Từ sự kiện Ti La Bình đến nay đã hơn một tháng, sau đêm đó Lôi An về trường nộp đơn nghỉ học, cùng em họ rời đi, không còn người nào nghe được tin tức của họ. Có lẽ giống với câu, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.
Trầm Linh trở lại những ngày bận rộn với lớp, với học hội sinh viên, buổi tối sử dụng vu thuật để kiếm tiền. Thân thể Trầm Liên cũng khôi phục bình thường, đồng thời trở lại lớp học.
Tuy không rõ rốt cuộc Trầm Linh đối phó với Lôi An như thế nào, nhưng nghe Kỷ Thư nói, Lôi An và Liễu Duyên bình an vô sự rời trường, Trầm Liên chỉ biết Trầm Linh không động thủ với họ, nàng không biết có phải do mình thỉnh cầu không, nhưng nàng cũng rất vui vẻ, ít nhất đối với Trầm Linh, xem như là tích đức.
Nàng và Trầm Linh ở chung, bởi vì đã nói rõ ràng, nên không căng thẳng như trước, thật ra Trầm Linh là một người dịu dàng, mặc dù có nhiều người nói cô lạnh lùng hà khắc, thậm chí là tàn nhẫn, nhưng đối với nàng, Trầm Linh dịu dàng, cô luôn luôn bên cạnh nàng, bảo vệ nàng.
Nếu hai người giống Trầm Linh nói không cần tính toán rõ ràng, vậy không cần tính toán, nàng thích cùng Trầm Linh một chỗ, thích cảm giác thấy cái bớt lá phong hơi hơi rung động. Cũng thích lúc gặp nguy hiểm tránh sau lưng Trầm Linh, càng thích cô dịu dàng tự nói với nàng, không cần sợ, bởi vì có cô ở đây.
Trầm Liên không ý thức được cảm giác yêu mến của nàng đối với Trầm Linh có phần quá thân thiết không, ít nhất nàng cảm thấy sinh tử gắn bó là như vậy.
- Trầm Liên? - Trần Khả kéo Trầm Liên như đang lạc vào cõi thần tiên, "Ngẩn ngơ gì vậy? Gần đây toàn mất hồn lạc vía."
- Không có gì. - Trầm Liên cười cười với Trần Khả.
- Không biết cậu suy tư gì nữa. - Trần Khả cười mắng Trầm Liên vài câu thì cùng mấy bạn học khác đùa giỡn, bởi vì giáo viên không khỏe, cho nên mọi người tự học, kết quả phòng học trở nên ồn ào.
Bỗng nhiên, Trầm Liên thấy quản gia đứng ngoài cửa, có chút ngạc nhiên, vì sao quản gia đến?
Trầm Liên rời chỗ ngồi đi tới cửa: "Quản gia, sao bác lại tới đây?"
- Tiểu thư, ông chủ trở về, muốn gặp cô, có thể xin nghỉ vài ngày được không? - Quản gia có chút khó xử thương lượng với Trầm Liên, dù sao Trầm Liên không phải người tùy tiện trốn học, nhưng công việc của lão gia thật sự quá bận, khó có lúc trở về, ông thật hi vọng cha con họ có thể tụ hợp lại.
- Cha của cháu đã trở về? - Trầm Liên có chút kinh ngạc, dù sao lần này cha nàng ra ngoài còn chưa đến nửa năm, trở về nhà nhanh như vậy.
- Vâng, ông chủ nói công ty bên này xảy ra chút vấn đề, cho nên tự mình trở về xử lý, hiện tại đều làm xong, muốn gặp tiểu thư.
- Vậy được rồi, cháu đi xin phép trước, sau đó nói với bà đồng Linh một tiếng.
Quản gia rất kinh ngạc, Trầm Liên đồng ý dễ dàng như vậy: "Vâng... Vâng... Tôi lập tức kêu người chuẩn bị."
Nói xong liền vội vàng đi xuống lầu, bị Trầm Liên xoay trở tay không kịp. Thật ra, Trầm Liên đồng ý trở về nhanh như vậy, bởi vì trong lòng nàng có rất nhiều điều muốn hỏi cha mình. Rốt cuộc nhà nàng cùng nhà Trầm Linh có quan hệ đặc biệt gì?
Trầm Liên lấy di động ra, bấm số Trầm Linh, nói rõ tình huống với cô. Đầu bên kia Trầm Linh trầm mặc một lúc, mới dặn Trầm Liên phải cẩn thận một chút, không nói gì khác. Trầm Liên đã quen Trầm Linh phản ứng như vậy, cũng không để ý, cô bình thường đều lạnh lùng như vậy.
Về đến nhà, thấy cha đang ngồi trong phòng khách xem tin tức, Trầm Liên thở dài, rất nhiều năm chưa từng thấy cảnh tượng thế này. Là do cha bận quá sao? Nàng không biết, nhưng nàng có một cảm giác, cha sợ nàng, dù đối xử với nàng rất tốt, nhưng sợ tiếp xúc với nàng.
- Cha. - Trầm Liên kêu một tiếng.
Cha Trầm Liên ngẩng đầu, cẩn thận nhìn con gái đã gần nửa năm không gặp, trên thực tế, mấy năm nay ông đều không để ý Trầm Liên. Lớn lên, thật sự càng ngày càng giống mẹ nàng, nếu mẹ nàng chưa qua đời, hai người đứng cùng nhau, có thể càng giống chị em.
- Đã trở về. - Trầm Nghĩa lên tiếng, đứa con gái mới trước đây còn che chở trong lòng bàn tay, bây giờ đã bắt đầu mất tự nhiên.
- Cha.
- Tiểu Liên...
Hai người đồng thời kêu đối phương, dường như đang nói ra suy nghĩ của mình, việc ngoài ý muốn nho nhỏ này lại làm dịu bầu không khí xấu hổ của hai người, Trần Nghĩa mỉm cười nói: "Đến thư phòng của ta đi."
- Vâng. - Trầm Liên gật đầu nghe theo.
Hai người một trước một sau vào thư phòng Trầm Nghĩa, bài trí trong phòng vẫn còn giống nhiều năm trước, bản thân Trầm Nghĩa cũng đã lâu không vào đây, nhưng người giúp việc đều quét dọn mỗi ngày, cho nên phòng không nhiễm một hạt bụi nhỏ. Ngoại trừ lạnh lẽo do chủ nhân không sử dụng trong một thời gian dài.
- Tiểu Liên, con có chuyện hỏi ta? - Trầm Nghĩa kéo ghế ngồi xuống, Trầm Liên cũng kéo một cái ghế ngồi đối diện Trầm Nghĩa. Từ nhỏ đều như vậy, chỉ cần hai người nói chuyện, Trầm Liên nhất định sẽ làm tư thế tôn trọng cha mình.
- Cha, nhà mình và nhà Trầm Linh rốt cuộc có quan hệ gì? - Trầm Liên nghĩ nghĩ, không định quanh co lòng vòng, vì thế trực tiếp hỏi Trầm Nghĩa nghi vấn của mình.
- Trầm Linh? - Trần Nghĩa ngẩn người, "Là chị họ của con."
- Con không nghĩ đơn giản như vậy, vì sao cha muốn Trầm Linh bảo vệ con, tại sao chị ấy chịu hi sinh lớn như vậy, để bảo vệ con?
- Chuyện này... - Trầm Nghĩa thở dài, "Tiểu Liên, sẽ có một ngày con được biết, hiện tại ta chỉ mong con sống hạnh phúc vui vẻ, con hiểu chưa?"
- Con không hiểu, dường như nếu con biết được mọi việc, con sẽ mất đi tất cả, cha, con biết cha trốn tránh con. Con không rõ vì sao đột nhiên cha không thương con, thậm chí sợ con, nhưng nên cho con một lý do đi. - Trầm Liên nắm chặt hai tay, ép khớp xương đến đau đớn. Nàng hạnh phúc sao, thoạt nhìn là như vậy, được vô số người bảo bọc mà lớn lên. Nhưng từ nhỏ mất đi mẹ, cha của mình dùng cách thức lạnh lùng đối xử với mình, nàng hạnh phúc sao?
- Không có cha mẹ nào không thương con của mình. - Trầm Nghĩa đứng lên, nhẹ nhàng dùng tay phủ lên bàn tay đang dùng sức nắm chặt của Trầm Liên, "Con mệt rồi về phòng nghỉ ngơi đi."
Đúng không? Trầm Liên vô lực tự hỏi vấn đề này, mặc kệ Trầm Nghĩa có còn thương đứa con gái là nàng không, quan hệ của họ thật sự đã cách xa, không thể quay lại như trước. Trầm Nghĩa là một doanh nhân, biết cách tìm kiếm lợi ích lớn nhất của mình, biết nói thế nào là tốt nhất. Trầm Liên bây giờ cũng hiểu, nàng không nên tin tưởng.
Trầm Liên đợi Trầm Nghĩa rời thư phòng một lúc, mới đứng lên trở về phòng mình, từ lần Trầm Linh giúp nàng giải vu độc tới nay, nàng liền đổi phòng. Thật sự không chịu nổi cái phòng kia, bị Trầm Linh chỉnh thật thê thảm. Nhưng đột nhiên lúc này lại rất nhớ người con gái độc ác kia.
Trầm Liên cười cười, cầm di động bấm số Trầm Linh một lần nữa.
- A lô. - Giọng Trầm Linh lười biếng, chắc là bộ dạng đang ngủ bị đánh thức.
- Ha ha, là tôi. - Trầm Liên tưởng tượng bộ dáng bà đồng Linh tức giận vì bị phá mộng đẹp nhưng không thể tìm nàng trả thù, vô thức nở nụ cười.
- Em có bệnh à, giờ này lại gọi cho tôi, chuyện gì?
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Trầm Liên, bên đầu kia điện thoại Trầm Linh đã bắt đầu bùng nổ, bình thường nếu buổi tối Trầm Linh không đi kiếm tiền, nhất định sẽ ngủ rất sớm, cô đặc biệt ham ngủ, bất kể ngày ban ngày hay ban đêm, chỉ cần có thể ngủ, cô sẽ lập tức ngủ. Mà lúc đó, Trầm Liên thích nhất việc nhìn lén cái bớt màu đỏ của Trầm Linh, đo đỏ thật đẹp.
- Chỉ là muốn nghe giọng của chị thôi. - Trầm Liên tâm trạng tốt, ngồi xếp bằng ở đầu giường dự định tiếp tục nói chuyện phiếm với Trầm Linh.
Bên kia điện thoại Trầm Linh không có tâm trạng tốt như vậy, cô hổn hển chui ra từ cái chăn ấm áp, vừa hận vừa phải chui trở lại chăn, lấy điện thoại lạnh như băng áp vào tai, bản năng muốn tìm Trầm Liên tính sổ, lại đột nhiên phát hiện Trầm Liên không ở đây, nhưng chỉ cần qua sóng điện thoại, có thể nghe được giọng nói quen thuộc, thật không quen.
Người bên kia dường như bởi vì quấy rầy được giấc ngủ của cô mà rất vui vẻ, không rõ, tính cách nóng nảy của bản thân vốn đã tốt hơn rất nhiều. Hôm nay đột nhiên tâm tình không tốt, ngay cả sức mạnh kiếm tiền cũng không có, định trở về ký túc xá ngủ sớm.
Trầm Liên tâm trạng tốt, nói cũng nhiều hơn. Dù sao đã tỉnh, không có việc gì, cùng nàng nói chuyện phiếm gϊếŧ thời gian.
- A...
Đang nói chuyện vui vẻ, lại nghe được tiếng Trầm Liên hét thảm bên kia điện thoại. Màng tai Trầm Linh bị chấn động đau đớn, nhưng cô lại không để ý, lo lắng hỏi bên kia, người kia làm sao vậy. Sẽ không phải vừa rời cô một chút, lại có chuyện đi.
Đem điện thoại nóng ấm kê sát tai lần nữa, chỉ còn lại tiếng điện thoại bị cúp máy.
Làm sao vậy? Trầm Linh tắt điện thoại, gọi, không ai nghe, tiếp tục gọi, vẫn không có người nào nghe, thậm chí gọi vào số điện thoại nhà Trầm Liên vẫn không có người nghe. Nhất định đã xảy ra chuyện, Trầm Linh xoay người nhảy xuống giường, nhà nàng nhiều người giúp việc như vậy, không có khả năng ngay cả điện thoại cũng không có người nghe. Vội vàng mặc quần áo, lấy đồ trong tủ bỏ vào đầy túi, vội vàng ra cửa.
Cản một chiếc taxi, đi thẳng đến Trầm gia, tới được chỗ, lần đầu tiên Trầm Linh hào phóng bỏ lại một trăm đồng nói: "Không cần thối lại." Nhưng vẫn không tự giác dùng sức xoa xoa ngực, buồn, tiền của cô.
Lúc Trầm Linh dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào nhà Trầm Liên, đúng là bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ. Mắt Trầm Nghĩa màu đỏ tươi, móng tay bén nhọn dài nhỏ, khóe miệng lộ vết máu đỏ sậm, dường như còn một miếng thịt nát, nhưng là gì thì phải xác minh sau. Còn có răng nanh sắc nhọn. Vài người giúp việc nằm trên mặt đất. Bảo vệ, quản gia còn có những người khác điều liều mạng ngăn chặn Trầm Nghĩa đã mất khống chế. Trầm Liên ngã trên ghế sô pha, trên cánh tay đầy máu.
- Tiểu công chúa. - Trầm Linh nhíu mày, tung người nhảy tới, nhìn cánh tay Trầm Liên, bản năng cô cho rằng miếng thịt kia là của Trầm Liên, nhưng vạch tay áo Trầm Liên, mới nhẹ nhàng thở ra, tay phải chỉ bị trầy xước. Ba vết thương sâu, hình dạng đáng sợ, da thịt cuốn ra ngoài, xung quanh máu đã đọng lại chút, có thể nhìn thấy máu đen bên trong, nói cách khác móng vuốt làm nàng bị thương có thêm kịch độc.
Trầm Liên hôn mê bất tỉnh, bởi vì mất máu quá nhiều, Trầm Linh không nhìn Trầm Nghĩa giãy giụa, mọi người gian nan khống chế hắn đang phát điên. Lấy thuốc trị thương từ trong túi, thuốc này có dùng chút Cổ độc để luyện thành, chất độc của Trầm Liên bệnh viện bình thường không giải được, phải lấy độc trị độc, cô lấy trong ống trúc ra một con côn trùng giống như con ve, con ve này khắp người phát ra một ánh sáng đỏ, màu sắc vô cùng rực rỡ, vừa thấy đã biết rất độc hại. Cô niệm chú thúc giục con cổ trùng kia bò lên vết thương Trầm Liên, cổ trùng vừa tiếp xúc với máu thì lập tức chui vào da thịt Trầm Liên. Thậm chí có thể thấy cổ trùng bò dưới da. May mắn hiện tại Trầm Liên hôn mê, nếu nàng thấy tình huống này, đoán chừng không bị hù chết cũng chết vì ghê tởm.
- Biểu tiểu thư, chúng tôi... Chúng tôi... Sắp không khống chế được ông chủ, cô mau... Mau nghĩ cách, xin cô. - Quản gia vừa vội vàng đè lại hai tay Trầm Nghĩa vừa cầu cứu với Trầm Linh.
- Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Trầm Linh lạnh lùng đáp lại, mặc kệ người này là ai, hắn tổn thương Trầm Liên, những người này cũng phải chịu trách nhiệm vì bảo vệ không tốt, hôm nay cho dù toàn bộ chết tại đây, cô cũng không cảm thấy đáng tiếc. Cô là Trầm Linh, không phải đại sứ lương thiện.