GIÁNG ĐẦU

- Hi Nhiễm... chị đừng... sao chị khóc chứ. - Kỷ Thư vội vàng ngồi xuống trước mặt Nhan Hi Nhiễm, hốt hoảng lau nước mắt cho nàng.

Mới đầu Nhan Hi Nhiễm chỉ khóc thầm, sau đó tựa như trút ra khóc rống lên, làm cho hai người kia nhìn nhau không biết xảy ra chuyện gì, rồi nhất trí nhìn về phía Kỷ Thư. Kỷ Thư giơ hai tay lên, biểu cảm cũng sắp khóc, nghĩ thầm, rõ ràng chị ấy giận mình, bây giờ sao giống như mình bắt nạt chị ấy?

- Hi Nhiễm, tôi sai rồi, chị mắng tôi được rồi, không thì đánh tôi cũng được, chị đừng khóc mà, chị khóc bọn họ tưởng tôi bắt nạt chị... - Mặc dù Kỷ Thư trước kia có rất nhiều bạn gái, nhưng cô cũng chưa từng dỗ người nào như thế này, cô luôn là người chiếm vị trí chủ đạo.

Kỷ Thư là một người cao ngạo, vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ ăn nói khép nép với người nào, dù là Regana, cô cũng một nửa ôn nhu, một nửa cường ngạnh xông vào thế giới của nàng. Cho nên kỳ thực cô cũng không hiểu Nhan Hi Nhiễm lại thay đổi như chong chóng, càng không biết dỗ thế nào. Nói đến thay đổi, chính cô cũng buồn bực, mấy ngày nay Nhan Hi Nhiễm như vậy Kỷ Thư nghĩ mãi không thông, Nhan Hi Nhiễm dịu dàng trước đây sao lại đột nhiên biến mất.

- Em quản tôi làm gì, tôi không cần em quan tâm, em không bắt nạt tôi, tôi tự gây sự, do tôi không biết tự trọng đi theo em, không được sao? - Nhan Hi Nhiễm nghe Kỷ Thư nói xong, thật sự nàng sắp tức chết rồi...

"..." Kỷ Thư cau mày thực sự không biết phải làm sao bây giờ, tự dưng nói ra những lời này, sao cô tiếp thu được?

- Ngốc nghếch... - Trầm Linh liếc một cái, trở mình ôm Trầm Liên nói: "Trong túi của em có đồ ăn, lát nữa lấy ra chia cho mọi người, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi tại đây một đêm, ngày mai qua sơn động tìm Độc Long lấy Thần Dụ."

- Ở đây? - Trầm Liên liếc mắt nhìn thi thể Cương Đồng đầy đất, nhưng không còn cách khác, hiện tại đây là chỗ an toàn nhất, bên ngoài không biết bao nhiêu nguy hiểm. Gật đầu, cuối cùng đồng ý với Trầm Linh.

Tư Tinh Ấu ôm bảo kiếm tổ truyền ngồi rất xa, Kỷ Thư này tuyệt đối không thể đến gần, hắn đã ăn đủ khổ. Còn bên Trầm Linh, Trầm Liên tỏ thái độ thù địch với hắn, hắn nên ngoan ngoãn ở chỗ này, không nên nhúc nhích. Sơn động này kỳ dị như thế, ngày mai phải khiến các cô ấy đưa mình ra ngoài. Ông nội nói không sai, hắn ở Tương Tây có thể được coi là cao thủ, nhưng sau khi ra ngoài mới biết mình rất kém cỏi.

Phía Trầm Linh họ tất nhiên không chung đường với hắn, nên hắn cũng không muốn thừa nước đục thả câu.

Kỷ Thư nóng ruột vò đầu bứt tai, thấy vẻ mặt Trầm Linh cười như không cười, cô nổi điên. Nhưng nếu không mặc kệ Nhan Hi Nhiễm, e rằng việc này sẽ không xong.

Vì vậy không để ý Nhan Hi Nhiễm phản kháng, đứng lên khoác áo còn mang nhiệt độ cơ thể của mình, bao lấy người Nhan Hi Nhiễm, cũng mạnh mẽ ôm lấy người nàng, cùng chen trong cái hố của sơn động.

Cái hố này không sâu lắm, Kỷ Thư ôm Nhan Hi Nhiễm quá chặt, Trầm Linh nghiêng đầu cũng chỉ thấy phân nửa mặt Kỷ Thư, không nhìn thấy hết. Nhan Hi Nhiễm bị động tác của Kỷ Thư làm ngẩn ngơ một lúc, ngay sau đó giãy dụa muốn thoát khỏi cái ôm của Kỷ Thư, nhưng không biết làm sao vì không gian chỗ nàng ngồi quá nhỏ, ngay cả độ rộng để hất tay cũng không có, chỉ có thể vùi ở trước ngực.

Nhan Hi Nhiễm nhỏ giọng, khóc nức nở trách cứ: "Kỷ Thư, em muốn làm gì?"

- Tôi chỉ muốn chị đừng giận nữa... - Kỷ Thư dán chặt vào Nhan Hi Nhiễm để nàng không giãy giụa.

- Chị không giận.

- Chị có...

- Chị không có...

- Chị có...

Giãy giụa một hồi, Nhan Hi Nhiễm cũng mệt mỏi, dù so thế nào thì sức lực của nàng không thể bằng Kỷ Thư, hậu duệ Phược gia đều không bình thường đều là kẻ điên, nàng chịu đủ rồi.

Vì vậy mặt lạnh nói: "Được, chị giận, rất giận, vậy em nói xem, chị giận cái gì?"

- Chị... - Kỷ Thư mở to hai mắt, cô thực sự không biết.

- Em không biết tại sao chị giận, vậy em dựa vào cái gì mà kết luận chị giận?

- Tôi...

- Em buông ra...

- Không buông...

- Tôi không buông... - Kỷ Thư rốt cuộc cũng phát hiện, cô đang dây dưa một vấn đề không có chút ý nghĩa nào với Nhan Hi Nhiễm, vì vậy hạ giọng: "Hi Nhiễm, tôi không biết chị làm sao, nếu như do thái độ với chị hôm đó, xin lỗi, tôi xin lỗi. Tôi gϊếŧ người, không phải vì tôi thích gϊếŧ chóc, máu lạnh, mà là tôi tôn trọng Regana, tôn trọng Hắc Phong, nếu để người khác biết Hắc Phong ở phía sau làm chuyện cẩu thả như vậy, huy hoàng trước kia của Hắc Phong sẽ triệt để bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Nếu Regana ở đây, chị ấy cũng không hi vọng xảy ra chuyện như vậy.

Nhan Hi Nhiễm đảo mắt, việc này nàng đã hết giận lâu rồi, lúc đầu nàng cũng hơi quá đáng với Kỷ Thư, mấy ngày nay nhìn Kỷ Thư dè dặt với nàng, nàng cũng hết giận một nửa, chỉ còn thiếu hạ mặt giảng hòa với Kỷ Thư.

Bây giờ vấn đề là Kỷ Thư cơ bản không biết vấn đề ở chỗ nào, cô không nhận ra, nàng cũng không tự nói được, nói nhiều cũng vô ích.

Nếu nói Kỷ Thư không biết, nàng cũng không tin, người đã yêu nhiều lần và thông minh như như vậy làm sao có thể không biết, chỉ có thể Kỷ Thư đang giả bộ ngốc, lừa gạt người khác, cũng lừa gạt mình...

- Hi Nhiễm, sao chị không nói gì? - Kỷ Thư cũng hết cách.

- Kỷ Thư, em không cảm thấy chúng ta là người của hai thế giới sao? Em xem đi, em tiến vào thế giới này mà cũng không cách nào cùng chị, em có cái mình theo đuổi, điều em muốn chị không cho em được. Em cũng không biết chị muốn gì, cho nên... - Nhan Hi Nhiễm bỗng nhiên dừng lại, cho nên xa nhau đi, nói như vậy nhưng nhìn vẻ mặt ưu thương của Kỷ Thư nhìn mình, cũng không nỡ nói ra miệng.

- Hi Nhiễm, chị thực sự nghĩ như vậy? - Kỷ Thư nỗ lực khôi phục tâm trạng của mình, nhưng tay nắm cổ tay Nhan Hi Nhiễm không ngừng dùng sức, làm cho Nhan Hi Nhiễm cảm thấy tay mình sắp bị bẻ gãy.

- Không phải là chị nghĩ, mà là sự thật. - Nhan Hi Nhiễm thở dài, nàng cũng mất sức giãy giụa, vô lực dựa đầu vào vai Kỷ Thư: "Chúng ta như vậy không mệt mỏi sao? Bây giờ thậm chí chị thấy chị làm em chùn bước, trở ngại, em thấy như khi nãy, tuy em mạo hiểm tính mạng chiến đấu với Cổ Bộ Cương Đồng, nhưng chị thấy một thần thái hào nhoáng từ em... khác hẳn với con người ưu sầu thường ngày. Đôi khi chị thực sự đố kị với Trầm Linh, cái gì em cũng đặt em ấy trong lòng, em suy nghĩ gì em ấy cũng biết, tuy..."

Ưʍ... ưʍ...

Nhan Hi Nhiễm còn chưa nói xong đã bị Kỷ Thư đột nhiên cắt đứt.

Kỷ Thư vẫn cuồng nhiệt như vậy, có tính xâm lược, vừa đụng đến môi của nàng là tiến quân thần tốc, đầu lưỡi dùng sức quét đôi môi của nàng, mãi cho đến khi nàng không thở nổi, chịu không được phải thở ra. Thừa cơ hội này, đầu lưỡi linh hoạt của Kỷ Thư lập tức chui vào khoang miệng của nàng, ép đầu lưỡi nàng nhảy múa cùng mình. Hơi thở nóng bỏng phủ hai bên mũi khiến Nhan Hi Nhiễm bối rối...

- Hi Nhiễm... - Kỷ Thư nỉ non.

- Thư... Chúng ta đừng như vậy... - Nhan Hi Nhiễm cố sức đẩy Kỷ Thư ra, Kỷ Thư lảo đảo một cái, nhưng chỉ lui về sau một chút lại dán vào, tức giận cắn xé làn môi Nhan Hi Nhiễm.

- Ư... - Nhan Hi Nhiễm bị đau, cũng cắn lại Kỷ Thư, hung hăng dùng chân đạp cô một cái, Kỷ Thư ngã trên mặt đất, trừng cô nói: "Em điên rồi..."

- Chà... - Trầm Linh kêu một tiếng tượng trưng, không nghĩ tới Nhan Hi Nhiễm bình thường lịch sự tao nhã giờ lại bạo lực như vậy. Vở kịch hôm nay thực sự quá đặc sắc.

Trầm Liên buồn cười nhìn Trầm Linh, nhéo nhéo gò má của cô, sao cô lại không lo lắng cho Kỷ Thư chút nào.

- Ha ha tiểu công chúa, em không biết, em ấy kiêu ngạo quá, trước đây nhiều tình nhân như vậy, mà nói gì ai cũng nghe, tôi thấy không ưa. Giờ để em ấy chịu thiệt một chút, coi như là dạy dỗ... - Trầm Linh thoải mái đổi tư thế trong lòng Trầm Liên, vết thương như đang khép lại, hơi ngứa, lại không thể gãi, đành cọ cọ vào người Trầm Liên.

- Sao vậy? - Trầm Liên lo vết thương Trầm Linh vỡ ra, cố định thân thể của cô.

- Ngứa...

Tư Tinh Ấu im lặng nhìn bốn cô gái này, khóe miệng giật giật, các cô đều không bình thường, đều bị điên, hắn không muốn ở đây nữa, hoàn cảnh này mà họ còn có thể liếc mắt đưa tình như không có chuyện gì.

Lúc này Trầm Linh mới chú ý tới Tư Tinh Ấu hơi quen mặt: "Anh là?"

- Lần trước ở rừng chuối, tôi nợ cô một ân tình... - Tư Tinh Ấu ho hai tiếng.

- À... anh là thợ đuổi xác? - Trầm Linh ngồi thẳng đánh giá Tư Tinh Ấu.

- Ừ.

- À.

Tư Tinh Ấu hít sâu một hơi, lại hỏi: "Hai người họ?"

- Không sao, anh mệt không, đánh một giấc đi. - Trầm Linh cười mỉm trả lời.

Tư Tinh Ấu hoàn toàn không nói gì, ôm kiếm trong lòng quay mặt đi, đây đều là con người sao?

- Linh. - Trầm Liên cúi đầu, chóp mũi cọ bên tai Trầm Linh: "Sao lại cười với anh ta, em không thích."

- Tiểu công chúa của tôi ghen tị à. - Trầm Linh đưa tay phải ra nhéo nhéo mặt của Trầm Liên: "Lần sau không cười với anh ta nữa."

Ầm...

Một tiếng vang thật lớn, Trầm Liên và Trầm Linh vội vàng ngẩng đầu nhìn về hướng Kỷ Thư, là Kỷ Thư lấy tay đập vỡ tảng đá nhỏ bên cạnh Nhan Hi Nhiễm, dịch thể đỏ tươi từ ngón tay Kỷ Thư nhỏ giọt xuống.

Trầm Liên do dự không biết là đến giúp một tay hay không, lại bị Trầm Linh kéo lại, Trầm Linh lắc đầu ý bảo nàng không nên quấy rầy. Nếu như Kỷ Thư không qua cửa này, cô vĩnh viễn chỉ có thể ở giai đoạn mờ ám với Nhan Hi Nhiễm.

Nhan Hi Nhiễm cũng sợ choáng váng, lần đầu tiên thấy Kỷ Thư nổi cơn điên như vậy. Liếc mắt thấy máu tươi chảy xuống tay cô, giọng điệu cũng mềm nhũn: "Thư, em đừng như vậy..."

Hai người đang xô đẩy, Kỷ Thư lại nện một quyền lên vách đá...

- Các người đều muốn đi, muốn rời khỏi tôi? - Kỷ Thư đỏ mắt nhìn chằm chằm Nhan Hi Nhiễm.

- ... Chị không nói vậy, chị chỉ... - Nhan Hi Nhiễm cúi đầu, có phải nàng cắn mạnh quá, đến giờ khóe miệng Kỷ Thư còn sưng, đầu gối đá vào bụng cô, có bị sao không?

Kỷ Thư hình như không muốn động thủ với mình, đành phải xả vào thứ khác, lần đầu phát hiện tính trẻ con của Kỷ Thư, cũng phát hiện ra tính hơi bạo lực của cô.

- Tôi biết, tôi chậm chạp không thể hiện làm chị rất khổ sở, tôi thật sự rất sợ, sợ làm chị tổn thương. Không phải tôi không quan tâm chị, mà lần đầu tiên trong đời tôi không biết phải biểu đạt thế nào. - Giọng Kỷ Thư mang theo nghẹn ngào, dựa đầu vào trán Nhan Hi Nhiễm.

Nhan Hi Nhiễm thở dài, đúng là lần đầu tiên nàng tùy tiện như vậy, không lí trí trong chuyện tình cảm của mình, ngay cả khi chồng trước phản bội, tổn thương nàng cũng không bối rối như vậy.

Nàng giống như Kỷ Thư, phải đối diện với cảm giác tự ti, đều trải qua quá khứ không thể chịu đựng được, do rất nhiều cảm giác nhỏ bé ấy, hai người đến gần lại xa cách, lại đến gần, dằn vặt đối phương.

Nên mới thành tình trạng như hôm nay. Nhan Hi Nhiễm đưa tay vuốt khóe miệng Kỷ Thư, lúc nãy cắn quá nặng, giờ đã xuất hiện tơ máu màu tím, lại nắm tay bị thương của Kỷ Thư.

Đau lòng hỏi: "Đau không?"

- Hi Nhiễm... - Kỷ Thư chợt ôm lấy thân thể Nhan Hi Nhiễm, môi dán trên vành tai Nhan Hi Nhiễm, dùng ngữ điệu cực dịu dàng: "Em thích chị."

Bình luận

Truyện đang đọc