới có thể đấu với bọn họ, nếu em ấy cứ vậy..."

Tư Tinh Ấu liếc mắt nhìn Kỷ Thư, tuy rằng thấy lạ, với năng lực của Kỷ Thư đối phó với bọn họ thì có khó khăn gì? Vì sao nghe xong tên Hắc Phong lại như chuột thấy mèo vậy, nhưng lúc này tình huống khẩn cấp, cũng không thể không đồng ý: "Nhanh lên một chút, tôi cũng không trụ được bao lâu, tôi chỉ có thể có thể đối phó người chết, người sống thì không có cách nào."

Nhan Hi Nhiễm trừng mắt liếc hắn, còn dám tính toán với các nàng? Nếu như Kỷ Thư có chuyện gì, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tư Tinh Ấu.

Bình luận

Truyện đang đọc